Phương Kính Dực đã yêu biển ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu đã giành rất nhiều thời gian để vui chơi trên đảo Ngô Chi Châu, lại giành cả một ngày khác để chạy quanh Á Long Loan và Đại Đông Hải rồi mới nghỉ ngơi một chút. Ngày cuối cùng, hai người họ lang thang khắp thành phố Tam Á, còn đến phố đi bộ đường Giải Phóng. Nghiêm Minh Du phát hiện ra Phương Kính Dực chỉ cần đến những nơi như phố đi bộ và chợ đêm, chỗ đông người và nhiều đồ là đều rất hào hứng. Cậu tò mò về mọi thứ, cái gì cũng muốn ăn, đặc biệt là thạch dừa. Phương Kính Dực cứ luôn muốn mua, đôi khi còn có thể ăn hai quả một ngày.
Buổi tối cuối cùng ở Hải Nam, Nghiêm Minh Du đưa Phương Kính Dực đến quán bar.
Phương Kính Dực giật mình vì quyết định của Nghiêm Minh Du, cậu nhìn chằm chằm Nghiêm Minh Du một lúc rồi mới nói: "Anh... anh có thể đi không? Quân đội có kỷ luật không?"
"Anh không mặc quân phục, trừ em còn có ai biết anh đâu?" Nghiêm Minh Du có vẻ hứng thú nhìn quán bar ồn ào bên kia đường.
"Sao đột nhiên lại muốn đi?"
"Anh chưa từng tới quán bar, muốn đi xem một chút," Nghiêm Minh Du công khai thừa nhận, rồi nhướng mày nhìn Phương Kính Dực, "Em cũng chưa từng tới sao?"
Mặt Phương Kính Dực đỏ bừng, lòng hiếu thắng dâng lên: "Làm gì có chuyện, em thường xuyên đến!"
Vừa dứt lời, Phương Kính Dực đã nắm lấy tay Nghiêm Minh Du xông vào quán bar. Cậu phải chứng minh cho Nghiêm Minh Du thấy mình thực sự quen thuộc với những nơi như quán bar mới được. Nhưng khi anh đến cửa, Nghiêm Minh Du đã ngăn cậu lại, nghiêm túc nói: "Trước tiên dán miếng dán chặn chất dẫn dụ vào, vào đó phải tự bảo vệ mình."
Phương Kính Dực đáp một tiếng, lấy một miếng dán chặn mới trong túi ra nhanh chóng dán lên, rồi quay người đẩy cửa quán bar.
Âm nhạc lớn và đám đông ồn ào luôn có sức lôi cuốn mạnh mẽ. Ban đầu Phương Kính Dực còn hơi miễn cưỡng, nhưng khi tiết tấu âm nhạc ngày càng dồn dập, Phương Kính Dực không thể kiềm chế sự phấn khích trong cơ thể mình nữa. Cậu ngồi trên ghế, lớn tiếng hỏi Nghiêm Minh Du: "Anh có muốn lên sàn nhảy không?"
Nghiêm Minh Du cau mày. Anh không thể nghe rõ những gì Phương Kính Dực nói, vì vậy anh tăng âm lượng lên một chút: "Em nói gì cơ?"
"Em nói!" Phương Kính Dực mở to mắt, nói tới mức hơi đau họng, "Nhảy nhé!"
Sau đó, Nghiêm Minh Du thực sự đã bước lên nhảy cùng cậu.
Đây thực sự là một việc rất tuyệt vời. Ban đầu Phương Kính Dực còn mang tâm lts đùa giỡn, nhưng khi Nghiêm Minh Du thực sự đưa cậu lên sàn nhảy, Phương Kính Dực đã chết lặng. Chồng cậu giữ nguyên cái vẻ mặt người sống chớ gần dẫn cậu ra trung tâm sàn nhảy.
Động tác của Nghiêm Minh Du cũng không đến mức quá kỳ lạ, ngược lại, bởi vì chiều cao lợi thế cùng khuôn mặt ưa nhìn mà anh càng nổi bật trên sàn nhảy, thu hút rất nhiều Omega cùng Beta dần dần nghiêng về phía anh. Ánh đèn sáng chiếu trên sàn nhảy, thực sự khiến người ta say mê. Khi một nhịp trọng âm vang lên, Phương Kính Dực bị Nghiêm Minh Du kéo vào lòng, ôm chặt lấy rồi hôn cậu. Nghiêm Minh Du hôn cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí còn như cắn mạnh vào môi dưới của Phương Kính Dực. Phương Kính Dực không lùi bước, cậu nhón chân đón nhận, thậm chí còn ôm chặt cổ Nghiêm Minh Du.
Những Omega và Beta vừa đến gần giờ đã chậm rãi tản ra, cảm giác thỏa mãn của Phương Kính Dực nhanh chóng dâng lên, giữa hai hàng lông mày hiện lên chút tự hào. Mặc dù vừa rồi vẫn còn hơi ghen chút, nhưng giờ Phương Kính Dực đã hài lòng. Nghiêm Minh Du đẹp trai ngầu lòi như thế, nhưng dù có hấp dẫn đến đâu thì cũng chỉ thuộc về một mình cậu, người anh hôn bây giờ không phải ai khác, chỉ có cậu mà thôi.
Nhưng lúc từ phòng vệ sinh về, Phương Kính Dực đã không nghĩ như vậy nữa.
Cậu vừa vẩy nước trên tay vừa ngơ ngác tìm bóng dáng Nghiêm Minh Du trên sàn nhảy, nhưng lại thấy Nghiêm Minh Du đang ngồi bên quầy bar nói chuyện cùng một người phụ nữ xinh đẹp. Nghiêm Minh Du còn cười với cô, còn nâng ly chạm cốc nữa.
Tức giận một lúc, Phương Kính Dực đứng tại chỗ, chua xót trong lòng chậm rãi dâng lên khiến trái tim nhức nhối, cùng chua xót còn có phẫn nộ. Phương Kính Dực đi qua, giận dỗi kéo góc áo Nghiêm Minh Du, hung hăng nói: "Em về khách sạn đây." Nói xong không thèm chờ anh, bỏ đi trước.
Nghiêm Minh Du gật đầu chào người phụ nữ kia, nhanh chóng thanh toán hóa đơn và băng qua đám đông đuổi theo Phương Kính Dực.
"Giận rồi à?" Nghiêm Minh Du đuổi theo Phương Kính Dực và đi song song với cậu, "Chỉ ngẫu nhiên nói chuyện phiếm thôi mà, không có gì đâu."
Phương Kính Dực phớt lờ anh, phồng má đi về phía trước, nhưng phương hướng dường như không phải về khách sạn, mà là đến bãi biển. Phương Kính Dực lạch bạch bước xuống cầu thang, nhưng khi quay lại và thấy Nghiêm Minh Du không đuổi kịp thì cậu càng tức giận hơn. Cậu đá mạnh vào bãi cát rồi bực bội ngồi xuống dưới gốc cây dừa.
Cây dừa này mọc cong queo. Khác với những cây dừa thông thường vốn có thân thẳng tắp hướng lên trời, cây này lại mọc hướng ra biển, những chiếc lá dừa khẽ đung đưa theo gió, thường xẹt qua những con sóng xô lên bờ, phát ra tiếng vang nho nhỏ. Bờ cát nhỏ nơi Phương Kính Dực đang ngồi cạnh cây dừa này rất gần biển, có lúc sóng xô mạnh quá làm ướt cả đôi dép vải cậu mua ở chợ đêm, nước hơi lạnh.
Phương Kính Dực không biết tại sao Nghiêm Minh Du không đuổi theo dỗ dành mình, cậu chỉ ngơ ngác ngồi đó.
"Phương Kính Dực? Phương Kính Dực?" Giọng nói của Nghiêm Minh Du từ xa truyền đến, bãi cát tối đen như mực, Phương Kính Dực không nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Minh Du, rầu rĩ đáp: "Ở đây."
Phương Kính Dực quay đầu, cố tìm kiếm bóng dáng Nghiêm Minh Du trong bóng tối, nhưng chỉ thấy một vài ánh lửa nhảy nhót.
Nghiêm Minh Du đang cầm một chiếc bánh gato nhỏ. Anh cẩn thận ngồi bên cạnh Phương Kính Dực, trên chiếc bánh cắm hai ngọn nến đánh số, là ánh sáng duy nhất trên bãi biển tối đen, ngọn lửa màu đỏ cam chiếu sáng khuôn mặt nghiêng của Nghiêm Minh Du, nửa mặt còn lại chìm trong bóng tối. Phương Kính Dực cúi đầu nhìn hai cây nến hình số, nhìn một lúc lâu, cậu mới trông rõ được là hai con số 27.
"Làm sao lại quên vậy?" Nghiêm Minh Du nhẹ giọng nói: "Hôm nay là sinh nhật em đó, bé cưng."
Phương Kính Dực nhận lấy chiếc bánh nhỏ đặt lên đùi mình. Cậu cúi đầu nhìn chiếc bánh không tinh xảo chút nào cả, lớp kem xung quanh còn chưa làm được láng mịn, bên trên chỉ điểm vài bông hoa. Dòng chữ "happy birthday" được viết bằng loại mứt trong suốt màu hồng rẻ tiền, ngay cả hai cây nến số cũng hơi cong vẹo.
"Em ước đi." Nghiêm Minh Du xoa đầu Phương Kính Dực, trầm giọng thúc giục.
Phương Kính Dực sửng sốt một lúc, cậu không biết nên dùng tư thế nào để cầu nguyện, nên chắp tay trước ngực hay hai tay giao nhau đặt trước ngực nhỉ. Cậu nghĩ một lúc, nhưng rồi lại không làm gì cả, chỉ siết chặt đế bánh bằng giấy, nhắm mắt lại, sau đó thổi tắt ngọn nến trong một hơi. Bãi biển hoàn toàn chìm vào bóng tối im lặng, chỉ còn lại những con sóng không biết mệt mỏi vỗ lên bờ cát.
Nghiêm Minh Du đưa cho Phương Kính Dực một chiếc nĩa nhựa nhỏ, giọng nói hơi áy náy: "Anh chỉ tìm được một cửa hàng bánh nhỏ ở gần đây, có thể họ làm không được tốt lắm."
Bắt đầu từ mép bánh, Phương Kính Dực múc một miếng kem nhỏ và cho vào miệng.
Kem dẻo dính đầy trong miệng, ngọt đến mức Phương Kính Dực nuốt vội xuống, rồi lại múc một miếng khác vào miệng.
Giờ phút này, tâm tình của Phương Kính Dực thật khó mà nói rõ được. Trong lòng cậu lộn xộn, tràn ngập rất nhiều loại cảm xúc. Trong đầu cũng hiện lên rất nhiều ý niệm, cậu mơ màng nghĩ, đây là buổi tối cuối cùng ở Hải Nam, ngày mai cậu sẽ phải khỏi vườn địa đàng này. Không lâu sau lại nghĩ, đã thật lâu mình không tổ chức sinh nhật rồi. Còn cả người phụ nữ trong quán bar kia nữa, còn cả ngày kia có phải về bệnh viện đi làm không, còn cả rất nhanh nữa thôi, mùa hè sẽ kết thúc thật rồi.
Họ đã bay tới biển Hoa Nam, qua eo biển Quỳnh Châu, mùa hè mà họ tiếp tục thực sự sắp kết thúc. (South China Sea – Nam Trung Hoa/ Hoa Nam là tên gọi quốc tế của Biển Đông.)