La Di Ninh lắc đầu: "Vẫn chưa! Tôi tính nói với anh ấy rằng sẽ làm bạn, nhưng sau khi đi vệ sinh ra thì đã bất tỉnh lúc nào không hay. Những chuyện lúc sau anh cũng biết rồi đấy, tôi còn đang khó hiểu đây này."
La Di Ninh cảm thấy hình như Trình Lâm cũng không đáng ghét lắm. Trình Lâm nghe vậy thì gật đầu, cũng may là La Di Ninh không sao. Cậu biết thừa thủ đoạn của Duật Quân, nhưng không cách nào để chứng minh được Duật Quân không thật lòng với La Di Ninh. Nhưng mà anh sẽ dùng hết mọi cách của mình để bảo vệ cô, ít nhất là khiến cô vui vẻ mỗi ngày.
"Di Ninh! Còn một tuần nữa là thi rồi, em định ở đây đến kỳ thi luôn sao?" Trình Lâm nhìn La Di Ninh hỏi qua chuyện khác.
Cô suy ngẫm sau đó mới trả lời: "Vài hôm nữa tôi sẽ về lại thành phố A để chuẩn bị."
Nói xong thì La Di Ninh bước xuống giường, lúc này điện thoại cũng vừa đổ chuông. Cô nhìn Trình Lâm nhắc nhở: "Nhàn Nhi gọi, anh tốt nhất đừng lên tiếng."
Trình Lâm gật đầu, Di Ninh mới chấp nhận cuộc gọi. Kim Nhàn Nhi vừa thấy cô bắt máy liền lo lắng: "Di Ninh! Em đang ở đâu? Sao giờ còn chưa về nữa? Cả đêm hôm qua chị không thấy em về, nghe Duật Quân nói Trình Lâm đưa em đi. Em có sao không?"
"Em ổn! Anh ta bị em đánh cho một trận rồi, chị yên tâm đi. Em không có vấn đề gì cả, còn anh Quân thế nào rồi?" Cô vừa cười vừa nói với Nhàn Nhi như vậy khiến Trình Lâm nhăn mặt.
Nghe hỏi đến Duật Quân thì Kim Nhàn Nhi có chút chần chừ, "Anh ấy… Hôm qua anh ấy đi tìm em thì bị Trình Lâm đánh. Cả đêm ở bên ngoài đến sáng mới về, hiện tại đang phát sốt."
"Gì cơ? Thế hiện tại anh ấy ở đâu? Em sẽ qua chỗ anh ấy, chị đi cùng em nha." La Di Ninh cũng có chút bất ngờ vì lời Kim Nhàn Nhi nói nhưng đã giả vờ thì phải giả vờ cho giống.
"Ở nhà riêng của anh ấy! Em đang ở đâu? Chị lái xe qua đón em." Kim Nhàn Nhi lấy túi xách sau đó đi xuống lầu.
La Di Ninh liền từ chối, "Em bắt taxi rồi, để em qua đó. Em sẽ chờ chị trước cổng!"
"Vậy được! Khi nào em đến thì gọi cho chị, chị cúp máy trước." Kim Nhàn Nhi nói xong thì cúp máy, nhân tiện dặn dò người làm: "Nấu một số món ăn nhẹ thôi, lát nữa Di Ninh về sẽ dùng."
"Vâng!" Người làm gật đầu sau đó lui vào trong làm việc.
Kim Nhàn Nhi cũng lái xe rời đi, lúc cúp máy rồi La Di Ninh mới quay sang nhìn Trình Lâm nhíu mày: "Anh đánh Duật Quân?"
"Không có! Anh chỉ cảnh cáo anh ta không được làm hại em thôi." Trình Lâm thật thà trả lời nhưng bị La Di Ninh lườm một cái: "Đồ ngốc! Hạn chế gặp tôi đi, nhưng tôi vẫn sẽ trả lời tin nhắn và cuộc gọi."
"Ý em là sao?" Trình Lâm khó hiểu.
La Di Ninh lại gần cốc đầu anh một cái sau đó nói: "Anh đánh người ta thì sao tôi thân với anh được, đành phải diễn vai ghét anh như lúc đầu rồi."
"Không sao! Em cứ đánh anh đi, như vậy chúng ta mới có thể tiếp xúc gần chứ." Trình Lâm cười đểu khiến La Di Ninh đánh vào vai cậu một cái nhắc nhở: "Tôi không cho anh cơ hội nhiều đâu, nhanh đi đấy."
Nói rồi La Di Ninh bước xuống giường ra khỏi phòng và bắt taxi đến nhà Duật Quân. Lúc nghe Kim Nhàn Nhi nói Duật Quân bị Trình Lâm đánh thì La Di Ninh thật sự bất ngờ.
Nhưng mà cô biết Trình Lâm nếu có làm sẽ thừa nhận. Nhìn Trình Lâm cũng không giống người nói dối, nếu thật sự có ý đồ thì hôm qua anh đã nhân cơ hội mà chiếm đoạt cô rồi.
La Di Ninh cũng thật muốn biết tại sao Duật Quân lại nói dối. Vừa đến nơi thì Kim Nhàn Nhi cũng lái ô tô đến. Kim Nhàn Nhi hạ kính xe xuống với vẻ mặt có chút lo lắng: "Mau vào trong thôi!"
La Di Ninh gật đầu sau đó vào trước, Kim Nhàn Nhi lái xe vào sau. Cả hai được quản gia của Duật Quân dẫn lên phòng cậu. Khi mở cửa phòng đã thấy Duật Quân nhìn về hướng cửa sổ.
La Di Ninh lại gần đưa tay lên trán Duật Quân thì bảo: "Vẫn còn nóng! Anh không đi bệnh viện sao?"
Nghe giọng của La Di Ninh thì Duật Quân liền quay lại ôm cô, "Em có biết anh lo lắm không? Trình Lâm có làm gì em không?"
"Em không sao! Nhưng hôm qua vì sao anh và Trình Lâm lại đánh nhau?" La Di Ninh ngồi cạnh giường hỏi thì Duật Quân có chút bất ngờ: "Sao em biết anh và Trình Lâm đánh nhau?"
"Mặt anh có vết thương, hơn nữa Nhàn Nhi nói em biết. Sau này cứ kệ anh ta đi." La Di Ninh vừa nói vừa có chút khó chịu, Kim Nhàn Nhi thấy vậy mới nhắc nhở: "Em đừng tiếp xúc nhiều với Trình Lâm nữa, chị thấy anh ta như có mục đích gì đó."
"Nhàn Nhi nói đúng đấy! Trình Lâm nổi tiếng ăn chơi, không biết bao nhiêu cô gái qua tay cậu ấy. Cậu ta chú ý em là vì em có chút khác với những người cậu ta gặp thôi." Duật Quân đặt tay mình lên tay cô nói.
La Di Ninh hỏi đến chuyện hôm qua thì liền lảng tránh, điều này đúng là có chút nghi ngờ. Nhưng nếu hai người họ không muốn nói thì cô cũng không ép buộc làm gì.
La Di Ninh cùng Kim Nhàn Nhi ngày hôm đó ở lại đến chiều mới về nhà. Trước khi về thì La Di Ninh nhìn Kim Nhàn Nhi nói: "Chị đợi em ngoài xe, em có chuyện muốn nói với Duật Quân một chút."
"Vậy chị ra xe trước!" Kim Nhàn Nhi nhìn La Di Ninh sau đó quay đi, hình như trong lòng có chút không vui lắm.
Căn phòng lúc này chỉ còn lại hai người. Duật Quân mới nhìn La Di Ninh hỏi: "Em muốn nói gì với anh sao?"
La Di Ninh nhìn Duật Quân thẳng thắn nói ra hết những suy nghĩ trong lòng: "Em nghĩ… em cần thêm thời gian. Hiện tại em muốn tập trung cho kỳ thi, anh đừng buồn nha."
Duật Quân nghe La Di Ninh nói vậy thì có chút bất ngờ. Nhưng nhìn thấy La Di Ninh có vẻ không vui thì cậu liền xoa đầu an ủi: "Không sao! Anh đợi được mà, em phải thi cho thật tốt đấy. Đến khai giảng anh muốn nhìn thấy em ở đại học A."
"Cảm ơn anh! Vậy em về trước, anh cố gắng giữ sức khỏe nha." La Di Ninh nói xong thì ôm Duật Quân một cái rồi rời đi.
Duật Quân lại gần cửa sổ nhìn xuống nhà thì xe ô tô cũng bắt đầu chạy đi. Lúc này trong lòng Duật Quân lại có một vài cảm xúc khó xác nhận, nhưng vẫn không bằng thứ mục tiêu mà Duật Quân hướng đến.
Sau khi về nhà Kim Nhàn Nhi thì hôm sau cũng là lúc La Di Ninh trở về thành phố A. Kim Nhàn Nhi ôm chào tạm biệt La Di Ninh sau đó nói: "Cố lên! Chị chờ tin tốt của em."
"Nhất định rồi! Khai giảng chúng ta gặp lại nhau." La Di Ninh cười nhìn Kim Nhàn Nhi sau đó lên xe.
Bên trong xe La Di Ninh có chút không vui. Cô rất muốn giận Kim Nhàn Nhi, nhưng lại không tài nào giận được. Kim Nhàn Nhi tốt với cô, lại còn giúp đỡ cô rất nhiều.
Còn Duật Quân, chẳng qua cũng chỉ là một thứ tình cảm say nắng mà thôi. Mà tình cảm say nắng nhất thời làm sao có thể so sánh với tình cảm chị em nhiều năm chứ.