Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 53: Trung Thu




Hôm Trung thu, Chử Thanh Huy và Diêm Mặc cùng có mặt ở gia yến hoàng cung.

Nay trong kinh thành thành viên hoàng tộc không nhiều, nếu nói về cận huyết thì từ thời tiên đế chỉ còn lại một vị lão hoàng thúc, đến thời của hoàng đế cũng chỉ có một vị thân vương ở trong kinh, xuống tiếp nữa chính là thời Thái tử, hiện tại trong các triều đại thì hoàng đế có con nối dõi ít nhất, tính từ Thái tử tổng cộng chỉ có hai vị hoàng tử, công chúa chỉ có độc nhất một mình Chử Thanh Huy.

Còn lại như quận vương quận chủ ngược lại có không ít nhưng vẫn không sánh được như thời của Thái hoàng Thái hậu, mỗi lần gia yến đều vô cùng náo nhiệt.

Bàn của Chử Thanh Huy cùng Diêm Mặc gần phía trên, chính là ở phía dưới ngay chỗ bàn đế hậu, hai người cùng ngồi một bàn.

Cho dù là ở trên bàn tiệc Diêm Mặc cũng ngồi ngay ngắn như cây tùng, sống lưng thẳng tắp, chỉ khi Chử Thanh Huy có lời muốn nói cùng hắn, mới khom lưng xuống nghiêng tai lắng nghe.

Hai người bọn họ mới tân hôn vốn đã đủ hấp dẫn ánh mắt của mọi người, các vương phi phu nhân khác nhìn thấy tiểu phu thê hai người liên tục ghé đầu thì thầm nói riêng, trên mặt đều mang theo ý cười trêu chọc thiện ý.

Sau khi Chử Thanh Huy phát hiện thì ngại không dám kéo Diêm Mặc tiếp tục nói chuyện nữa.

Trên điện ca vũ đang diễn đến cảnh tế bái nguyệt thần, Chử Thanh Huy và Diêm Mặc cùng kính rượu đế hậu, “Nhi thần chúc phụ hoàng mẫu hậu đoàn viên mỹ mãn, mong Đại Diễn ta vĩnh viễn phồn vinh hưng thịnh!”

Hoàng đế khá vui vẻ, thưởng cho không ít đồ vật.

Trong cung Trung thu yến không kéo dài đến khuya, những hoàng tộc thân thích này phải về phủ, thê thiếp nhi nữ trong nhà đều đang đợi bọn họ về tụ họp.

Mắt thấy đã bái xong nguyệt thần, phân bánh Trung thu xong, ca vũ cũng dừng lại, hoàng đế bèn cho mọi người tan tiệc.


Chử Thanh Huy cùng Diêm Mặc về đến phủ, trước viện nhà chính đang bày một bàn thờ, bên trên bày cúng bánh Trung thu và hoa quả, hương đốt đã cháy hết rồi.

Đây là trước khi Chử Thanh Huy vào cung đã cho quản sự trong phủ bày trí.

Nàng lệnh cho người phân chia những chiếc bánh Trung thu này cho mọi người, dẫu sao cũng bái xong nguyệt thần, mọi người nên được hưởng phúc khí.

Ông lão không ở trong phủ, từ khi bạn già qua đời vào dịp lễ tết ông đều cô độc một mình trốn đi, lúc này không biết đang nằm ở đâu uống rượu rồi.

Mấy người Phùng Trọng Thanh trước đó đã theo Phan Lê xuất kinh, về nhà hắn trải qua lễ.

Trên trời một vầng trăng tròn treo cao, dưới ánh trăng tròn ngược lại có vài phần lạnh lẽo.

Chử Thanh Huy được người hầu hạ thay cung trang phiền phức xuống, chải đầu rửa mặt xong, nằm sấp trên bệ cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng bên ngoài.

Một chiếc áo choàng mỏng rớt lên vai, quay đầu lại nhìn thì ra là Diêm Mặc không biết đứng phía sau từ lúc nào.

Nàng giữ chặt tay Diêm Mặc đang thắt chặt dây áo choàng cho mình, chỉ lên nóc nhà đối diện đang được ánh trăng chiếu xuống lộ ra một vùng trắng bạc, “Tiên sinh mang thiếp lên mái nhà ngắm trăng đi, được không?”

“Đêm khuya lạnh.” Diêm Mặc để mặc nàng kéo tay, cũng không rút ra.

Chử Thanh Huy ôm lấy tay hắn lắc, “Sẽ không lạnh đâu thiếp có mặc áo khoác mà, tiên sinh mang thiếp đi đi, lúc nhỏ thiếp luôn muốn lên mái nhà ngắm trăng nhưng phụ hoàng luôn không cho phép. Mang thiếp lên đó đi mà, cầu xin chàng đó……”

Diêm Mặc chỉ kiên trì được một lúc thì bị ánh mắt tha thiết mong đợi của nàng làm cho bại trận.

Hai người bay lên nóc nhà, ngồi ở trên mái nhà.

“Oa, nhìn trăng như vậy hình như lớn hơn so với lúc bình thường.”

Chử Thanh Huy ra sức ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời, ngồi ở đó lung lay như sắp đổ, Diêm Mặc kéo lấy eo nàng để nàng dựa lên vai mình.

Đêm Trung thu nhà thường dân bách tính ngược lại vô cùng náo nhiệt, trên đường phố treo đầy đèn màu, ánh đèn cùng ánh trăng hòa vào nhau, trăng tròn đầy người đoàn viên.

Cho dù đang ngồi trên nóc nhà cũng nhìn không thấy cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, chỉ thấp thoáng nghe được âm thanh ồn ào náo động cùng tiếng cười vui vẻ của trẻ con, Chử Thanh Huy vểnh tai nghe một lúc rồi thu ý nghĩ trở về, yên tĩnh ngắm trăng.

“Trước kia tiên sinh đón Trung thu như thế nào?” Nàng không phải không tò mò đối cuộc sống trước kia của Diêm Mặc, nhưng Diêm Mặc đã không muốn nhắc đến nàng cũng không hỏi, chỉ là đêm nay bỗng nhiên có chút cảm xúc.

Diêm Mặc sợ nàng cảm lạnh nên luôn ôm lấy vai nàng, nghe nàng hỏi như vậy thì lắc đầu, “Không đón lễ.”

Lúc trước ở sư môn, nếu sư tổ không ở đó Trung thu hay không Trung thu chẳng có người để ý, sau này đến kinh chỉ có một mình hắn nên đón lễ hay không cũng không quan trọng.

Chử Thanh Huy im lặng một lúc, nghiêng mặt cọ lên vai hắn, “Sau này thiếp cùng tiên sinh đó lễ.”

“Được.”

Gió đêm thu đã có chút lạnh, xen lẫn trong gió đêm một ít hương hoa quế.

Diêm Mặc khép chặt vạt áo choàng cho nàng, nàng lại giãy tay mở áo choàng ra, dang rộng cánh tay ôm thân thể cường tráng của Diêm Mặc, định quấn hắn cùng vào trong áo choàng của nàng.

Đáng tiếc áo choàng tuy rộng, nhưng Diêm Mặc lại quá cao lớn, nàng cố gắng rất lâu cũng không thể đạt ý muốn.

Diêm Mặc ngồi yên không động mặc nàng giày vò, duy chỉ có đôi tay là bảo vệ nàng tránh phải rơi từ trên nóc nhà xuống đất.

Chử Thanh Huy nhíu mày phiền não, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lung lay đứng dậy.

Diêm Mặc vội muốn kéo nàng ngồi xuống.

Chử Thanh Huy cố gắng duỗi dài chân vắt ngang người hắn, mặt đối mặt giống như đang cưỡi ngựa cưỡi trên chân hắn, cong môi cười đắc ý, dang rộng hai tay ôm lấy eo hắn, đầu tựa trên lồng ngực hắn, “Như vậy đã được rồi, tiên sinh ôm thiếp thì sẽ không cảm thấy lạnh nữa.”

“Ta không lạnh.” Diêm Mặc sờ đầu nàng.

“Tiên sinh không lạnh, nhưng thiếp thấy lạnh.” Nàng vẫn nhớ đến mùa đông, hôm đó tuyết rơi, dáng vẻ người này chỉ mặc một chiếc ngoại bào mỏng manh như cũ. Chẳng lẽ hắn không cảm thấy lạnh sao, cơ thể sẽ không bị đông cứng sao? Nghĩ đến đấy, nàng tò mò từ eo sờ lên bụng của Diêm Mặc.

Diêm Mặc lập tức ngăn tay nàng lại, nắm ở trong tay xoa nắn như là trừng phạt.

Chử Thanh Huy lấy làm lạ: “Đến cả bụng tiên sinh cũng không giống bụng thiếp, từng khối từng khối cơ, thiếp nhìn xem rốt cuộc có bao nhiêu khối.”

Tuy hai người đã chung chăn gối nhiều lần nhưng mỗi lần đều ở trong màn trướng, ánh đèn lờ mờ không rõ ràng, nàng lại không có tâm tư xem kỹ, đến hiện tại vẫn chưa được nhìn rõ thân thể hắn.

Diêm Mặc chỉ nắm lấy một tay nàng, tay còn lại được tự do, bàn tay mềm mại ở trên bụng hắn quét qua quét lại, một ngón tay mảnh khảnh trắng xanh nhè nhẹ sờ, trong miệng nghiêm túc đếm số: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu……”

Nàng còn muốn đi xuống, Diêm Mặc chỉ cần một bàn tay lớn đã có thể giam cầm bàn tay không an phận này.

Chử Thanh Huy giãy giụa nhưng không thể giãy ra, bĩu môi nói: “Tiên sinh thật là nhỏ mọn, cùng lắm, cùng lắm thì thiếp cho chàng sợ lại.”

Tuy bụng nàng chỉ là một mặt phẳng với lại còn rất mềm mại, nhưng bụng của nàng trắng mà, nếu như tiên sinh là bánh táo vậy bụng nàng chính là bánh gạo nếp thơm phức, chọc một cái sẽ có một lỗ nhỏ, xoa lại còn tròn hơn bánh gạo nếp. Đổi lại cho tiên sinh sờ nàng, một chút cũng không bị thiệt đâu.

Thân thể nàng như thế nào, Diêm Mặc là người biết rõ hơn bất kì ai. Nghĩ đến da thịt mềm mại mang theo hương thơm, ánh mắt hắn càng thêm sâu thẳm vài phần, chưa kể còn đang trong tình trạng cục bột đè lên người mình, kề ở bên tai nàng, giọng nói hơi khàn: “Có phải buồn ngủ rồi không? Về phòng nhé.”

Chử Thanh Huy cứng người trong chốc lát, sau đó lập tức dịch mông giống như giả vờ không biết gì, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, giọng điệu khoa trương: “Oa, trăng tròn thật đó, thiếp không cảm thấy buồn ngủ chút nào, nhìn đến trời sáng cũng không sao cả.”

Diêm Mặc chỉ dung túng nhìn nàng, để nàng trốn tránh thêm chút nữa, dù sao trốn cũng không thoát.