Đối với Phương Kính Dực, ở nhà cả ngày là một chuyện rất hiếm thấy.
Cậu rất ít khi nghỉ phép, một là do không cam lòng bị tụt lại phía sau, hai là khoa tuyến thể thực sự có quá nhiều việc. Là một trong những bác sĩ giỏi nhất của khoa tuyến thể, cậu thực sự chẳng có cơ hội nghỉ phép, cho nên hôm nay ở nhà lại chẳng biết phải làm gì.
Nghiêm Minh Du nhìn cậu ăn sáng xong liền tự giác lui ra ngoài đóng cửa lại. Nhất thời Phương Kính Dực cảm thấy thực sự nhàm chán. Cậu mò mẫm xuống giường tìm quần áo và đồ lót của mình, sau đó vào phòng tắm thay ra. Cởi quần áo xong thì mới phát hiện trên bụng mình cũng có mấy vệt đỏ, đầu vú cũng bị mút đến sưng lên mà thấy rất thẹn thùng. Nghiêm Minh Du là chó sao, cắn lung tung như thế...
Thay quần áo xong thì bắt đầu hoạt động thân thể nhức mỏi, cảm thấy mình đã ổn hơn rồi. Ở trong phòng thực sự quá buồn nên Phương Kính Dực lấy cuốn album trên giá sách của mình ra rồi mở cửa, định ra sofa ngồi đọc.
Ngôi nhà này có ánh sáng rất tốt, bên cạnh sofa có vách kính, kéo rèm cửa ra là có thể có rất nhiều ánh nắng. Phương Kính Dực chậm rãi đi xuống lầu, đến gần phòng khách, vừa bước vào phòng khách liền nhìn thấy Nghiêm Minh Du đang ngồi trên sofa, lật tờ báo trong tay. Phương Kính Dực hắng giọng, bình tĩnh ngồi đối diện Nghiêm Minh Du, khoanh chân và rồi mở album ra.
Trong cuộc sống đơn giản của Phương Kính Dực, ngoài việc chữa bệnh cho mọi người, cậu còn có một sở thích.
Lúc học y, cậu từng đến Tương Tây một lần, đi thời gian cũng rất ngắn thôi, nhưng đối với Phương Kính Dực lúc nào cũng chỉ vùi đầu vào học thì đã là một cơ hội thư giãn hiếm có rồi. Cậu đi dạo một mình ở Phượng Hoàng cổ trấn, luôn cảm thấy khó mà ghi lại những kiến trúc cổ xưa đẹp đẽ, còn cả những quán bar nhỏ tinh xảo ở đó. Phương Kính Dực rất thích nơi đó, chẳng qua thời gian có hạn nên không thể đi hết những nơi mình thích được, vội vã đi xem mấy nơi mà đã mất mấy ngày rồi. Ngày cuối cùng ở cổ trấn, cậu đã dùng điện thoại chụp lại hết những nơi mà mình thích. Lúc ấy cậu nghĩ, chờ tốt nghiệp xong, có thể độc lập kinh tế thì cậu sẽ lại tới đây nữa, chụp hết lại những nơi đẹp đẽ mình thích. Nhưng không ngờ sau đó lại chẳng có cơ hội nữa, cậu rất bận, cuộc sống lại càng áp lực cho nên không rảnh bận tâm những chuyện này.
Nhưng sau đó, chẳng hiểu sao Phương Kính Dực lại có hứng thú với nhiếp ảnh.
Mấy năm nay cậu đã chụp rất nhiều thứ, phần lớn là những đồ vật nho nhỏ hoặc phong cảnh bên người, rất ít có ảnh chụp ở ngoại tỉnh. Cậu rửa hết ảnh ra rồi cho vào một quyển album, có rảnh sẽ mở ra xem.
"Đang xem gì vậy?" Nghiêm Minh Du nhìn qua, cắt ngang suy nghĩ của Phương Kính Dực.
Phương Kính Dực thẹn thùng không nói sở thích của mình với Nghiêm Minh Du, còn đóng album lại: "Không có gì."
Nghiêm Minh Du cũng gập tờ báo lại rồi nói: "Chính em nói sẽ tìm hiểu lẫn nhau."
"........"
Mình đúng là khùng rồi mới nói vậy. Thầm mắng mình xong, Phương Kính Dực miễn cưỡng đáp: "Album ảnh."
Nghiêm Minh Du đặt tờ báo sang một bên rồi bước sang ngồi cạnh Phương Kính Dực, dứt khoát nói: "Cho anh xem với."
"...Có ai đòi xem như anh không hả?" Phương Kính Dực miệng phàn nàn nhưng vẫn đưa album ảnh ra, "Mà tuỳ anh, dù sao cũng chẳng có gì đẹp."
Thật ra vẫn rất hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên Phương Kính Dực để lộ những thứ riêng tư của mình cho người khác xem. Chưa kể những thứ cậu chụp được đều là chụp bằng điện thoại. Cậu cũng nghĩ đến việc mua một chiếc máy ảnh rồi, nhưng kế hoạch ấy cứ luôn bị công việc làm gián đoạn, cho nên cuối cùng cũng đành gác lại. Có mua thì cũng chẳng có thời gian sử dụng, tốt nhất là cứ dùng điện thoại luôn mang theo bên mình, cũng thuận tiện hơn.
Nghiêm Minh Du nghiêm túc lật xem từng trang, ánh mắt dừng trên mỗi tấm ảnh càng lúc càng lâu. Trong lòng Phương Kính Dực càng thẹn thùng hơn, nhiều lần cậu muốn mở miệng bảo anh xem nhanh lên nhưng rồi lại nghẹn lại. Chờ khi Nghiêm Minh Du xem xong, Phương Kính Dực cảm thấy mình đã ngượng tới mức bốc khói rồi.
"Chụp rất đẹp." Nghiêm Minh Du trả lại album cho Phương Kính Dực, chân thành nói.
"...Ò." Tự dưng được khen, Phương Kính Dực hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn cãi bướng nói thêm một câu, "Anh hiểu gì chứ."
Nghiêm Minh Du nhìn dáng vẻ xấu hổ của Phương Kính Dực mà tim mềm nhũn, anh thì thầm: "Rất đáng yêu."
"Không cho anh nói em đáng yêu!"
Phương Kính Dực lại xù lông, máu nhanh chóng dồn lên mặt. Nghiêm Minh Du cố nín cười, nhưng giọng nói lại mang chút trêu chọc: "Tai đỏ rồi kìa."
"Anh nhìn nhầm rồi!" Phương Kính Dực nhanh chóng che tai lại, còn nhìn đi chỗ khác, mắt chớp loạn lên, thực sự là ngượng chết.
"Ừ, anh nhìn nhầm."
Nghiêm Minh Du gật đầu để dỗ dành cậu. Phương Kính Dực lại càng thẹn, sao lại cứ đột nhiên như vậy chứ, đột nhiên thổ lộ, đột nhiên nói mình đáng yêu, thật không thể hiểu được.
"Em có máy ảnh chứ?"
Không chỉ khó hiểu mà còn cứ hỏi cái cậu không có chứ. Phương Kính Dực lườm Nghiêm Minh Du, phụng phịu nói: "Không có."
"Có thời gian đâu mà dùng máy ảnh, ngày nào cũng đi làm bận chết được, dùng điện thoại tiện hơn."