Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 69: Hài Tử




Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Diêm Mặc đã xuống núi rồi.

Sau khi tắm rửa xong, Lâm Chỉ Lan đến tìm Chử Thanh Huy cùng dùng buổi sáng, “Đêm qua nghe thấy vài tiếng ngựa hí, là trong cung có chuyện gì gấp sao?”

“Nào có chuyện gì, là tiên sinh đến đây, vừa rồi trời vừa sáng đã xuống núi hồi kinh. Có phải đánh thức muội rồi không?” Chử Thanh Huy quan tâm hỏi.

Lâm Chỉ Lan cười nói: “Lúc đó muội còn chưa ngủ đâu. Biểu tỷ và biểu tỷ phu cảm tình thật tốt, một ngày cũng tách ra không được.”

Tử Tô đang múc cháo cho hai người, nghe nàng nói vậy vội phụ họa theo: “Đêm qua nô tỳ cũng nói như vậy, bị công chúa cho là nha đầu hư khua môi múa mép, nay biểu cô nương cũng nói như vậy, cho thấy nô tỳ nói không sai.”

Lâm Chỉ Lan che miệng, “Câu này của ngươi đã nói đúng trọng điểm, chẳng trách biểu tỷ xấu hổ thành tức giận.”

Chử Thanh Huy trừng mắt nhìn hai người, “Được lắm, các ngươi dám bắt tay bắt nạt ta. Có muốn ta gửi cho muội phu một phong thư, nói biểu muội đêm khuya chăn đơn gối chiếc khó ngủ, để hắn cũng ngay trong đêm lên núi đến tìm muội không? Còn có Tử Tô, với tình cảm mười mấy năm của chúng ta, lại chưa tìm cho ngươi một tiểu lang quân thương ngươi yêu ngươi là ta không xứng chức, ngươi cứ yên tâm, lần này hồi kinh ta lập tức sẽ ra tay sắp xếp việc này.”

Tử Tô vội đưa một bát canh hoa đào tươi mới đến bên tay nàng, lấy lòng nói: “Nô tỳ còn muốn ở bên cạnh công chúa hầu hạ lâu dài cơ, xin công chúa tha cho nô tỳ lần này thôi.”

“Tha không được, tha không được, nữ nhi lớn rồi không thể giữ, giữ đến giữ đi giữ thành thù, vẫn nên sớm gả đi thôi.” Chử Thanh Huy xua tay, làm như có thật.

Lâm Chỉ Lan phì cười ra tiếng, “Người không biết nghe biểu tỷ nói như vậy, còn cho rằng Tử Tô là nữ nhi của tỷ.”

“Chỉ là một câu nói đùa, sợ gì chứ.” Chử Thanh Huy vỗ tay Tử Tô, “Được rồi, nay đã không ở trong cung, cũng không ở trong phủ không cần gò bó như vậy, đêm qua ngươi đã trông giữ cả đêm, hiện tại cho người khác đến đây hầu hạ là được rồi, ngươi cũng mau lui xuống ăn chút gì đó, tránh cho chút nữa thì lạnh rồi.”

“Vâng.” Tử Tô lui xuống, có cung nữ khác tiến lên hầu hạ.

Chử Thanh Huy từ từ múc canh hoa đào, từng cánh hoa ở trong đáy bát nở ra, xinh đẹp như thật, sinh động như thật, “Cảnh xuân tốt như vậy, đáng tiếc Hàm Quân không thể đến đây cùng chúng ta thưởng thức.”

“Cô ấy hôm nay có lẽ đang rất bận nhỉ.” Lâm Chỉ Lan nói, “Nhớ lúc lễ cập kê lúc trước của muội, đã bị ma ma dẫn dạy giày vò rất lâu.”

Chử Thanh Huy gật đầu, “Vài ngày nữa khi trở về, ta sẽ cho người đưa lễ sinh thần đến phủ muội ấy.”

“Muội cũng chuẩn bị xong rồi, khi nào biểu tỷ đưa đi báo cho muội một tiếng.”

“Được.”

Lâm Chỉ Lan nhai kỹ nuốt chậm một ngụm cháo, dường như là nhớ đến việc gì, thăm dò hỏi nàng: “Hôm đó biểu tỷ đưa chiếc tách dạ quang của Hàm Quân tặng cho Thái tử biểu ca, biểu ca có nói gì không?”

Vừa nói đến việc này, Chử Thanh Huy liền nhíu mày, “Mặc kệ ca ca đi, kín như miệng hồ lô vậy, được hay không được cũng không cho người ta một tin chính xác. May là sau đó Hàm Quân chưa từng hỏi ta, nếu không ta không biết nên trả lời muội ấy thế nào.”

Lâm Chỉ Lan thì biết suy nghĩ của Thái tử, khuyên ngược lại nàng: “Hôm đó làm như vậy vốn chỉ là muốn thăm dò thôi, dò không ra điều gì cũng là bình thường. Vả lại tỷ cũng biết tính cách của Hàm Quân rồi, cô ấy sao có thể vì nguyên nhân này mà trách tỷ. Nghĩ lại thì biểu ca cùng cô ấy vô duyên, đợi khi hồi kinh muội sẽ đến tìm nương muội, để người thăm dò ý tứ của đại nương, đường huynh đó của muội và Hàm Quân cùng một tuổi, hai người xem ra cũng là xứng đôi.”

“Vậy ta cũng tìm mẫu hậu thăm dò ý của các vị vương phi.” Chử Thanh Huy không cam lòng rớt lại phía sau.

Lâm Chỉ Lan buông đũa xuống, nhịn không được mà bật cười: “Vừa rồi còn nói đùa, bảo Tử Tô là nữ nhi của biểu tỷ, nay chúng ta tỷ đến muội đi dường như lại biến Hàm Quân thành tiểu bối của mình.”

Chử Thanh Huy cũng cười, “Muội ấy còn phải gọi ta một tiếng biểu tỷ kia, còn không phải là nhỏ hơn sao? Ơ, sao muội lại ăn ít như vậy? Không hợp khẩu vị sao?”

Chử Thanh Huy ngó bát đĩa trước mặt Lâm Chỉ Lan, nàng chỉ dùng non nửa bát cháo, mấy miếng bánh hoa mai, một cuốn măng xuân.

Sức ăn của Chử Thanh Huy cũng nhỏ, nay dưới sự quản giáo của Diêm Mặc đã từ từ tăng lên giống như người bình thường, Lâm Chỉ Lan vừa rồi ăn chỉ mới bằng một nửa của nàng.

Cung nhân bưng trà lên, Lâm Chỉ Lan súc miệng xong, lắc đầu nói: “Những ngày qua sáng nào thức dậy đều cảm thấy lồng ngực khó chịu, ăn không vào, đến bữa trưa thì ổn thôi.”

“Có phải là cảm lạnh rồi không? Sao không gọi đại phu khám xem sao?”

“Cũng không phải là bệnh nặng gì, không có không thoải mái chỗ nào không cần điều động binh lực.” Lâm Chỉ Lan không lưu tâm.

Lúc hai người nói chuyện, Tử Tô dùng xong bữa sáng đã trở lại, vừa vặn nghe thấy câu nói trước đó của Lâm Chỉ Lan thì để tâm, tiến lên nói: “Biểu tiểu thư ngoại trừ buổi sáng không muốn ăn ra, còn có bệnh trạng khác không?”

Lâm Chỉ Lan nghiêm túc hồi tưởng, nhất thời nói không rõ điều gì.

Chử Thanh Huy vội hỏi Tử Tô: “Sao thế, chẳng lẽ thật sự có bệnh gì sao?”

Tử Tô khẽ cười nói: “Công chúa chớ lo lắng, chưa hẳn là bệnh tật, hoặc có lẽ là hỷ sự cũng nên.” Nàng lại nhìn Lâm Chỉ Lan, “Biểu tiểu thư gần đây có phải thích ăn ít món chua, ngửi không được mùi cá tanh?”

Hỏi như vậy, thì đã vô cùng rõ ràng rồi, lòng Lâm Chỉ Lan nhảy dựng, do dự không dám tin, “Có thì có, nhưng…… có thể chỉ là trùng hợp thôi?”

“Trùng hợp hay không, tìm đại phu đến xem không phải biết rồi sao, nếu là thật loại việc này không thể chậm trễ.” Chử Thanh Huy không đợi được, lập tức cho cung nữ đi tìm thái ý tùy hành đến.

Sau khi chẩn đoán xong, quả thật là hỷ mạch, chỉ là tháng còn nhỏ không hề lộ rõ.

Lâm Chỉ Lan ngơ ngác ngồi đó, nhất thời chưa tỉnh táo lại.

Chử Thanh Huy ban thưởng cho thái y xong, quay lại nhìn nàng, vui vẻ nói: “Quả thật là một tin tức tốt, việc ngày hôm nay, Tử Tô có công đầu. Mau, còn phải phái người đi báo tin cho muội phu nữa.”

“Đừng……” Lâm Chỉ Lan nghe thấy lời này, liền phản ứng lại, vội ngăn cản, “Biểu tỷ, thái y có thể nào…… chẩn đoán sai rồi không?”

“Sao có thể?”

Lâm Chỉ Lan kéo lấy tay nàng, “Nhưng trong lòng muội vẫn không chắc chắn.”

Từ lúc nàng thành thân, chưa từng trải qua khoảnh khắc ngỡ ngàng lúng túng như vậy, Chử Thanh Huy vội an ủi nói: “Vậy thì không nói với biểu muội phu nữa, chúng ta lập tức hồi kinh tìm thêm vài đại phu xác thực lần nữa, được không?”

Lâm Chỉ Lan chậm chạp gật đầu.

Vốn dĩ các nàng chuẩn bị ở lại biệt trang thêm một ngày, lúc này lập tức thu dọn hành trang, Chử Thanh Huy đặc biệt sai người chồng thêm nhiều đệm gấm ở trong xe ngựa, sợ Lâm Chỉ Lan bị tròng trành khó chịu.

Chử Thanh Huy trực tiếp đưa Lâm Chỉ Lan về đến Trương phủ, để người Trương gia đi mời vài đại phu, chỉ nói Lâm Chỉ Lan ở trên núi ăn phải đồ hỏng.

Ba đại phu thay nhau chuẩn đoán, trừ một người chuẩn đoán không ra điều gì, hai người còn lại đều nói là hỷ mạch, lúc này liền thấy yên tâm thông báo tin tức tốt này với mọi người trong Trương phủ.

Người Trương gia được một phen hỷ khí dào dạt, lập tức phái người đưa tin đến nhà thông gia, còn sai một hạ nhân đến cửa cung trông giữ chỉ cần Trương Chí Châu vừa xuất hiện thì để hắn vó ngựa không ngừng vội về nhà.

Chử Thanh Huy luôn ở bên cạnh Lâm Chỉ Lan, sau khi dùng xong ngọ thiện, thấy nàng đã ngủ rồi lúc này mới hồi phủ công chúa.

Đêm khuya Diêm Mặc trở về, thấy nàng đã về phủ rồi thì có chút kinh ngạc.

Chử Thanh Huy gọi người xách nước cho hắn tắm rửa, một mặt kể việc hôm nay cho hắn nghe.

“Thật không ngờ, biểu muội nhanh như vậy đã sắp làm mẹ rồi.” Nàng hồi tưởng lại một lượt, cảnh tượng hai người lúc nhỏ tay kéo tay cùng nhau chơi đùa dường như nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, vừa chớp mắt, cả hài tử cũng sắp có rồi. Nàng nhịn không được cúi đầu nhìn bụng của bình.

Diêm Mặc rửa mặt xong, xoay đầu qua, vừa vặn nhìn thấy động tác của nàng, “Sao vậy?”

Chử Thanh Huy lắc đầu. Kỳ thực, hôm nay nhìn thấy vẻ vui sướng của biểu muội và người Trương gia, nàng có chút hâm mộ. Nhưng nếu nghĩ sâu hơn, nếu như hiện tại bản thân có thai, nàng có làm tốt chuẩn bị để nghênh đón một sinh mệnh mới không? Nàng có thể làm một mẫu thân tốt không? Giống như mẫu thân nàng, dì mẫu nàng vậy?

Từ nhỏ đến lớn, đều là người khác sủng nàng, dung túng nàng, nếu làm ngược lại để nàng đi yêu thương một đứa bé, để nàng vì đứa bé mà gánh trách nhiệm, nàng có thể làm được không?

Trong lòng nàng không chắc chắn.

Nhớ đến việc này, tâm thần Chử Thanh Huy cả đêm đều có chút không yên.

“Đang nghĩ gì thế?” Trước khi ngủ, Diêm Mặc hỏi nàng.

Chử Thanh Huy nhô đầu khỏi lòng hắn, “Tiên sinh có muốn một đứa con không?”

Diêm Mặc sờ đầu nàng, “Không vội.”

“Nhưng mà biểu muội và muội phu thành thân muộn hơn chúng ta đã sinh con sớm hơn chúng ta. Trước kia tiên sinh nói thiếp còn nhỏ, trên thực tế thiếp còn lớn hơn biểu muội vài tháng đó.”

Diêm Mặc im lặng, lúc có lúc không khẽ vỗ lưng nàng. Lúc Chử Thanh Huy cho rằng hắn không nói nữa, được hắn vỗ đến mơ hồ muốn ngủ, lại nghe hắn nói: “Mẫu thân của ta là sinh khó mà chết.”

Chử Thanh Huy lập tức mở to mắt. Nàng chưa từng nghe Diêm Mặc nói qua, chỉ có lúc đầu khi định hắn làm phò mã, phụ hoàng có điều tra biết hắn là một cô nhi, từ nhỏ được thu vào làm đệ tử Thượng Thanh Tông, còn lại thì không biết gì nữa.

Có lời mở đầu, những lời sau đó dễ dàng nói hơn, Diêm Mặc từ từ kể lại.

Hắn nhận thức mọi việc sớm, chuyện lúc ba tuổi vẫn còn nhớ, lúc đó nương hắn nói muốn sinh một đệ đệ muội muội cho hắn, kết quả lại sinh khó một xác hai mạng.

Năm thứ hai, cha hắn cưới cho hắn kế mẫu, rất nhanh thì có một đệ đệ muội muội mới. Trong nhà sinh kế khó khăn, nhân khẩu càng ngày càng nhiều, dần dần trong nhà đó không còn chỗ cho hắn dừng chân.

Sinh thần sáu tuổi hôm đó. Cha hắn mang theo hắn đi vào núi sâu, nói muốn bắt một con hươu bào làm lễ sinh thần cho hắn, bỏ hắn bên đầm nước, sau đó không quay lại tìm hắn nữa.

Đường về nhà hắn nhớ nhưng hắn không hề muốn về đó, thành một tiểu hành khất không nhà để về, hai năm sau được sư phụ nhặt về Thượng Thanh Tông.

Trong phòng vô cùng an tĩnh, duy chỉ có ánh nến lay động, giọng điệu của Diêm mặc không nhanh không chậm, giọng nói bình bình đạm đạm dường như là đang kể chuyện xưa của người khác.

Chử Thanh Huy nhịn không được mà ôm chặt hắn, hốc mắt đỏ hồng, “Bọn họ sao có thể đối xử với tiên sinh như vậy, quá đáng lắm.”

Diêm Mặc hôn trán nàng, ngược lại đi an ủi nàng, “Sớm đã qua rồi, không cần để ý.”

“Tiên sinh còn nhớ bọn ở đâu không? Thiếp, thiếp sẽ tìm người đánh bọn họ một trận.” Chử Thanh Huy mang theo âm mũi giận dỗi nói.

Diêm Mặc nhẹ nhàng mút đi nước mắt nơi khóe mắt nàng, “Chỉ là những người không quan trọng, không đáng để tức giận.”

Chử Thanh Huy im lặng nằm sấp trên ngực hắn, được một lúc, khẽ giọng hỏi: “Có phải tiên sinh cũng sợ thiếp cũng…… cho nên tạm thời không muốn có con không?”

Diêm Mạc gật đầu, nói thẳng: “Rất rất sợ.”

“Thiếp nhớ năm đó mẫu hậu hoài thai Tiểu Tuân, thái y đã từng nói người khó sinh, là thân thể người mẹ không đủ khỏe mạnh, lúc còn trong thai kỳ tẩm bổ quá nhiều dẫn đến thai nhi quá lớn, còn lại rất ít khi xảy ra tình huống bất ngờ. Hiện tại thân thể thiếp tốt hơn trước nhiều rồi, để thiếp lại điều dưỡng cho tốt, chúng ta lại tiếp tục suy xét chuyện này, được không?”

Diêm mặc chẳng ừ hử gì cả, chỉ nói: “Sau này lại nói, ngủ thôi.”

Chử Thanh Huy cũng không muốn hắn cho nàng câu trả lời chính xác ngay, vả lại bản thân nàng cũng chưa chuẩn bị tốt, vấn đề này cứ thế tạm thời bỏ qua.

Ngày hôm sau đi thỉnh an hoàng hậu, hoàng hậu cũng đã nghe nói việc Lâm Chỉ Lan có thai, từ trong cung thưởng không ít thuốc bổ.

Hoàng hậu thấy nàng không mấy vui vẻ, cho rằng nàng thấy Lâm Chỉ Lan hoài thai rồi, bản thân không có nên thất vọng, bèn an ủi nói: “Con còn nhỏ cùng phò mã thành thân chưa đến một năm, việc này từ từ đến, đừng có vội. Ta với phụ hoàng con tự thấy vẫn còn trẻ, nên không vội ôm ngoại tôn đâu.”

“Con không có vội, chỉ là……” Chử Thanh Huy nghĩ ngợi rồi kể cuộc trò chuyện tối qua cùng Diêm Mặc nói cho hoàng hậu nghe, “Con trông ý của tiên sinh, hình như là sau này cũng không muốn có con.”

Hoàng hậu nghe xong, cân nhắc một lúc, chậm chạp lắc đầu, “Đây là nút thắt trong lòng phò mã e là không dễ dàng tháo ra như vậy, cần phải có thời gian. May là con còn trẻ, có nhiều thời gian từ từ hóa giải, nhớ kỹ đừng cưỡng ép phò mã, hắn có những lo lắng này, suy cho cùng vẫn xem trọng con hơn là con cái.”

Chử Thanh Huy gật đầu, “Con biết rồi, kỳ thực bản thân con cũng còn chưa biết làm mẫu thân thế nào, nếu lúc này có thai thật e rằng con còn luống cuống hơn tiên sinh, còn có hoảng sợ nữa.”

Hoàng hậu cười nói, “Lần đầu tiên làm cha mẹ ai cũng là tay mới, không có kinh nghiệm, từ từ học là được thôi. Nay Chỉ Lan có thai, lại chưa được ba tháng, thai vị còn chưa ổn định, con phải cẩn thận vào, tháng ngày này đừng đến phủ tìm con bé chơi đùa, người Trương gia không dám ngăn con nhưng thấy Chỉ Lan cùng con xuất môn trong lòng nhất định sẽ vội.”

“Loại chừng mực này con vẫn có, mẫu hậu cứ yên tâm ạ.”

“Vậy thì tốt.” Hoàng hậu nói, “Đúng rồi, vị cô nương nhà Tần tướng quân có phải sắp cử hành lễ cập kê không? Năm ngoái một nhà họ hồi kinh, ta còn đồng ý ban hôn cho cô nương của Tần phu nhân, không biết các nàng như thế nào rồi?”

Chử Thanh Huy vội nói: “Con đang định mong mẫu hậu giúp đỡ đây. Mẫu hậu không biết, những người đó đã quen nâng cao hạ thấp nay đến nhà Hàm Quân cầu thân đều là những người không hợp tình lý, con và Chỉ Lan nhìn không vào mắt, định giúp muội ấy làm mối. Chỗ Chỉ Lan chọn được một người là đường đệ của muội ấy, trưởng tôn của Uy Viễn Hầu, mẫu hậu người giúp con nghĩ xem những dòng họ trong hoàng gia chúng ta, có nhân tuyển phù hợp không?”

Hoàng hậu cười nói: “Con nay còn đảm luôn chức nguyệt lão rồi à, thôi vậy, Tần cô nương quả thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, ta nhìn cũng yêu thích, bèn giúp con lưu ý chút vậy.”

“Đa tạ mẫu hậu.” Chử Thanh Huy vui vẻ nói.

Liễu cô cô lớn lên cùng hoàng hậu, vì huynh trưởng qua đời, tháng trước đã màng theo hài cốt trở về quê nhà an táng, nay người có thể nói chuyện bên cạnh hoàng hậu càng ít. Chử Thanh Huy luôn bồi bên cạnh người, cho đến chạng vạng mới xuất cung.

Lúc xuất cung, gặp phải đội thị vệ tuần tra, nàng vô ý nhìn thoáng qua thấy Trương Chí Châu đang ở trong đó, chỉ là trên mặt luôn treo nụ cười ngốc nghếch, giống như còn ở trong mộng mãi chưa tỉnh lại, người ta tuần tra, hắn cũng tuần tra còn thường giẫm phải chân của người đi trước, hoặc là đột nhiên dừng lại đứng tại chỗ cười ra tiếng, hại người phía sau thiếu chút nữa đâm vào lưng hắn, còn biểu hiện của người đồng đội giống như là đã luyện thành quen rồi.

Chử Thanh Huy nhìn cảnh đó khá thú vị, thế là ghi nhớ, muốn sau này lấy ra trêu chọc.

Tiết trời ngày một ấm áp, sinh thần Tần Hàm Quân rơi vào tháng năm, lễ cập kê của nàng không có bao nhiều người chú ý. Tuy có Xương Hoa công chúa tặng lễ nhưng những cao môn khoác lác đó chê nàng chỉ là nữ nhi của võ phu, hành sự lỗ mãng, không phải hiền thê để chọn; những người địa vị thấp ngược lại có ý muốn bám cành cao, nhưng có vết xe đổ của bố chính tham nghị, cũng không dám lộ rõ ra mặt, số người đến tham gia lễ cực ít.

Lúc nghi thức sắp kết thúc, trong phủ lại đến vài nội giám là vì Thái tử tặng lễ mà đến, vật được tặng không nhiều, chỉ có một cây trâm bạch ngọc, một chiếc áo choàng bạch hồ, nhưng đủ để những người ngồi ở đây xôn xao.

Ai không biết Thái tử nay đã qua mười sáu, trong phòng lại không có một người hầu hạ. Năm ngoái sau tết Trung thu, hoàng hậu dường như có ý vì Thái tử chọn phi, đáng tiếc sau đó lại xôn xao lời đồn trong kinh, rất nhiều quý nữ liên quan trong đó, vì việc này mà sống chết mặc bay. Lúc đó bị liên lụy, chỉ có vị nữ nhi của Tần tướng quân này.

Phải biết Thái tử thậm chí chưa từng đến gần nữ nhi của đại thần nào, duy có lúc đầu Thẩm gia tiểu thư cùng Thái tử dường như có việc vu vơ nhưng không có chứng xác thực, nay ngang nhiên phái công công ở bên cạnh vì sinh thần nữ nhi Tần tướng quân mà đến tặng lễ mừng, sao có thể không kinh ngạc cho được?

Người có mặt ở đây đều là người nhạy bén, trong đầu lập tức đã lướt qua hàng loạt suy nghĩ, nhưng mặc kệ trong lòng sục sôi như thế nào ngoài mặt vẫn mỉm cười, điềm nhiên như không cùng Tần phu nhân trò chuyện qua lại, định thăm dò chút tin tức.

Đáng thương Tần phu nhân cũng bị phen kinh ngạc, nào biết nguyên do trong đó?

Mọi người không có được đáp án mình muốn nhưng nhất thời đoán không ra ý đồ trong cung, không dám cưỡng ép Tần phu nhân quá đáng, tuy không cam tâm cũng đành phải lần lượt cáo từ.

Khi những người đó vừa bước ra khỏi của này, e rằng cả kinh thành đều đang nghị luận việc này.

Khách khứa vừa đi, Tần phu nhân liền ngồi tê liệt trên ghế.

Tần Hàm Quân bưng một tách trà đến cho mẫu thân, lo lắng nói: “Nương, có phải thân thể lại không thoải mái rồi không?”

Tần phu nhân xoay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên tóm chặt lấy tay nàng, “Hàm Quân, con nói thật với nương, hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con cùng Thái tử……”

Tần Hàm Quân vội nói: “Nương, con cùng Thái tử chuyện gì cũng không có.”

“Vậy tại sao…….”

Rốt cuộc là vì sao, kỳ thực bản thân Tần Hàm Quân cũng không biết.

Ban đầu công chúa nói muốn giúp nàng tặng lễ cho Thái tử thử thăm dò một phen, thực tế ai cũng biết việc này không có hy vọng, cũng không có kết quả.

Sự thật chứng minh quả là như vậy, ba bốn tháng qua đi, trong cung không hề có tin tức gì. Nàng vốn còn có chút thấp thỏm, dẫu sao bất luận như thế nào, mình tặng lễ đến tay một nam tử xa lạ đều cảm thấy không thỏa đáng. Sau đó dần dần quên đi, còn nghe nói mỗi năm sinh thần Thái tử lễ vật thu được nhiều không đếm xuể, nhiều người tặng lễ như vậy ngay cả cơ hội để Thái tử liếc mắt xem qua cũng không có, nàng liền triệt để an tâm.

Nào ngờ đâu, lúc mọi người đều đã bỏ qua việc đó rồi, đột nhiên lại xuất hiện việc này.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một nguyên nhân để giải thích. Ban đầu sinh thần Thái tử, nàng dâng lên lễ vật, nay sinh thần nàng, Thái tử cũng đáp lễ lại, dường như cũng hợp tình hợp lí.

Thấy Tần phu nhân lo lắng không thôi, nàng bèn lấy lí do này nói ra.

Tần phu nhân nhíu chặt mày, truy hỏi: “Quả thật chỉ có như vậy?”

“Quả thật như vậy, nương, người yên tâm đi.”

Tần phu nhân im lặng rất lâu, sau đó thở dài một hơi, “Hàm Quân, con…… phải biết, nhân phẩm Thái tử như vậy, không phải chúng ta có thể tơ tưởng. Vốn việc con và Xương Hoa công chúa giao hảo, nương đã lo lắng con không có chừng mực. Cũng may công chúa cất nhắc ân cần khoan dung, nhưng bất kể như thế nào, chúng ta đều phải nhớ kỹ thân phận của mình đừng có ý nghĩ quá phận. Sinh thần Thái tử, việc con tặng lễ thực ra đã tính là quá giới hạn. Nếu để người ngoài biết được, lời đồn quyến rũ đều có thể khiến Tần phủ chúng ta chìm ngập. Nương chỉ mong con cả đời này bình an vui vẻ thôi, con đồng ý với nương, được không?”

Tần Hàm Quân liên tục gật đầu, khẽ giọng nói: “Người yên tâm, những lời này con sẽ ghi nhớ.”

Tần phu nhân vuốt ve gương mặt nàng, thở dài: “Đi đi, phen này cũng đủ mệt rồi, nghỉ ngơi cho sớm.”

“Vâng, nương cũng sớm nghỉ ngơi, đừng vì việc này mà phiền não, lời đồn bên ngoài chúng ta cũng đừng quan tâm, một thời gian nữa tự nhiên sẽ tiêu tan.”

“Nương biết rồi, đi đi.”

Tần Hàm Quân về đến phòng, hôm nay những lễ vật thu được đề ở trong phòng nàng, Thái tử ban thưởng thì đặt ở chính giữa bàn.

Nha hoàn Thược Dược bên cạnh nàng vây quanh bàn xoay một vòng, muốn sờ lại không dám sờ, chỉ đưa đôi mắt quỳ lễ, nhịn không được kinh thán: “Tiểu thư, đây thật là Thái tử điện hạ tặng cho người sao? Nô tỳ không nằm mơ chứ?”

Tần Hàm Quân thoáng nhìn qua, tìm vui vẻ trong đau khổ: “Nằm mơ hay không, em véo bản thân một cái không phải biết rồi sao?”

“Ôi chao, đau quá……” Thược Dược quả thật nghe lời véo ở trên chân mình một cái, nước mắt ròng ròng nói: “Không phải mơ.”

Tần Hàm Quân khóc cười không xong.

“Tiểu thư người xem, chiếc trâm bạch ngọc này có giống mùa đông năm ngoái người bỏ ở trong tuyết một cây không?”

Tần Hàm Quân thò người nhìn kỹ, lắc đầu nói: “Không giống.” Tuy cũng là trâm bạch ngọc, nhưng chất liệu của hai cây chế tác lại khác nhau một trời một vực, không thể so sánh.

Thược Dược còn muốn nói, nàng đã xua tay, “Đừng nhìn nữa, thu xếp lại đi.”

“Thái tử điện hạ tặng cũng xếp vào nhà kho sao?”

Tần Hàm Quân nghĩ, “Bày vật Thái tử cùng công chúa tặng ở trên am thờ Phật.”

Vật ngự ban là phải dâng cúng, hai vị điện hạ ban tặng nên cũng không khác biệt.

Hôm nay việc xảy ra trong Tần phủ, quả thật lập tức bị truyền đến tai mọi người.

Khi đó ở tiệc thưởng hoa, Thái tử chẳng qua chỉ nói nhiều hơn một câu với tiểu thư Thẩm gia, sau đó liền để người trong kinh xem được một trận kịch hay. Nay hắn tặng lễ sinh thần cho tiểu thư Tần gia, nhưng ngược lại không có ai dám truyền phát lời đồn, chỉ riêng các phu nhân tiểu thư khó tránh nghị luận không dứt.

Có người đoán hành động này của Thái tử là có dụng ý, có người thầm nghĩ Tần phủ từ nay về sau một bước lên mây hay không, còn có người vì bản thân trước giờ thất lễ với tiểu thư Thẩm gia mà thầm tự ân hận.

Đừng nói người ngoài kinh ngạc, ngay cả Chử Thanh Huy cũng vô cùng kinh ngạc bởi vì nàng không hề nhìn ra chút manh mối gì từ Thái tử. Vì vậy, khi nàng suy nghĩ nguyên nhân thì cẩn trọng hơn người khác, thậm chí cũng nghĩ như Tần Hàm Quân, chẳng lẽ hành động này của Thái tử là có qua có lại thật?

Nhưng người tặng lễ mừng cho Thái tử nhiều như vậy, sao không thấy lúc sinh thần người khác, hắn cũng có qua có lại như vậy?

Chử Thanh Huy nghĩ như thế nào cũng không thông, phiền não đấm xuống bàn. Quyết định sáng mai vào cung sớm, nói chuyện này cho hoàng hậu nghe, để hoàng hậu bắt Thái tử lại tra hỏi một phen, để xem hắn dám không thành thật không.