Lúc chuẩn bị ngủ, Phương Kính Dực đột nhiên nhớ tới chuyện này.a
Thực ra đây không phải lần đầu tiên cậu để lộ chất dẫn dụ của mình trước mặt Nghiêm Minh Du, chẳng qua lần đầu ấy họ đang ở bên bờ biển, chất dẫn dụ của cậu lẫn vào những cơn gió biển nên Nghiêm Minh Du không phát hiện.
Bờ biển, ầy, họ cũng từng cùng nhau đi "tuần trăng mật". Phương Kính Dực ngẩng đầu khỏi bàn, vặn mở bình nước uống một ngụm lớn mới tỉnh táo hơn chút. Tối nay cậu trực ca đêm, lát nữa còn phải kiểm tra phòng, không thể tiếp tục ngủ được.
Chỉ có điều tuần trăng mật đó cũng chẳng vui vẻ gì. Vì Nghiêm Minh Du là quân nhân nên không thể xuất ngoại, hai gia đình bàn bạc rồi quyết định đi Hải Nam nửa tháng. Phương Kính Dực nhất định không đồng ý, nói sao cũng chỉ đi có một tuần. Khi đó cậu vừa mới lên chức bác sĩ chủ trị, sợ người khác bàn tán nên không dám rời khỏi vị trí quá lâu. Cuối cùng thì hai người họ chỉ ở Hải Nam ba ngày, bởi vì Nghiêm Minh Du cũng không chịu ở lại lâu.
Trong ba ngày đó, hai người họ gần như là hành động riêng lẻ. Phương Kính Dực còn thuê một căn phòng khác cho mình, chỉ có buổi chiều cuối cùng ở đó, hai người họ tình cờ gặp nhau trên bờ biển. Nhưng khi Phương Kính Dực nhận ra bản thân đã để lộ chất dẫn dụ thì nhanh chóng chạy về khách sạn, chạy trốn khỏi Nghiêm Minh Du, vậy mà vừa trốn đã mất cả năm trời.
Bây giờ nghĩ lại, thực ra một năm này, Nghiêm Minh Du chưa từng nói bản thân không muốn kết hôn. Anh không muốn thân cận với Phương Kính Dực chẳng qua là vì Phương Kính Dực đã cự tuyệt anh ngay từ đầu, hai người họ cứ như nước với lửa. Phương Kính Dực cúi đầu cài từng cúc áo blouse đang mở rồi nhẹ nhàng vuốt thẳng vạt áo. Mãi đến hôm nay, Phương Kính Dực mới hiểu sự không hoà hợp này vốn chỉ từ phía cậu mà thôi.
Mà Nghiêm Minh Du thì dường như chẳng sao cả. Đối với anh, kết hôn là việc không thể tránh khỏi, là việc đã định sẵn trong cuộc đời rồi. Còn Phương Kính Dực, nếu kết hôn xong mà có thể hoà thuận thì thật sự chẳng có gì tốt hơn, nhưng nếu Phương Kính Dực không muốn thì cũng chẳng ai bắt ép được. Nghiêm Minh Du thì chẳng hề để bụng chuyện này, anh biết rõ bản thân cũng là người bị hại trong cuộc hôn nhân này, nhưng anh chẳng hề cự tuyệt thân phận người bị hại ấy, cứ bình thản tiếp nhận.
Tại sao cuộc sống lại như thế này chứ? Phương Kính Dực nghiêng đầu suy nghĩ.
Cậu sống 26 năm, cũng chống cự 26 năm. Ai cũng nói cậu kiệt ngạo khó thuần, không chịu tiếp nhận mọi việc. Phương Kính Dực đã quen tranh giành, quen chủ động. Nhưng cuộc đời Nghiêm Minh Du dường như quá xuôi gió xuôi nước, hay nói đúng hơn là anh chủ động xuôi gió xuôi nước. Anh luôn thản nhiên tiếp nhận mọi điều bất công trong cuộc sống, vĩnh viễn bị động.
Tại sao cuộc sống lại như thế này? Đặt hai con người hoàn toàn khác nhau vào gông cùm của hôn nhân.
Càng khó chịu hơn là, trong gông cùm này chỉ có Phương Kính Dực là không cam lòng và đau khổ, còn người kia dù đã sớm biết bản thân cũng là nạn nhân nhưng lại chẳng hề muốn đấu tranh. Phương Kính Dực không nghĩ nữa, cậu cầm báo cáo kiểm tra phòng rồi lê bước ra ngoài.
Quân nhân chưa bao giờ thực sự ngủ say, họ luôn luôn cảnh giác.
Cho nên khi Phương Kính Dực đẩy cửa bước vào thì Nghiêm Minh Du cũng đã tỉnh. Anh nhìn Phương Kính Dực đến gần, cẩn thận quan sát tốc độ truyền nước, rồi chủ động ngồi dậy để Phương Kính Dực kiểm tra vết thương cho mình.
Lúc làm việc, Phương Kính Dực thực sự rất nghiêm túc. Cậu sẽ nhẹ nhàng đặt báo cáo kiểm tra phòng sang một bên, sau đó đứng sau Nghiêm Minh Du, đeo bao tay rồi ấn ấn lên tuyến thể, giọng điệu cũng vô thức nhẹ nhàng hơn. Còn thường hỏi "như vậy có đau không", sau đó nghiêng đầu nghe Nghiêm Minh Du trả lời rồi ghi chép vào báo cáo. Cuối cùng thì quan sát tốc độ truyền, miệng khẽ lẩm bẩm để tránh bản thân quên mất.
Nghiêm Minh Du rũ mắt nghe cậu nói nhỏ, rồi còn tháo bao tay ra.
"Nếu thùng rác đầy," Phương Kính Dực xoay bút, nhìn giấy vệ sinh đầy ắp trong thùng rác, cau mày nói, "Anh có thể nhờ y tá giúp đổ đi."
Nghiêm Minh Du nhanh chóng liếc nhìn thùng rác, sau đó nhìn đi chỗ khác, hơi mất tự nhiên nói: "...Vậy không tiện lắm, ngày mai anh sẽ tự đổ."
"Có cái gì mà không tiện?" Phương Kính Dực nghi ngờ liếc nhìn Nghiêm Minh Du đang cúi đầu, thở dài nói: "Để tôi giúp anh vậy, tránh để vi khuẩn sinh sôi trong phòng bệnh."
Nói xong liền ngồi xổm xuống, ngón tay đã chạm tới mép túi rác. Phương Kính Dực nhạy bén hít hít mũi, chợt ngửi thấy mùi cây linh sam, đầu óc còn đang chậm rãi xoay chuyển, sau đó đột ngột phản ứng lại rồi đỏ mặt nhảy dựng lên, tay cũng rụt lại như thể bị lửa đốt.
Nghiêm Minh Du cũng hiếm khi đỏ cả tai, có hơi rầu rĩ nói: "Anh đã bảo không tiện lắm rồi..."
"Anh biến thái đó hả!" Phương Kính Dực lại xù lông, đỏ mặt mắng, "Ai biết anh sẽ ở trong phòng bệnh..."
Thủ dâm.
Không tài nào nói ra được hai chữ kia, Phương Kính Dực nghẹn muốn chết. Nghiêm Minh Du là A chuyên động dục hay sao, nằm viện có mấy ngày đã không nhịn nổi mà thủ dâm trong phòng bệnh... Nhìn đống giấy trong thùng rác, cậu cảm thấy thật phiền, khẽ cắn môi, nhịn không nổi cáu, muốn rời đi.
"Là vì chất dẫn dụ của em mà." Giọng nói của Nghiêm Minh Du vang lên sau lưng Phương Kính Dực, ngữ khí nghiêm túc, "Chất dẫn dụ của em thơm lắm."
Là mùi của đại dương. Nghiêm Minh Du chẳng ngửi được mấy loại mùi chất dẫn dụ, nhưng bằng trực giác, anh cảm thấy sẽ chẳng có mùi nào dễ chịu hơn mùi của đại dương này.
Nghe thấy câu này, Phương Kính Dực dừng chân.
Cậu cứ đứng im như vậy, trong thoáng chốc, Nghiêm Minh Du còn cảm thấy như cả thế giới im lặng.
Nói với người khác, chất dẫn dụ của em thơm lắm, ý nghĩa là gì?
Trên thế giới này, chất dẫn dụ chính là thứ hấp dẫn tình dục nhất, nó có thể dễ dàng khơi dậy cảm xúc và ham muốn tình dục của con người. Nhưng chất dẫn dụ khơi dậy ham muốn tình dục là một chuyện, còn cảm thấy chất dẫn dụ rất thơm lại là một chuyện khác. Giống như hẹn chịch và làm tình khác nhau, hẹn chịch thì chỉ làm, nhưng làm tình thì ngoài làm còn có cả tình nữa. Chất dẫn dụ của em rất thơm, có nghĩa là anh muốn làm tình với em, anh không chỉ muốn làm, mà anh còn có cả tình nữa.
Phương Kính Dực đã rời khỏi phòng bệnh gần nửa giờ rồi.
Mình làm gì sai ư? Nghiêm Minh Du nghĩ, mình nói câu nào chọc giận Phương Kính Dực à?
Là câu chất dẫn dụ của em rất thơm sao? Hình như không phải.
Bởi vì Phương Kính Dực đã phủ nhận rồi.
"Nghiêm Minh Du, anh không biết anh ích kỷ như thế nào sao?"
Phương Kính Dực nghiến răng nói, mắt cậu đỏ hoe, bàn tay nắm chặt báo cáo kiểm tra phòng đến mức trắng bệch.
Nghiêm Minh Du không hiểu, anh thực sự nghiêm túc hỏi: "Là do anh nói đến chất dẫn dụ khiến em không vui sao?"
"Thì ra anh còn nghĩ liệu tôi có thể không vui không à."
"Tôi không vui. Bởi vì anh không quan tâm đến chuyện gì cả. Sự nghiệp, cuộc sống, hôn nhân của anh, anh cũng không quan tâm, nhưng sao đột nhiên lại quan tâm đến tôi? Tôi đã nói rõ với anh rồi, tôi không thích anh, tôi không cần anh yêu tôi. Nhưng đến tận bây giờ, anh mới cân nhắc đến tâm tình của tôi sao?"
"Tôi không quen, không cần, anh hiểu không? Tôi không cần tình yêu có thể gây ảnh hưởng đến tôi, anh chỉ cần tiếp tục vô tâm với mọi thứ là được."