Kiêu Căng À? Anh Đây Thích

Kiêu Căng À? Anh Đây Thích - Chương 8




Phòng làm việc Công Nghiệp được thiết kế theo phong cách đơn giản, màu sắc đơn điệu, nguyên thủy.

Đèn âm tường màu vàng nhạt được bật lên, ánh sáng ấm áp chiếu xuống mặt sàn gỗ lạnh lẽo làm cho căn phòng trở nên ấm áp không ít.

Cố Nam Hề ngồi trước bàn, biểu tình nghiêm túc, ngón tay thon dài cầm bút vẽ hoàn thiện bản phác thảo của mình.

Chu Cẩn Niên đặt một ly Latte ở trước mặt cô, dịu dàng nói: “Trước tiên hãy nghỉ ngơi chút đi.”

“Đợi một chút. Bây giờ linh cảm của em đang như nước lũ, không thể dừng được.”

Chu Cẩn Niên cầm ly sứ vòng qua phía sau cô, dịu dàng nhìn tác phẩm của cô với ánh mắt tán thưởng.

Anh luôn thấy tài hoa của cô không nên mai một. Nhưng mà với xuất thân của cô mà nói thì căn bản không cần cái cần câu cơm này.

Sau này, biết cô có ý định tham gia vào cuộc thi thiết kế của D&L, anh còn vui hơn cả cô.

Trang sức D&L của Phó thị chính là lão đại trong ngành. Nếu lần này thi đấu có thể giành giải nhất thì cũng có thể xem là một lần thành danh rồi, sẽ khiến nhiều người biết nhà thiết kế trẻ tuổi Cố Nam Hề này thực sự không đơn giản.

Cố Nam Hề đang cực kỳ nghiêm túc vẽ thì tiếng chuông di động quấy nhiễu vang lên.

Cô ấn tắt, di động lại lần nữa vang lên.

Chu Cẩn Niên nhìn thoáng qua màn hình điện thoại của cô, cà phê ở trong miệng suýt chút nữa phun ra.

Thấy được động tĩnh của Chu Cẩn Niên, Cố Nam Hề dùng tay che màn hình di động, ngượng ngùng nói: “Thầy Chu! Em mượn chỗ của thầy nghe điện thoại cái nhé.”

Cô vẫn để tên liên hệ của Phó Dĩ Diệu là đồ tiêu chuẩn kép vô sỉ.

Cố Nam Hề cầm điện thoại đi đến phòng trà nước, nhấn nghe, tức giận mà mở miệng: “Phó Dĩ Diệu, anh có chuyện gì mà gọi điện cho em vậy?”

“Em giờ đang ở đâu?”

Giọng của Phó Dĩ Diệu nghe có chút lạnh lẽo, khí thế của Cố Nam Hề trong phút chốc hạ xuống như quả bóng xì hơi. Liếc mắt nhìn xung quanh, vẫn thành thật trả lời: “Ở chỗ thầy Chu.”

“Ở chỗ anh ta làm gì?”

“Vẽ.”

“Trợ lý Cố! Anh phải nói với em một chút. Bây giờ, em đang tham gia thi đấu ở D&L. Nếu như em thắng thì em chính là người chủ chốt, điều này cũng đồng nghĩa với việc bản thiết kế đó của em là nguyên sang, là do chính em dùng phòng cách của em thiết kế ra. Chu Cẩn Niên là nhà thiết kế nổi tiếng, anh ta có phong cách riêng của anh ta. Nếu phong cách của em giống với anh ta sẽ có thể bị tố là sao chép. Em biết hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào rồi chứ?”

“Em chỉ là mượn chỗ ngồi vẽ thôi. Cũng không nhờ thầy ấy chỉ dạy gì, làm sao biết được hậu quả của việc sao chép chứ?”

“Vậy em có từng nghĩ, nếu như bản thiết kế của em là ở trong phòng làm việc của Chu Cẩn Niên vẽ ra, thì liệu bọn họ có tin đây là do em dùng thực lực của bản thân vẽ?”

“Giám khảo làm sao mà biết em ở đâu vẽ được chứ?”

“Anh đề nghị em tham gia nghiêm túc cho tốt vào. Đừng gần gũi quá với Chu Cẩn Niên, tránh việc người ta mượn cớ nói ra nói vào. Còn nếu như em chỉ muốn tham gia chơi chơi thì cái đó tùy em.”

“Em tất nhiên là nghiêm túc tham gia thi đấu rồi!” Cố Nam Hề lớn giọng phản bác. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng nghiêm túc như thế này bao giờ đâu.

“Như vậy thì từ giờ trở đi phải bảo trì khoảng cách nhất định với Chu Cẩn Niên đấy.”

“Biết rồi.”

“Vậy bây giờ ra đây.”

Cố Nam Hề:??

“Anh ở ngoài cửa đưa em đi ăn khuya.”

Nói đến ăn khuya, bụng Cố Nam Hề đã bắt đầu biểu tình với cô, phát ra âm thanh thảm thiết.

Nghiêm túc mà làm việc thì quá trình trao đổi chất diễn ra rất nhanh.

Cuộc trò chuyện kết thúc. Ra khỏi phòng trà nước thì gặp Chu Cẩn Niên, cô xin lỗi nói: “Thầy Chu! Mấy ngày này có lẽ em có việc bận chắc không thể đến được đâu ạ.”

Ngón tay Chu Cẩn Niên vuốt vuốt thành ly sứ, dịu dàng nói: “Không sao. Anh thấy thời gian cũng không còn sớm nữa. Chờ anh đóng cửa, chúng ta đi ăn chút gì đó đi.”



“Sao thầy không nói sớm?”

Cô đã đồng ý Phó Dĩ Diệu rồi.

Chu Cẩn Niên hơi chau mày: “Có người hẹn rồi à?”

“Ừ, Phó Dĩ Diệu đang đợi em ở ngoài. Thầy Chu! Chúng ta hẹn lần sau đi.”

“Được, để anh đưa em ra ngoài.”

“Không cần phiền đâu.”

Cố Nam Hề thu dọn đồ đạc của mình, Chu Cẩn Niên giải quyết nốt chút công việc còn lại.

Tắt đèn văn phòng, hai người cùng nhau đi ra.

Chu Cẩn Niên đưa hộp bút vẽ của Cố Nam Hề cho cô: “Nếu gặp phải vấn đề gì thì có thể đến hỏi anh.”

Lời cảnh cáo lúc nãy của Phó Dĩ Diệu còn ở bên tai. Cố Nam Hề nghĩ, chắc tiếp theo đây sẽ không thể hỏi anh mấy vấn đề chuyên ngành được rồi, nhưng mà vẫn phải lễ phép mà trả lời: “Cảm ơn thầy.”

Bỗng nhiên, tiếng có xe vang lên trong không gian yên tĩnh làm Cố Nam Hề thiếu chút nữa bị dọa cho hết hồn.

Cửa sổ ghế sau của chiếc Maybach từ từ hại xuống, ánh đèn mờ hắt lên gương mặt của Phó Dĩ Diệu làm cho ánh mắt sắc bén của anh càng thêm âm u.

“Lên xe.”

Cố Nam Hề mỉm cười, vẫy tay tạm biệt với Chu cẩn Niên rồi mới ngồi lên xe Phó Dĩ Diệu.

“Sao anh lại ở đây?”

Phòng làm việc của Chu Cẩn Niên cũng không phải nơi nổi bật gì. Vì lúc đó tài chính không đủ nên cũng chả chọn được vị trí hoàng kim nào.

Tuy là sau này đã có tiếng tăm tên tuổi. Nhưng Chu Cẩn Niên cảm thấy nơi này khá vượng anh nên cũng không muốn dời.

Tập đoàn Phó thị nằm ở trung tâm Ôn Thành, cho dù anh tan làm cũng không thể đi qua chỗ này được.

“Đích thân đến đón em đi ăn khuya, vinh hạnh không?”

Sao Cố Nam Hề lại nghe ra chút quái lạ nhỉ?

Nhưng có người mời cô ăn khuya, cô cũng không chất nhất với người ta làm gì.

Xe dừng trước một quán cháo. Nửa đêm 11 giờ mà quán cháo vẫn làm ăn phát đạt lắm.

Bây giờ, mọi người ai ai cũng chú ý đến sức khỏe nên đêm muộn cũng không dám ăn thứ gì lung tung, ảnh hướng đến tiêu hóa và sức khỏe.

Tay phải của Phó Dĩ Diệu đang bị bó bột, ăn cháo lại rất thích hợp với anh.

Quán cháo trang trí rất nhẹ nhàng. Một bát cháo cá lát mà bán hơn một trăm tệ nhưng hương vị thật sự là không thể chê vào đâu được.

Tay trái của Phó Dĩ Diệu cũng rất nhanh nhẹn, nhìn không ra chút trúc trắc nào. Cố Nam Hề lắm miệng hỏi anh một câu: “Không phải là anh thuận tay trái đó chứ?”

“Cũng không phải. Chỉ là sợ có chuyện ngoài ý muốn phát sinh mà từ nhỏ đã luyện cả hai tay.”

Cố Nam Hề hơi ngạc nhiên. Nhắc mới nhớ, tuổi thơ của Phó Dĩ Diệu cũng rất vất vả. Từ nhỏ, Phó Bách Nghiệp đối với anh cũng rất nghiêm khắc. Dù sao cũng là con một, kỳ vọng đối với anh cũng rất cao. Lúc mới trưởng thành, anh còn bị ném vào quân đội rèn luyện mấy năm, vì chuyện này mà mẹ Tô Ôn Du còn cãi nhau với ông một trận. Nhưng Phó Bách Nghiệp cũng không vì thế mà thay đổi chủ ý.

Lớn lên dưới phong cách giáo dục mạnh mẽ như vậy, Phó Dĩ Diệu có thể nói là người có tiền đồ nhất trong đám con cháu nhà giàu ở Ôn Thành. Cũng khó trách có nhiều người mơ ước đến vị trí thiếu phu nhân nhà họ Phó.

Cố Nam Hề đảo đảo cháo trong bát, bỗng nhiên nói: “Phó Dĩ Diệu, anh chuẩn bị khi nào thì kết hôn?”

Phó Dĩ Diệu buông thìa xuống, trong ánh mắt anh nhìn không ra cảm xúc gì, cả người hơi dựa ra sau, bình tĩnh mà mở miệng: “Em gái bắt đầu quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của anh trai rồi đấy à?”

Cố Nam Hề hỏi xong thì có hơi hối hận, kết hôn thật sự có thể xem như từ ngữ khá nhạy cảm giữa bọn họ.

Mọi người đều biết, người lớn giữa hai nhà đều cực lực tác hợp hai người bọn họ đến với nhau. Nhưng cô ghét nhất là kiểu ép duyên thế này, thậm chí còn giận chó đánh mèo lên Phó Dĩ Diệu. Có một khoảng thời gian cảm thấy anh cực kỳ ngứa mắt.

Nhớ đến hồi cấp hai của mình còn cảm thấy khá buồn cười.

Người ta chắc còn cảm thấy cô chướng mắt cũng nên ấy.



Cố Nam Hề múc một muỗng cháo bỏ vào miệng, mượn động tác này che giấu sự mất tự nhiên của bản thân.

Đôi mắt đen của Phó Dĩ Diệu hơi nhíu lại, tay không bị thương nhét vào túi quần, cả người nhìn qua giống như là không để ý.

Không khí dường như đóng băng. Cố Nam Hề có chút thất thần, một thoáng không để ý mà cắn phải lưỡi.

Cô đau đến mức rên lên một tiếng, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi.

Phó Dĩ Diệu đứng lên, hơi cau mày, lạnh giọng nói: “Há miệng ra anh xem nào.”

Có Nam Hề há miệng ra. Theo động tác của cô mà vết thương nơi đầu lưỡi càng đau. Khóe mắt xuất hiện ánh nước, biểu cảm này của cô đã bị Phó Dĩ Diệu thu hết vào mắt.

Miệng vết thương rớm máu, xem ra cũng không nhẹ.

Ánh mắt Phó Dĩ Diệu tối lại, khàn khàn nói: “Đợi lát nữa đi qua tiệm thuốc, mua ít thuốc bôi.”

“Người ta nói, cắn đầu lưỡi là vì muốn ăn thịt, chắc chắn là do thịt em quá thơm.” Cố Nam Hề hài hước nói.

Phó Dĩ Diệu dùng ánh mắt như nhìn thiểu năng mà nhìn cô.

Cố Nam Hề: “…”

Cô là vì thấy không khí xung quanh quá lạnh mà muốn làm nóng nó lên chút thôi mà. Không buồn cười thì thôi, còn khinh bỉ cô?

Cô tàn nhẫn mà cắn mình một cái đến nói chuyện còn bị ngọng, mà vẫn nghĩ cách để làm nóng bầu không khí.

Không có công lao thì cũng có khổ lao có được không hả?

Cố Nam Hề tủi thân mà mếu máo.

Phó Dĩ Diệu: “…” Đệ nhất giả vờ đáng thương.

Cố Nam Hề cắn lưỡi mình, đồ ăn ngon bây giờ ăn cũng không vô nữa, uể oải mà mở miệng: “Không ăn nữa.”

Phó Dĩ Diệu đang chuẩn bị gọi phục vụ tính tiền thì ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

Cố Nam Hề ngước mắt nhìn, là Điệp Phi Ngữ đang đi vào, ríu rít nói xin lỗi với một đồng nghiệp khác là cô ta đến muộn.

Cố Nam Hề: “Nói thế nào cũng là nhị tiểu thư của Điệp gia. Còn đến đây làm thuê á?”

Phó Dĩ Diệu không có phản ứng gì.

Mà đến tính tiền bàn này cho họ lại là Điệp Phi Ngữ. Cô ta đi được nửa đường, thấy người ngồi đây là bọn họ, động tác trở nên rụt rè không ít.

Giống như bọn họ là quái vật ăn thịt người không bằng ý.

Phó Dĩ Diệu bình tĩnh mà nói: “Bao nhiêu tiền?”

“Tiểu Phó Tổng! Lần trước là do tôi hại anh bị thương, lần này để tôi mời hai người đi.”

Phó Dĩ Diệu: “Cô muốn bồi thường cũng không được, để Văn Dật trả đi. Tôi bị thương tạo thành tổn thất bao nhiêu. Nếu cô đền nổi thì tôi cũng không ngại nhận đâu, còn nếu đền không nổi thì đừng nói. Tôi và Tiểu Hề đi ăn một bữa khuya cũng không cần người khác phải mời. Bao nhiêu tiền?”

“280 tệ.” Điệp Phi Ngữ bị Phó Dĩ Diệu không chút lưu tình mà nói như vậy, có chút xấu hổ mà cúi thấp đầu.

Từ quán cháo đi ra, Cố Nam Hề nhịn không được mà mở miệng: “Văn Dật thích cô ta như vậy. Sao lại không mua lại cửa hàng cháo nào để cô ta làm bà chủ?”

“Đúng vậy. Để thu phục một người, cách nhanh nhất vẫn là dùng tiền mà công.”

Cố Nam Hề đi được vào bước mới phản ứng ra là bản thân bị người ta nói bóng nói gió.

Không phải lúc đầu cô còn kiên quyết không đi làm, vừa nghe đến thẻ phụ không giới hạn thì đến xương cũng mềm xuống. Cái gì mà nguyên tắc làm người cũng bị cô ném ra bảy dặm phía sau đầu.

“Phó Dĩ Diệu! Có phải là anh đang ám chỉ em tham lam không?”

Khóe miệng Phó Dĩ Diệu dương lên: “Không phải đó là sự thật à?”

Cố Nam Hề nghẹn nửa ngày mới thốt ra được một câu: “Cẩn thận không em sẽ bảo cha em dùng tiền đập chết anh đó.”

Phó Dĩ Diệu cười thành tiếng. Cố Nam Hề hét lên: “Đừng có mà cười nhạo em.”

Bỗng phía sau có một trận tiếng bước chân truyền đến, là Điệp Phi Ngữ vội vàng đuổi đến, trên tay còn cầm ống vẽ của Cố Nam Hề, mở miệng nói: “Cố tiểu thư, có phải đồ của cô để quên ở trong tiệm không?”