Có lẽ Nghiêm Kỷ Quốc chỉ đến xem Nghiêm Minh Du bị thương ở chỗ nào, Phương Kính Dặc thở phào một hơi, trong lòng thầm mắng chính mình không thể hiểu được mà không tránh khỏi lo lắng trong lòng, Phương Kính Dặc vừa định nhấc chân rời đi thì nghe được giọng Nghiêm Minh Du dứt khoát lại nghiêm túc vang lên, Phương Kính Dặc không hiểu, nghĩ thầm hôm nay lại có chuyện gì?
“Nghiêm Minh Du!” Nghiêm Kỷ Quốc lên giọng uy nghiêm gọi tên con trai mình, đôi mắt bắt đầu mang theo mùi thuốc súng ý muốn cảnh cáo, ông nói: “Con đừng tưởng rằng hiện tại con đang bị thương thì ta không dám phạt con!”
Hôm nay Nghiêm Minh Du bị lời nói này của Nghiêm Kỷ Quốc khiến trong lòng phiền muộn cau mày, không để ý đến cảnh cáo của Nghiêm Kỷ Quốc, trên gương mặt góc cạnh của Alpha trẻ tuổi này rõ ràng tràn ra chút tức giận, nhưng e ngại vì đối phương là trưởng bối, chỉ có thể kiềm nén mà đè ép xuống.
“Ta nói lại lần nữa! Hiện tại con và Phương Kính Dặc tuổi đã không nhỏ. Vì Nghiêm gia, vì Phương gia, hai người các con cũng nên chuẩn bị có hài tử là vừa rồi. Ta không chấp nhận được chuyện con cự…” lời Nghiêm Kỷ Quốc còn chưa nói xong, đã bị Nghiêm Minh Du lên tiếng đánh gãy.
Nghe được hai chữ “hài tử”, Nghiêm Minh Du cảm thấy không kiềm chế nổi giận.
“Không biết ngài hôm nay tới đây rốt cuộc là ngài tới thăm tuyến của con mình bị thương hay ngài là vội vã đến xem có phải con không thể sinh cháu cho ngài.” Nghiêm Minh Du cất giọng lạnh lẽo, nói: “Nếu là vế sau thì mời ngài trở về.”
Nghiêm Kỷ Quốc nheo lại đôi mắt, Nghiêm Minh Du lần này không né tránh, không e dè mà nghênh đón ánh mắt của ông, không mang theo một chút ấm áp đưa mắt nhìn cha mình.
“Con nói lại lần cuối.” Nghiêm Minh Du dừng một chút, nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng: “Con và Phương Kính Dặc tuyệt đối sẽ không có hài tử. Phiền ngài sớm hết hy vọng về chuyện này.”
Thời điểm Nghiêm Kỷ Quốc đi ra phòng bệnh, Phương Kính Dặc còn đứng ở cửa, đang vò đầu bứt tai muốn biết hai cha con nói chuyện gì. Đây là lần đầu tiên cậu nghe được Nghiêm Minh Du tức giận như vậy. Đột nhiên Nghiêm Kỷ Quốc kéo then cửa ra khiến Phương Kính Dặc ở bên ngoài hoảng sợ, Phương Kính Dặc lui hai bước, thu cảm xúc nôn nóng của mình lại, lễ phép cúi đầu, gọi: “Ba.”
Phương Kính Dặc có thể cảm giác được Nghiêm Kỷ Quốc đang nhìn chằm chằm mình, như có lời nói muốn nói với cậu, nhưng Nghiêm Minh Du thấy được tình hình giằng co ở cửa phòng bệnh, lên tiếng gọi Phương Kính Dặc.
“Phương Kính Dặc, tôi làm vỡ ly thủy tinh!”
Như vậy mới có thể giải quyết được tình huống khi nãy, Phương Kính Dặc ở trong lòng cười thầm, trên mặt vẫn uy trì biểu cảm nhàn nhạt, nhẹ giọng nhìn Nghiêm Kỷ Quốc nói: “Ba. Con vào hỗ trợ Minh Du trước. Ngài đi thong thả.”
Nghiêm Minh Du còn tức giận chuyện khi nãy với ba, trên mặt vốn đơ nay lại càng đen, bởi vì quá phẫn nộ khiến trong không khí tồn tại chút mùi linh sam, Phương Kính Dặc giúp Nghiêm Minh Du dọn mảnh thủy tinh vụn, lên tiếng nhắc nhở: “Đem tin tức tố của anh thu lại đi, nếu không sẽ ảnh hưởng đến người khác.”
“Xin lỗi.” Nghiêm Minh Du xoa xoa vùng giữa mày hít một hơi thở dài, cố gắng kiềm chế phẫn nộ lúc nãy chậm rãi thả lỏng cơ thể.
Lần đầu tiên Nghiêm Minh Du cảm thấy ba của hắn đúng thật là không thể nói lý lẽ.
Khi nãy cứ như thế mà mở miệng trách Phương Kính Dặc bụng lâu rồi còn không có động tĩnh (ý nói lâu rồi vẫn chưa có thai), cũng không hỏi nhiệm vụ mới vừa kết thúc kia như thế nào mà chỉ sợ tuyến thể bị thương của hắn sẽ ảnh hưởng đến đứa cháu tương lai của mình, Nghiêm Minh Du bất đắc dĩ mím môi.
Hài tử, như thế nào mới có hài tử? Hắn và Phương Kính Dặc hiện tại mà nói không chút quen thuộc, đừng nói là hài tử, Mỗi khi đến kỳ động dục hai người đều phải dựa vào thuốc ức chế tin tức tố, sinh hoạt giường chiếu cũng chưa từng làm thì ở đâu ra hài tử? Nghĩ đến đây, Nghiêm Minh Du lại bắt đầu giận dỗi. Phương Kính Dặc cũng rất có năng lực, đối với chồng mình đến nửa câu cũng không nói, nhưng ở bệnh viện đi cùng bác sĩ Alpha lại có thể nói chuyện vui vẻ như vậy. Hắn nhớ đến sáng nay Phương Kính Dặc cùng một bác sĩ Alpha thoạt nhìn hào hoa phong nhã sóng vai đứng, còn đem ly cà phê trong tay cậu đưa qua cho hắn ta, hai người chuyện trò thật vui vẻ. Phương Kính Dặc từ trước đến nay luôn tràn ngập dáng vẻ phòng bị thì nay lại ngọt ngào mềm mại tươi cười với người khác. Không khí có chút khô nóng, cậu lại cười đến đẹp như vậy, khóe môi không keo kiệt gợi lên, lộ ra hàm răng chỉnh tề trắng tinh, đôi mắt cũng hơi hơi cong lên, trong miệng còn lẩm bẩm lầm bầm nói chuyện gì. Nhớ lại bộ dáng này của cậu liền khiến tâm trạng Nghiêm Minh Du sau rời giường nghĩ muốn đi hít thở không khí liền phá hủy hoàn toàn. Một lần nữa nặng nề đi vào phòng bệnh, dùng sức cửa đóng lại, tiếp tục nằm lên trên giường.
Hắn tức giận đến nỗi ở trên giường lăn qua lộn lại, Phương Kính Dặc tiến vào một buồng khác kiểm tra bệnh nhân. Thời điểm này Nghiêm Minh Du có chút giận nhìn chằm chằm Phương Kính Dặc ở cạnh bệnh nhân, đưa tay ấn tới ấn lui trên tuyến thể của họ. Vậy mà Phương Kính Dặc cũng không chịu đến kiểm tra hắn, cho người ta kiểm tra xong thì đi ra ngoài, thậm chí đến một thoáng liếc mắt cũng không cho hắn. Nghiêm Minh Du hận không thể hung hăng đánh mấy cái vào vết thương chỗ tuyến thể của mình, làm như vậy mới có thể khiến cảm giác kỳ quặc không biết tên trong lòng hắn giảm xuống.
Thậm chí Nghiêm Minh Du còn mang tân binh trong đội ra chỉ thị mới, nhìn cấp dưới kêu rên vì nhiệm vụ thì trong lòng mới dễ chịu một chút.
Phương Kính Dặc là hoàn toàn không biết Nghiêm Minh Du bên này đang tự diễn biến tâm lý bừng bừng. Cậu ổn định lại tâm trạng giúp Nghiêm Minh Du thay đổi ly nước mới, nghiêm túc xử lý công việc, đang chuẩn bị cầm lấy bản kiểm tra phòng lại ngẫu nhiên ngó đến vết thương ở tay Nghiêm Minh Du, trong lòng lại dâng lên chút tò mò.
Phương Kính Dặc không biết Nghiêm Minh Du rốt cuộc bị thương như thế nào. Tối hôm qua Phương Kính Dặc ở phòng bệnh thấy Nghiêm Minh Du đang nằm dưỡng thương nên cậu đến tìm hộ sĩ kia xem tình trạng bệnh của hắn, cũng may bị thương không nặng, viên đạn vừa vặn sượt qua chỗ tuyến thể, chỉ là bị thương ngoài da, chảy không ít máu, nhưng tuyến thể ở nội thần kinh không chịu tổn thương gì, chỉ là tuyến thể khôgn sao nhưng ảnh hưởng đến một phần của cơ thể, vẫn là không dám chậm trễ, hơn nữa còn đổ máu. Nghiêm Minh Du chỉ có thể nghe lệnh cấp trên ở bệnh viện ngốc ngốc nghỉ ngơi mấy ngày, dùng thuốc rồi băng bó ổn định phần tuyến thể bị thương. Phương Kính Dặc còn chưa từng gặp Nghiêm Minh Du trong bộ dạng cổ quấn băng vải, cậu nhắm mắt lại, đem những điều nghĩ khi nãy thành thật đặt ở một bên.
“Này.” Phương Kính Dặc lấy bút nhẹ nhàng chọc chọc vào cánh tay rắn chắc của Nghiêm Minh Du, do dự hỏi: “Anh… Như thế nào lại bị thương vậy?”
Nghiêm Minh Du mở mắt nhìn cậu, bình tĩnh mà trả lời: “Thời điểm chấp hành nhiệm vụ, viên đạn không cẩn thận sượt qua.”
“Ừm…” Phương Kính Dặc sờ sờ cái mũi, có chút mất mát. Nguyên nhân mất tích mấy ngày nay là vậy, thì ra là đi làm nhiệm vụ, vì sao không nói với cậu một tiếng, cũng không cần Nghiêm Minh Du báo cáo tỉ mỉ nhiệm vụ gì, nói với mình một tiếng cũng được, nói rằng hắn phải có nhiệm vụ phải đi ra ngoài mấy ngày, như vậy sẽ không để mình lo lắng, còn làm cậu tò mò ở nhà đợi suốt một ngày. Phương Kính Dặc nghĩ nghĩ còn cảm thấy rất ủy khuất, chớp mắt liền không muốn đứng ở bên giường của Nghiêm Minh Du, cậu khẩn trương ôm bản kiểm tra phòng xen chút tức giận nghĩ muốn đi ra ngoài. Lúc nãy Nghiêm Kỷ Quốc ngồi ghế dài sau đó giận dữ rời đi cũng không có cất vào chỗ cũ. Phương Kính Dặc cũng không chú ý nhìn xuống dưới, trong lòng chỉ nghĩ muốn ra khỏi cửa, bước chân liền vướng vào ghế, mắt thấy bản thân sắp ngã, bản kiểm tra phòng biểu cũng rơi xuống rớt trên mặt đất, Nghiêm Minh Du lập tức vươn cánh tay dùng sức bắt lấy cậu. Phương Kính Dặc nhắm chặt mặt nghĩ thầm bản thân sẽ ngã thật khó coi, đột nhiên lại hướng về giường bệnh ngã xuống.
Nghiêm Minh Du kêu lên một tiếng, mặc cho kim đang ghim sâu vào tay, gắt gao ôm chặt bả vai Phương Kính Dặc, không cho cậu ngã xuống.
Không tồi, trọng lượng cơ thể vừa đủ, Nghiêm Minh Du nghĩ nghĩ, tay lại nắm thật chặt vai cậu.
Phương Kính Dặc cứ như vây mà đè lên trên người Nghiêm Minh Du, mặt cậu dán lên cơ ngực ấm áp của hắn, Phương Kính Dặc còn có thể cảm nhận được nhịp tim đập, một chút một chút thình thịch, giống như cùng với nhịp tim của mình đập giống nhau. Trên vai cậu còn có bàn tay dày rộng hữu lực nắm chặt, tay còn lại dán lên phía sau cổ ra sức bảo vệ. Phương Kính Dặc bị mấy vết thương đã lành sẹo thô ráp trong lòng bàn tay Nghiêm Minh Du cọ đến ngứa, Phương Kính Dặc cảm giác máu đang chạy thẳng lên trên mặt, trong lòng ngứa đến lợi hại.
Nghiêm Minh Du cũng không chịu nổi, hô hấp của Phương Kính Dặc ái muội mà đánh vào lồng ngực từng chút, hắn cảm thấy trê ngực mình có một cơ thể ấm đè lên thật dễ chịu, trong lòng mềm thành một vũng nước ấm, tóc Phương Kính Dặc mềm mại nằm ở hầu yết của mình, dưới sự chuyển động của hầu yết, tóc mai mềm mai cũng nhẹ nhàng cọ qua, giống như vài sợi tóc cọ sát ở đầu quả tim, không đau cũng không ngứa, lại làm người không biết nên diễn tả như thế nào.
Nghiêm Minh Du nghĩ rằng cứ như thế mà được ôm người trước ngực, ôm bao lâu cũng được, Phương Kính Dặc cũng làm như thế nhưng lại ngại ý tứ muốn ngồi dậy. Nghiêm Minh Du nhanh chóng dùng lực đem ý định muốn đứng lên của Phương Kính Dặc lại áp trở về lòng ngực mình, kim ghim ở tay lại chậm rãi duỗi, cầm tay Phương Kính Dặc giữ ở trên giường bệnh, bàn tay Phương Kính Dặc nhỏ thon bị tay Nghiêm Minh Du ôn nhu bao lấy nhẹ nhàng vuốt ve, ngón tay Nghiêm Minh Du thô to mơn trớn đốt ngón tay của Phương Kính Dặc, cuối cùng ở hai tay giao nhau nắm chặt lấy tay đôi phương.
“Đừng nhúc nhích, để tôi ôm một chút.”
Giọng Nghiêm Minh Du có chút khàn khàn ở bên tai Phương Kính Dặc vang lên, trầm thấp chấn động khiến cho vành tai ngứa ngứa.
“Hôm nay.” Nghiêm Minh Du cảm giác yết hầu đang nuốt nước miếng có chút khẩn trương, hỏi: “Alpha kia là ai?”
Phương Kính Dặc chỉ cảm thấy đầu óc đình chỉ hoạt động, tiếng tim đập của Nghiêm Minh Du không ngừng truyền vào lỗ tai cậu, điên cuồng nhưng lại ôn nhu, cực kỳ chấn động màng nhĩ giống như trái tim muốn nhảy ra ngoài. Lồng ngực của Alpha này rộng lớn lại ấm áp, trái tim đập mạnh mẽ lại hung mãnh, bàn tay kia chỉ cầm vô số súng ống giờ phút này lại ôn nhu dùng tâm bao bọc lấy tay cậu, phía sau cổ nơi tuyến thể được bao bọc bởi thịt mềm cũng bị bàn tay Nghiêm Minh Du nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa. Phương Kính Dặc cảm thấy chính mình giống một con mèo lười biếng, bấy giờ bị Nghiêm Minh Du dụng tâm trêu đùa hoà thuận chiều chuộng, cậu thật sự tham lam giờ khắc này.
Alpha được nhắc đến là ai? Là Alpha nào? Phương Kính Dặc mơ mơ màng màng suy nghĩ, nhưng bản thân cậu lại còn muốn ôm thêm một chút? Vậy thì ôm một lát đi.
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Phương Kính Dặc bị âm thanh làm cho tỉnh táo, cậu khôi phục ý thức, đỏ mặt trèo từ trên người Nghiêm Minh Du xuống dưới đất, nhặt bản kiểm tra phòng trên mặt đất lên, Phương Kính Dặc nhìn hộ sĩ đứng ở ngoài cửa rồi vội đi ra.
Chạy trốn thật nhanh, trên mặt Nghiêm Minh Du gợi một nụ cười khó gặp, hắn cảm thấy hôm nay có những cảm xúc kỳ quặc chưa biết tên, nhưng mà thể xác và tinh thần thật sự rất thoải mái. Nghiêm Minh Du ngồi dậy nhìn hộ sĩ còn đứng ở cửa ngây người, mặt không đổi sắc mà mở miệng: “Tiến vào thay thuốc đi.”
Dù sao đi nữa thì ôm cũng ôm rồi, Nghiêm Minh Du nghiêm túc nghĩ.# Một ít lịch sử trò chuyện
/ Nhóm tân binh nỗ lực mỗi ngày: