Lần phát tình này không tới ồ ạt như lần trước, ngược lại, giống như nước ấm nấu ếch hơn.
Nồng độ chất dẫn dụ mùi đại dương trong phòng vẫn luôn tăng cao, liên tục xao động trong cơ thể Phương Kính Dực. Nhận thấy Omega của mình đang bất an, Alpha sẽ phóng thích càng nhiều chất dẫn dụ để an ủi người trong lòng. Chất dẫn dụ của Nghiêm Minh Du thiên lạnh, nhưng cái lạnh này chỉ có thể xua tan nỗi bất an của Phương Kính Dực, chứ không áp chế được dục vọng cuồn cuộn của cậu. Ngược lại, theo sự phóng thích của chất dẫn dụ mùi cây linh sam, cơn nóng của kỳ phát tình lại càng rõ ràng khiến da cậu nóng bừng. Nghiêm Minh Du tựa như một tảng băng thật lớn, Phương Kính Dực thích nhất là băng. Cậu dán chặt vào Nghiêm Minh Du, phần lưng kề sát ngực anh. Trái tim nóng bỏng và mạnh mẽ của Nghiêm Minh Du đang đập kịch liệt, tiếng tim đập leo lên xương sống của Phương Kính Dực, như khiêu vũ trên xương cốt khiến thần kinh cậu rung động. Phương Kính Dực bị nóng tới mức ý thức mơ hồ. Một bàn tay túm lấy cẳng chân đang khép chặt của Phương Kính Dực rồi banh rộng ra, khiến cặp mông thịt cũng bị tách ra theo. Tinh dịch trắng đục sền sệt chảy ra từ lỗ nhỏ mềm mại, dương vật nóng bỏng nhắm vào cái miệng đang mở ra kia, quy đầu hình ô bị thịt huyệt non mềm bao lấy, khiến nó không ngừng đâm về phía trước, tiến về nơi càng ướt càng nóng hơn.
Phương Kính Dực động thân theo những động tác tình dục nguyên thuỷ nhất, cậu thả lỏng lỗ nhỏ của mình, duỗi cao cổ, đuổi theo khoái cảm đang từ từ dâng lên. Bàn tay thô ráp của Nghiêm Minh Du vuốt ve bụng cậu, vuốt ve da thịt non mịn, lại chậm rãi xoa xoa ở vị trí của khoang sinh sản. Có khi dương vật sẽ đâm mạnh tới mức tạo thành dấu vết nhô lên trên làn da đó, sau đó lại bị cái tay kia ấn trở về, lại tinh tế chậm rãi xoa, khiến da thịt đang căng chặt ở nơi ấy mềm đi. Phương Kính Dực cũng sẽ thả lỏng, mềm mại dựa vào Nghiêm Minh Du, dang rộng chân để anh đ* mình.
Bị tình dục khống chế, Phương Kính Dực trở nên vừa ngoan vừa dâm. Vành tai bị Nghiêm Minh Du mút đến đỏ bừng. Nghiêm Minh Du nằm thẳng trên giường, rút dương vật ra khỏi lỗ nhỏ. Phương Kính Dực xoay người tủi thân nhìn anh, lại rướn người đòi hôn, đôi môi ướt át mềm mại chu ra ấn lên môi Nghiêm Minh Du. Nghiêm Minh Du duỗi tay giữ chặt gáy Phương Kính Dực, túm lấy đầu lưỡi non mềm, nắm eo Phương Kính Dực khẽ nâng lên trên, dụ dỗ Phương Kính Dực ngồi lên dương vật mình. Phương Kính Dực không chần chờ lâu lắm, cậu khóa ngồi trên eo Nghiêm Minh Du, cặp mông trắng mềm cọ xát dương vật dữ tợn kia. Mã mắt trên đó mở ra, dâm dịch làm ướt thịt đùi mềm mại, cậu sốt ruột nắm lấy gốc rễ dương vật, nhắm ngay kẽ mông muốn ngồi xuống, dương vật đâm vào lỗ nhỏ vài lần, quy đầu đâm cho thịt huyệt mềm mại phát dâm, khiến nước chảy càng lúc càng nhiều. Phương Kính Dực gấp đến độ muốn khóc, Nghiêm Minh Du cười hôn cậu, rồi tự động thân đâm dương vật sâu vào cơ thể cậu.
Trong kỳ phát tình ba ngày, họ không ngừng làm tình, bởi vì hình xăm còn không được dính nước nên Phương Kính Dực tắm rửa cũng phải tránh nơi đó ra. Cậu mệt tới mức không còn sức lực, Nghiêm Minh Du liền bế cậu vào phòng tắm, kiên nhẫn dùng khăn lông súc rửa sạch sẽ tinh dịch giữa hai chân cậu, lại lau sạch mồ hôi dính nhớp. Quá trình này kéo dài thật lâu, thường thì Phương Kính Dực chẳng chờ được lau mình sạch sẽ đã lại phát tình, phóng thích chất dẫn dụ quyến rũ Nghiêm Minh Du. Có khi còn vô cùng mạnh bạo, lời nói cũng bắt đầu câu nhân lớn mật, ông xã cũng đã thành xưng hô quen thuộc trong mỗi cơn tình ái. Thậm chí cậu còn hưởng thụ lạc thú của tư thế cưỡi ngựa, mông nhỏ nuốt hết toàn bộ dương vật, eo hông cũng vặn vẹo trước sau, dương vật nhếch lên phía trước cọ xát lên cơ bụng của Nghiêm Minh Du, cuối cùng bắn hết trên bụng anh.
Khi kỳ phát tình đã gần kết thúc, Phương Kính Dực mới thấy thẹn thùng, cứ nằm trốn trong chăn không nói lời nào. Nghiêm Minh Du xốc chăn lên, đào bạn nhỏ đang cuộn tròn trong chăn ra, ôm lấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Phương Kính Dực hôn trái hôn phải. Lúc bấy giờ Phương Kính Dực mới biệt nữu dụi vào ngực Nghiêm Minh Du. Điều hòa để nhiệt độ khá thấp, trước đó hai người làm tình nên Phương Kính Dực không cảm thấy, giờ mới thấy lạnh. Cậu run run, rụt chân vào trong chăn, làm nũng bảo Nghiêm Minh Du ôm mình. Nghiêm Minh Du đứng dậy gói kỹ Phương Kính Dực vào trong chăn rồi ôm người vào lòng. Hơi thở nóng rực phun lên đỉnh đầu Phương Kính Dực, trong phòng rất an tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người họ.
Tình ái càng kịch liệt, thô bạo, dài lâu, thì sau khi qua đi, Phương Kính Dực càng chỉ muốn an tĩnh nằm trong lòng Nghiêm Minh Du. Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên sẽ trao nhau một nụ hôn dài lưu luyến. Bầu không khí vừa yên tĩnh vừa an tâm này sẽ khiến Phương Kính Dực buồn ngủ rã rời, có đôi khi chẳng kịp trả lời Nghiêm Minh Du đã ngủ thiếp đi.
Nhưng hôm nay thì không, Phương Kính Dực vẫn nhớ rõ lời nói đầy giận dỗi của Nghiêm Minh Du ba ngày trước. Cậu nghĩ nghĩ rồi nhích người lên, mở mắt nhìn gương mặt nghiêng của Nghiêm Minh Du. Nghiêm Minh Du vừa chợp mắt, hô hấp vững vàng. Phương Kính Dực rướn cổ hôn lên cằm Nghiêm Minh Du. Trên cằm Nghiêm Minh Du có vài cọng râu đâm đâm vào môi cậu. Phương Kính Dực liếm liếm môi, bàn tay luồn vào chăn đan tay với Nghiêm Minh Du.
"Em không phải không phản ứng mà." Phương Kính Dực tủi thân nói, mũi ê ẩm.
Nghiêm Minh Du mở mắt ra, cúi đầu nhìn Phương Kính Dực, hỏi lại một câu: "Gì cơ?"
"Lúc anh đi ra ngoài làm nhiệm vụ, em thực sự rất nhớ anh. Đợi rất lâu mà anh còn chưa về, mỗi ngày chờ đợi đều cảm thấy trái tim như bị bóp chặt, vô cùng buồn bã, tới mức không thở nổi." Phương Kính Dực hít sâu một hơi, chậm rãi nói tiếp, "Vừa thấy anh, bàn tay đang bóp chặt trái tim em dường như đã buông lỏng, cảm giác giống như... giống như em bị dìm xuống nước, lúc sắp chết đuối thì có thể trồi lên thở ấy."
Phương Kính Dực chậm rãi cúi đầu, tì trán lên xương quai xanh của Nghiêm Minh Du, rầu rĩ nói tiếp: "Em ngủ trên xe là vì có anh bên cạnh, em thực yên tâm. Đó là giấc ngủ an ổn nhất trong một tháng đó của em."
"Hơn nữa," Phương Kính Dực như nghĩ tới chuyện gì, vội vã ngẩng lên giải thích, "Lúc ở gara ấy, em sờ anh là vì muốn xem xem anh có bị thương mà không nói cho em không..."
Nghiêm Minh Du nhìn đôi mắt trong suốt cùng hàng mi dày kia đang sốt ruột giải thích với mình, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại.
"Anh có thể không tin nhiều chuyện, nhưng không thể không tin là em yêu anh được." Phương Kính Dực rút tay ra khỏi chăn, đặt tay lên mặt Nghiêm Minh Du, "Rõ ràng Phương Kính Dực rất yêu anh."
Nghiêm Minh Du luôn cảm thấy trong mắt Phương Kính Dực có những vì sao, đôi mắt đó luôn ướt át và trong sáng, giống như bầu trời đầy sao mà anh từng nhìn thấy trên sân thượng ở khu vực Tây Nam, xinh đẹp, dịu dàng, lại tràn đầy cảm xúc vô hạn. Trong quá khứ, anh luôn ngăn bản thân không nghĩ tới những loại tình cảm này, nhưng bây giờ Nghiêm Minh Du có thể chắc chắn rằng những vì sao kia đang tỏa sáng vì anh, và tất cả sự dịu dàng trong mắt Phương Kính Dực đều là tình yêu dành cho anh, tựa như những tiếng rên rỉ trên giường cùng những lời nói khẽ khàng trong đêm tối, tất cả đều thuộc về anh.
Phương Kính Dực cố gắng dùng hành động chứng minh mình rất yêu Nghiêm Minh Du.
Dù cậu đã dùng nồi cơm điện làm bánh kem hỏng bét. Phương Kính Dực giận lắm, đập mạnh lên nồi cơm mấy lần, đến mức đau hết cả tay rồi mới nghĩ cách xử lý đống hỗn độn trong nồi cơm.
Cậu chỉ muốn làm một chiếc bánh cho Nghiêm Minh Du thôi mà, chẳng lẽ rất khó sao? Khó hơn phẫu thuật tuyến thể sao?