Kiêu Căng À? Anh Đây Thích

Chương 54




Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn Cố Nam Hề. Hôm nay, cô đi vội, cũng không ăn mặc trang điểm tỉ mỉ gì nhưng nét đẹp giản dị này lại động lòng biết bao.

Đôi mắt sáng mang nét cười, sáng rực rỡ.

Anh dang rộng vòng tay, Cố Nam Hề liền nhào vào trong ngực, dịu dàng nói: “Anh không trả lời ư?”

Nhìn thẳng cô, đôi bàn tay lưu luyến bên đôi môi non mềm mại, khàn khàn hỏi: “Em muốn anh trả lời em thế nào đây?”

Cô híp mắt suy nghĩ. Nói cũng đúng, so với việc nói thì anh lại dùng hành động để biểu lộ rồi.

Cố Nam Hề: “Được thôi, không ép anh nữa.”

Phó Dĩ Diệu nhéo nhéo mặt cô, một tay khác thì nâng cằm cô,

độ cong ở khóe miệng cũng sâu hơn, nhẹ nhàng nói: “Không ép à.”

Đôi mắt đen láy của cô chớp chớp, liền cảm giác được hơi thở áp lực của anh ngã về đây.

Lúc hôn cô luôn nhắm mắt, có thể là do ngại ngùng hoặc cũng có thể do bản năng của cơ thể. Chỉ có điều hôm nay cô lại không thế nữa, cô cứ như vậy nhìn ngắm gương mặt tuấn tú của anh phóng đại trong tầm mắt.

Anh hôn cô, lưu luyến triền miên giống như là dùng hành động này đáp trả lại câu hỏi vừa rồi của cô vậy.

Hai người càng hôn càng sâu, sâu đến mức cô cảm thấy toàn thân vô lực, chỉ có thể mềm nhũn mà tự vào ngực anh.

Không biết rằng đã hôn bao lâu, đợi đến lúc hai người tách ra thì tất cả mọi người đã rời đi hết.

Trên mặt cô thoáng qua biểu cảm thẹn thùng. Cô rất thích các hành vi thân mật cùng với anh nhưng hôm đến mềm nhũn trước mặt nhiều người như thế. Là ai cũng sẽ có chút xấu hổ mà.

Phó Dĩ Diệu lại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, đôi mắt thâm thúy giờ đây chỉ còn lại sự dịu dàng: “Đi thôi, đưa em đi thăm thú bên trong một chút.”

Các cửa hàng phía trước đều được anh phục chế lại giống phong cảnh đã qua trong hồi ức, chỉ có căn nhà này…

Hoàn toàn không có liên quan gì.

Cô thả nhẹ bước chân. Bất kể là thứ gì, cô cũng đều thích.

Nhưng lúc cô  nhìn thấy một studio mang tên N.X, cô sững sờ một hồi lâu.

Phong cách đơn giản nhẹ nhàng mà không kém phần xa xỉ, khắp nơi đều tỏa ra khí chất của cô.

“Không phải anh bảo vợ chồng làm việc cùng nhau sẽ không ảnh hưởng gì đến tình cảm à? Bây giờ có ý gì đây? Muốn đuổi em đi à?”

Phó Dĩ Diệu vuốt vuốt tóc cô, nói: “Chớ có hoài nghi. Nếu anh có một chiếc túi thần kỳ có thể đựng vừa em thì anh sẽ không chút do dự mà đưa em theo bên mình 24/24 đâu.”

Giọng cô có chút trầm trầm: “Em không có dự định mở studio riêng.”

Với cái tính cách my pace này của cô cũng không thích hợp với việc mở phòng làm việc riêng.

“À! Chẳng nhẽ không phải phòng làm việc của Chu Cẩn Niên nên em sẽ không thích?” Anh lười nhác nói, ánh mắt có mấy phần hàm ý.

Cô hơi ngạc nhiên, sau đó nhảy lên ôm lấy anh, ghé sát bên tai dụ dỗ nói: “Sao có thể chứ? Chồng em mở phòng làm việc cho em, tất nhiên là xếp số một rồi.”

“Thật sao? Anh thấy em có vẻ thích chỗ của anh ta hơn đấy, tâm tình tốt hay không tốt cũng sẽ đến đó.”

“Trước đây là em thích chỗ đó thật.” Cố Nam Hề yếu thế mấy phần.

“À, biết rồi.” Phó Dĩ Diệu phản ứng lãnh đạm,

“Anh có nghe thấy em nói hai chữ trước kia không thế?” Cô cắn lỗ tai anh “Đến loại dấm này mà anh cũng ăn à? Không sợ bị chua chết luôn à?”

“Anh không sợ chua.”

“Xưởng trưởng xưởng dấm.”

Khóe miệng anh nở nụ cười như có như không, trầm thấp mở miệng: “Tiểu Hề! Em không cần coi nơi này là cả sự nghiệp của mình, mà cứ coi nó như một phần sở thích của em thôi. Vui thì kinh doanh một chút, không vui thì…”

“Không vui?” Cố Nam Hề lên tiếng đánh gãy lời anh nói “Em gả cho anh mà anh còn kiến em không vui á?”

Ý tứ “Anh không xem em là tổ tông mà cũng bái. Vậy em gả cho anh để làm gì?” này từ miệng cô nói ra vậy mà chả khiến anh ngạc nhien chút nào. Anh sờ sờ chóp mũi cô, chiều chuộng nói: “Ỷ sủng mà kiêu.”

“Anh không phải đã quen rồi à.” Cô cười đến đắc ý.

“Vậy là anh tự mua dây buộc mình rồi?”

Cố Nam Hề yếu ớt trả lời: “Sao em lại trở thành phiền phức rồi? Cưới được một cô vợ xinh đẹp lương thiện như vậy. Về tâm hồn được an ủi, về thể xác được thỏa mãn. Anh còn có gì không hài lòng nữa?”

Phó Dĩ Diệu: “Giống như anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời vậy.”

Cô hừ lạnh một tiếng: “Bỏ cái từ giống như ấy đi! Anh chính là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.”

Anh híp mắt cười: “Cho chút màu đã định mở phường nhuộm rồi.”

“Anh dám nói anh không phải xem?”

“Vâng, vâng, vâng.” Anh liên tục thừa nhận.

Cố Nam Hề giống như ban thưởng chủ động hôn lên môi của anh.

Tất nhiên, sau khi cô gả cho người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời thì chính là hạnh phúc plus rồi.

**

Qua mùa xuân, phòng làm việc của Cố Nam Hề cũng chính thức khai trương.

Cô mở một buổi tiệc rượu mừng khai trương cỡ nhỏ, cũng mời một ít khách hàng tiền năng  cùng với bạn bè thân thiết và bên truyền thông.

Mặc dù đã thành một địa chủ nhưng có ai ngại nhiều tiền đâu. Cô trắng trợn tuyên truyền một chút thì sao nào.

Hôm nay Phó Dĩ Diệu có một hội nghị quan trọng không thể dời xuống được nên  sẽ đến chậm một chút.

Xuất thân của cô chính là vầng trăng giữa vạn ngôi sao. Cho dù hôm nay cô là chủ thì khách mời đến đây cũng phải hạ mình mà nịnh nọt cô, chứ cô cũng chả cần hạ mình thấp giọng với ai.

Sau màn chào hỏi xã giao làm ăn ngắn ngủi kết thúc, Cố Nam Hề cũng gia nhập vào trận với Dư Mạn Mạn và Phạm Uyển Uyển.

Hai cô gái kia cãi nhau như cơm ngày ba bữa. Lúc cô đến lại nghe thấy hai cô nàng đã nhao nhao lên, có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Hai người có thể yên tĩnh một ngày được không hả?”

Dư Mạn Mạn: “Cô ấy á! Hôm qua mắt cũng không chớp, tiêu của anh cả tớ mấy triệu để đấu giá về một cái bình hoa rác rưởi, vừa cầm đến nhà đã làm vỡ nát. Cậu nói xem có tức hay không?”

Phạm Uyển Uyển: “Anh trai  cậu còn không nói gì, cậu làm gì mà cứ tủi thân giúp anh ấy thế? Cho vợ tiêu tiền của mình không phải điều đương nhiên à? Nam Hề nói xem có đúng hay không?”

Dư Mạn Mạn khẽ xì một tiếng: “Cậu hỏi cô ấy? Cô ấy mới là người không có tư cách lên tiếng nhất. Chồng cô ấy mà không biết kiếm tiền thì sớm đã bị cô ấy làm cho tán gia bại sản rồi.”

Cố Nam Hề kiêu ngạo nói: “Chồng mình có bản lĩnh, mình có tiêu thế nào cũng không hết.”

“Cậu định đi vào con đường mê chồng không lối thoát à?”

Cố Nam Hề: “Cần chắc? Cả cái Ôn thành này đều biết anh ấy yêu tớ đến mức nào mà.”

Dư Mạn Mạn: “Cậu như vậy còn bảo không mê à?”

Cố Nam Hề làm bộ che miệng, kinh ngạc nói: “Thế mà đã kêu là mê rồi á? Mình còn chưa bắt đầu mà.”

Phạm Uyển Uyển nhấp ngụm trà nhài trêu ghẹo nói: “Vậy nên kết hôn nhanh đi thôi. Nếu không chủ đề nói chuyện sau này cậu không chen vào được đâu.”

Dư Mạn Mạn: “Mình cũng đâu giống kiểu tiêu tiền không chớp mắt như hai người  đâu. Đang trẻ mà kết hôn làm gì?”

“Nói chuyện gì đấy?” Thiệu Văn Dật nở nụ cười tiến đến, ánh mắt rất tự nhiên mà rơi trên người Dư Mạn Mạn.

Cố Nam Hề cười cười nói: “Nói chuyện Dư đại tiểu thư khi nào định kết hôn.”

Dư Mạn Mạn tức giận thở phì phò nói: “Cố Nam Hề!”

Thiệu Văn Dật: “Chắc là không lâu nữa đâu.”

Dư Mạn Mạn xì khẽ một tiếng: “Ai cho anh cái tự tin đó?”

Phạm Uyển Uyển nhìn Dư Mạn Mạn nở nụ cười giảo hoạt: “Văn Dật cũng đâu có nói là cậu kết hôn với anh ấy, cậu sốt ruột làm gì? Lại còn nhạy cảm như vậy nữa chứ.”

Thiệu Văn Dật hắng giọng cười một tiếng: “Các cô cùng đừng tăng độ khó cho tôi vậy chứ.”

Lúc này có một phóng viên đi đến muốn phỏng vấn Cố Nam Hề: “Cố tiểu thư, chúng tôi muốn phỏng vấn cô một chút. Không biết cô có vấn đề gì không?”

Từng có không ít tạp chí thời trang ngỏ ý muốn mời cô phỏng vấn và chụp bìa tạp chí. Thâm chí còn nói rằng muốn cả quyển tạp chí đó đều viết về cô cũng được nhưng đều bị cô từ chối với lý do rằng không có hứng thú.

Trang phục hôm nay là phối do sở thích của cô khá tùy ý, cô cũng không muốn hình ảnh này của mình tràn lan trên mặt báo.

Nhưng suy đi nghĩ lại thì hôm nay là ngày khai trương phòng làm việc của cô. Cô cũng đã mời bên truyền thông đến đưa tin rồi, bây giờ cũng không thể từ chối người ta được. Vậy nên gật đầu đồng ý.

Xét thấy hoàn cảnh ở đây có hơi ồn, cô liền mời người lên tầng hai.

Thế như vừa vào phòng, cô còn chưa kịp chào hỏi người ta thì cửa đã bị khóa trái.

Trái tim của cô có chút trùng xuống, xoay người liền thấy người phóng viên kia cởi mũ lưỡi trai ra, lộ ra gương mặt có chút tiều tụy.

“Lục Tử Trạc, sao anh ở đây?”

Cố Nam Hề trên người mặc lễ phục, không đem theo điện thoại bên mình, mà dưới lầu cũng không quá huyên náo nhưng cũng tính là ồn ào. Cách một cánh cửa, cô muốn gọi người nhưng cũng sợ là không có tác dụng gì.

Chỉ có thể duy trì tỉnh tào, tùy cơ hành sự mà thôi.

Lục Tử Trạc giơ tay lên trấn an cô: “Em đừng khẩn trương, anh không có ác ý gì cả.”

Cải trang thế này lẫn vào trong tiệc rượu, lại mượn danh nghĩa phóng viên mà lừa gạt bẫy cô lên đây.

Xem cô là thiểu năng à? Còn bảo không có ác ý.

Nhưng bây giờ cô chúng chỉ có thể nhịn xuống mà nói: “Anh có chuyện gì muốn nói với tôi?”

Giọng nói của hắn lộ ra chút khẩn trương: “Nam Hề! Anh biết bây giờ có lẽ đối với anh không có chút hảo ý gì nhưng anh đã thề rằng sẽ không làm tổn thương đến em. Anh chỉ là muốn cầu xin em một việc.”

“Chuyện gì?”

“Em có thể nói với Phó Dĩ Diệu một câu, đừng đuổi cùng giết tận anh như thế. Anh bây giờ đã lâm vào thế cùng đường mạt lộ rồi.”

Cố Nam Hề nhíu mày, ngữ khí không vui nói: “Anh nói gì? Đừng có hắt nước bẩn lên người anh ấy. Tay anh ấy cũng không dài được đến vậy, quản được chuyển của anh ở bên Nam Mỹ chắc.”

“Chính anh ta đã bày ra cái bẫy lớn này dụ tôi nhảy vào, ép anh đến cảnh ngày hôm nay.”

“Nếu như anh muốn nói với tôi những lời này, vậy tôi không giúp được rồi. Tôi tin cách làm người của Phó Dĩ Diệu. Lúc nãy mặc kệ anh nói đúng hay sai. Mà cho dù anh nói đúng thật, tôi cũng tin rằng anh ấy có lý do của bản thân mình.”

Vốn đã tức giận, giờ đây nghe Cố Nam Hề nói chuyện đứng về phía Phó Dĩ Diệu như vậy, anh ta tức giận quăng luôn cái mũ của mình.

Mặc dù chiếc mũ kia không nặng nhưng hành động này của anh ta vẫn khiến cô hoảng sợ.

Giọng nói của Lục Tử Trạc bống nhiên cao hơn mấy quãng: “Vì sao em cứ tin anh ta một cách mù quáng như thế?”

“Hay là anh bình tĩnh lại trước đã.” Cố Nam Hề vừa khuyên nhủ vừa nghĩ cách để giải quyết.

Lục Tử Trạc lại ép bản thân hít sâu mấy hơi để giữ bình tĩnh “Nam Hề! Em tin anh đi. Anh ta không phải dạng tốt lành gì đâu.”

Quỷ mới tin anh đó, anh mới không phải người tốt đấy.

Cố Nam Hề quả thực khóc không ra nước mắt. Cô không thể ngờ được trong buổi tiệc mừng khai trương lại gặp phải chuyện như vậy.

Thừa dịp Lục Tử Trạc không chú ý, cô lặng lẽ xê dịch bước chân, chỉ chút nữa thôi cô có thể chạm vào chốt cửa kia rồi.

Lục Từ Trạc hình như đang lẩm bẩm gì đó: “Trước kia rõ ràng là em không thích anh ta, sao lại cùng anh ta kết hôn được?”

Cô rất cẩn thận, hết sức chăm chú điều chỉnh bước đi của mình, đến thở cũng không dám thở.

Mắt thấy khóa cửa đã ở ngay trước mặt, cô mừng rỡ không thôi. Thế nhưng tay cô vừa mới nắm lấy thì tay kia đã bị bắt lại.

Cảm xúc lạnh lẽo như bị con rắn trói chặt, cô sợ đến cả người phát run.

Cố Nam Hề phản kháng theo bản năng, giọng nói cũng không nhịn được mà cất cao: “Phó Dĩ Diệu!”

Cái tên này như thuốc kích thích kích động dây thần kinh của Lục Tử Trạc. Ánh mắt vốn đang trống rỗng giờ đây toàn là lửa giận: “Không được nhắc đến cái tên này!”

Cô không biết lấy sức ở đâu ra đá vào chân anh ta một cái. Mặc dù khiến cho anh ta buông lỏng bàn tay đang giam cầm cô nhưng cũng vì động tác quá mạnh mà cả người lảo đảo, ngã thẳng xuống.

Cú ngã này của cô hướng về mặt bàn thủy tinh. Theo phản xạ cô quơ tay làm bình hoa trên bàn rơi xuống, một mảnh thủy tinh bắn ra cứa vào lòng bàn tay cô, dòng máu đỏ tươi theo đó mà trào ra.

Biến cố xảy ra khiến cho Lục Tử Trạc từ trong cơn điên mà tỉnh lại. Anh ta nắm lấy bàn tay của Cố Nam Hề lên xem xét nhưng chưa kịp mở miệng thì cửa đã bị người ta đạp ra.

Cố Nam Hề hơi sửng sốt. Thấy người đứng ngoài cửa, dây thần kinh căng cứng của cô cuối cùng cũng trầm xuống.

Phó Dĩ Diệu không chút lưu tình đạp cho Lục Tử Trạc một cái. Sau đó đỡ Cố Nam Hề dậy, khoác áo của mình lên vai cô.

Xoay người không nói hai lời, anh đi đến chỗ Lục Tử Trạc một cước rồi một cước nện xuống.

Cố Nam Hề lạnh cả người. Cơ thể cũng từ từ cảm nhận được độ ấm từ áo khoác của anh truyền đến, ý thức cũng bắt đầu thanh tỉnh đôi chút.

Cô lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người. Một người kiêu ngạo như Phó Dĩ Diệu, toàn thân đều tỏa ra quý khí, chuyện động thủ đánh người này không thể xuất hiện trên người anh được.

Nhưng anh bây giờ lệ khí đầy mình, đôi mắt có chút khát máu, mỗi lần ra đòn đều như muốn dồn người ta vào chỗ chết.

Cố Nam Hề lập tức gọi anh: “Phó Dĩ Diệu.”

Động tác của anh chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn cô. Thấy sự sợ hãi trong mắt cô, sự mất khống chế của anh bỗng như tan biến, anh thấp giọng trấn an: “Đừng sợ.”

“Anh chảy máu rồi.” Giọng nói của cô hơi run. Mấy vệt máu dính trên người anh phản chiếu vào trong đôi mắt cô khiến hai tròng mắt cô cũng đỏ rực theo.

“Không phải máu của anh.” Giọng anh lạnh lùng, mũi chân còn dẫm lên sườn mặt của Lục Tử Trạc “Lục Tử Trạc! Mày muốn chết? Vậy tao thành toàn cho mày!”

“Phó Dĩ Diệu!” Lục Tử Trạc căm hận trừng anh.

“Đến tao cũng không dám động đến một sợi lông tơ của cô ấy. Mày là cái thá gì là mà lại dám?”

Lúc này Phó Dĩ Diệu ở trước mặt cô thật lạ lẫm, cô sự anh thật sự sẽ làm ra chuyện mất lý trí vì thế lên tiếng nói: “Anh Phó! Em bị thương rồi! Đau quá!”

Cô cũng không phải nói dối. Lúc nãy do hoảng sợ quá độ nên cũng không cảm giác được đau đớn, bây giờ thoát khỏi hiểm cảnh nên cơn đau cũng bắt đầu ùn ùn kéo đến.

Cơ thể Phó Dĩ Diệu hơi khựng lại, anh nhìn Lục Tử Trạc đang chật vật dưới chân mình. Lúc này Thiệu Văn Dật và Dư Thần cũng đã đến, anh lạnh lạnh nói: “Gọi cho Hồ Chí Dân, bảo người ông ta muốn tìm đang ở đây.”

Dư Thần đáp: “A Diệu, nơi này để mình giải quyết. Hai người đến bệnh viện trước đi, tay Nam Hề cần băng bó một chút.”

Tầm mắt anh lại rơi vào cách tay đang chảy máu của cô, sắc mặt lại lạnh đi mấy phần. Anh đi qua, ngồi xuống ôm lấy Cố Nam Hề, cô giật mình thấp giọng nói: “Em có thể tự đi mà.”

Phó Dĩ Diệu: “Đừng nhúc nhích, để anh ôm một lát.”

Không khó để nhìn ra rằng anh đang tự trách mình, thế là cô rúc vào trong ngực anh, mềm giọng an ủi: “Em không sao.”

“Vừa rồi em mới kêu đau.”

“Không phải là em sợ anh làm ra chuyện à?”

“Anh tự có chừng mực.”

Cô thật sự không cảm thấy hành động lúc nãy của anh là có chừng mực chút nào.

Cô tức giận nói: “Ngày tốt như vậy mà lại xảy ra loại chuyện này.”

Anh dừng lại bước chân: “Đúng thật là không may mà.”

“Em không phải có ý này, chỉ là hơi khó chịu thôi.”

Yên lặng mấy giây, Phó Dĩ Diệu khàn khàn mở miệng: “Hắn có làm gì em không?”

“Cái gì?”

Cố Nam Hề dừng một chút giống như hiểu ra gì đó. Lúc anh tiến vào, tình hình xung quanh rất lộn xộn, cộng thêm tư thế của hai người rất dễ khiến người ta suy nghĩ sai lệch.

Cố Nam Hề: “Anh đang nghĩ gì thế?”

“Anh không nghĩ gì cả.”

“Anh không nghĩ gì mà sút nữa đánh chết người trong kia à?”

Phó Dĩ Diệu rất trấn định mà nói: “Không phải còn sống à? Nào có đánh chết đâu.”

“Lần đầu em thấy anh tức giận như vậy đấy.” Cô nhỏ giọng thì thào.

Phó Dĩ Diệu hơi khựng lại, khàn giọng nói: “Có phải dọa em rồi không?”

“Có chút. Chẳng qua là không phải sợ anh mà là em chưa từng thấy anh mất khống chế như thế bao giờ. Anh biết mà, lúc nào anh cũng tỏ ra trấn tĩnh cả.”

“Tiểu Hề, anh cũng là người bình thường.” Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô “Có người động đến em, anh không thể bình tĩnh được.”

Thật sự cô cũng cảm thấy anh giống cô, không thể chịu được cảnh người thân của mình bị tổn thương.

Hai người đến bệnh viện. Bác sĩ băng bó cho Cố Nam Hề, còn anh chỉ bị xước nhẹ nên chỉ bôi cồn khử độc.