Kiếp Vô Thường

Chương 5




Thành Phong Đô dưới chân La Phong Sơn, chắc chắn là nơi có nhiều chuyện kể nhất, cũng nhiều đề tài để nói chuyện nhất trong vùng đất Cửu Châu không thể nghi ngờ.


Đây là nơi giao giới giữa người quỷ, cũng là nơi xảy ra trận chiến ác liệt của Ma Tôn và Bắc Âm đại đế vào trăm năm trước, là nơi hội tụ của các con đường lớn từ tám phương thông nhau, là nơi tu sĩ khắp thiên hạ đến du ngoạn, tìm báu vật, là nơi so tài để bái sơn môn, nó cũng là chợ đêm của thiên kiêu quyền quý cùng những kẻ dị sĩ tài ba và là động thiêu tiền.


Từ sau khi Chuyên Húc thị phá hủy cầu nối trời và đất, phân chia tam giới, nơi đây liên tục sinh ra rất nhiều chuyện kể, Phong Đô phồn hoa và hoang phí thối nát, đường nhỏ cùng phố to, túy sinh và mộng tử, người tài lẫn kẻ mạnh, cùng tạo nên một thế giới nhỏ này.


Trò cười trong giang hồ, tiên sinh thuyết thư lưỡi dài ba tấc, cả một đời không rời khỏi thành Phong Đô.


Lúc này, trên đường xuất hiện đôi thiếu niên một đen một trắng tuấn tú tuyệt đỉnh, mặc dù lẫn trong nhóm người rộn ràng, cũng đặc biệt xuất chúng.


Giải Bỉ An quen cửa quen nẻo giới thiệu phong thổ nhân tình cho Phạm Vô Nhiếp. Y thuở nhỏ thờ ơ với chuyện sống chết, từng thấy nhiều người vứt bỏ cả một đời để đuổi theo phù hoa giả tạo, đến khi hối hận thì đã không còn kịp, cũng vì thế từ nhỏ đã hài lòng với số mệnh, gặp hoa cỏ, thì vui mừng vì hoa cỏ, cầm kỳ thi họa, trăng sao rượu trà, ăn uống vui đùa , chẳng có gì là y không yêu thích.


Đi được non nửa con phố, Phạm Vô Nhiếp đã biết bánh táo đỏ nhà ai là ngon nhất, thịt nhà ai cân chuẩn nhất, vải nhà ai dệt đẹp nhất, nhà nào may đồ nổi tiếng hơn nhà khác, Giải Bỉ An mặt mày hớn hở, dáng vẻ thuộc như lòng bàn tay, hắn lẳng lặng ở bên cạnh nhìn theo, không muốn làm phiền.


Những năm cuối cùng ấy, người này đã không còn nở nụ cười, sinh động như vậy, dáng vẻ vui sướng, hắn còn cho là sẽ mãi mãi không thể thấy được nữa.


"Ông chủ, mấy thức ăn này mang tới nhà thứ ba ở ngõ Cầm Đài giúp ta nhé."


"Được thôi Giải công tử, ngài không nói ta cũng không đưa nhầm đâu."


Hai người mua một đường, phần lớn đều bảo các tiểu thương đưa tới nơi Giải Bỉ An ở trong thành, chỉ có mấy món đồ chơi mua cho Bạc Chúc là y tự cầm, chỉ chốc lát sau hai tay đã sắp không cầm hết.


Lúc Giải Bỉ An đang mua thêm đường nhân* thứ ba, Phạm Vô Nhiếp không thể nhịn nổi nữa: "Trời nắng to thế này, lát nữa là tan hết thôi."


(*Đường nhân: đồ chơi làm bằng đường, chơi được mà ăn cũng được.)


"Ờ, cũng đúng nhỉ." Giải Bỉ An được nhắc, lấy một tấm Hàn Băng Phù trong ngực ra, dán lên đường nhân, còn hỏi Phạm Vô Nhiếp, "Đệ có nóng không, có cần một tấm không?"


Mặt Phạm Vô Nhiếp tối sầm lại: "Không cần."


"Nhìn xem đệ toát hết mồ hôi rồi, chúng ta đi xem vải đi, tiệm vải lúc nãy ta nói ấy, cạnh đó là một nhà bán đá bào, đá bào vị hoa hồng là tuyệt nhất rồi, tới đó may xiêm y, được ăn đá bào miễn phí luôn."


Đến tiệm vải, Giải Bỉ An tạm thời rảnh tay, bắt đầu lựa vải.


Ông chủ giới thiệu: "Giải công tử, mấy thước vải này đều mới nhập hôm qua, ngài xem gấm thụy thảo vân hạc tán hoa này đi, màu sắc rực rỡ, đường may tỉ mỉ, ta vốn ấy à chỉ định lấy màu xanh mai cua thôi, nhưng sau khi thấy hàng mẫu, lại chọn thêm ba màu này nữa đấy."


Giải Bỉ An vuốt ve mặt vải, cười nói: "Quả là vải đẹp, sư đệ, đệ xem tấm này thế nào?"


"Sao cũng được."


"Đệ thích màu gì? Tấm xanh lam này thì sao? Sáng màu hơn chút, đệ mặc..."


"Đen."


"Tiểu công tử còn trẻ như vậy, cứ mặc đen mãi nhìn nặng nề lắm." Ông chủ cười giòn giã nói.


Phạm Vô Nhiếp lạnh lùng liếc qua ông chủ.


Ông chủ nhất thời không nói gì, thầm nghĩ người này tuổi còn nhỏ, ánh mắt sao sắc như dao thế chứ.


"Được rồi, lựa tấm đen này đi. Còn mấy mẫu vải khác, ta tự chọn thêm chút, để may thêm cho đệ ấy mấy bộ xiêm y."


Giải Bỉ An chọn vải xong, ngồi một bên ăn đá bào nhà bên cạnh đưa qua, xem thợ may lấy số đo của Phạm Vô Nhiếp.


Thợ may này vừa đo vừa khen ngợi: "Thân hình tiểu công tử đẹp quá đi, ta làm thợ may cả đời chẳng có mấy ai dáng đẹp như vậy, tay thon chân dài thế này, tương lai không biết sẽ cao bao nhiêu nữa đây, chí ít cũng phải... Phải tầm..."


"Năm thước bảy tấc*."


(*1 thước = 3,33 m, 1 tấc = 3,33 cm. 5 thước 7 tấc tầm 1m9)


"Ôi ha ha, thế thì cao quá rồi."


Giải Bỉ An cười nói: "Muốn cao được như vậy ấy à, đệ còn phải ăn nhiều hơn nữa." Y lại đùa thợ may này, "Hứa bá, ta từ nhỏ đã may xiêm y ở chỗ ông, cũng không thấy ông khen ta nhỉ."


"Sao lại không khen chứ, từ nhỏ đã khen không biết bao nhiêu lần rồi, hôm nay Giải công tử không phải cũng rất tuấn đĩnh sao."


"Vậy ta có phải cũng có thể cao hơn chút không?"


Hứa bá vừa định nói tiếp, Phạm Vô Nhiếp lại đáp trước: "Huynh không cao được nữa đâu."


Giải Bỉ An có chút không phục: "Sao đệ biết chứ?"


Phạm Vô Nhiếp nhàn nhạt cong khóe miệng lên: "Nhưng ta biết đấy."


Giải Bỉ An vui vẻ nói: "Sư đệ, đệ có phải vừa... Cười không?"


Phạm Vô Nhiếp chợt căng da mặt, một tia ý cười chính hắn cũng không nhận ra biến mất, chỉ còn lưu lại vẻ chột dạ trên gương mặt.


Giải Bỉ An chớp chớp mắt: "Đừng nghĩ bậy, đệ cười lên cực kỳ ưa nhìn, nên cười nhiều hơn đi."


Phạm Vô Nhiếp quay mặt đi chỗ khác.


Giải Bỉ An vui mừng nghĩ, y và tiểu sư đệ lại thân thiết hơn mấy phần rồi.


Đo xiêm y xong, cũng đã tới trưa, hai người tới một trà lâu ăn trưa.


Kim Di Hiên này là quán ăn nổi danh ở Phong Đô, khách khứa quanh năm đầy cả sảnh đường. Hai người tới muộn, đã không còn nhã các, chỉ có thể ngồi ở đại đường, đúng lúc kịp nghe kể một câu chuyện.


Người kể chuyện kia vung chiết phiến, từ tốn mở miệng, sau khi tự giới thiệu, nói: "Hôm nay bắt đầu kể, là tứ đại pháp bảo thời thượng cổ."


"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, Nhật Nguyệt Doanh Trắc, Thần Túc Liệt Tương. Từ khi Bàn Cổ khai thiên lập địa, Hỗn Độn phân làm hai phần, thế gian này vốn dồi dào linh khí, ngươi và ta đều có thể thành tiên. Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, tiên ngày càng nhiều, thần càng không hài lòng, thần kiêu ngạo sai khiến, tiên không chịu nghe lời, nên tranh đấu nhau không ngừng, người quỷ thần bắt đầu nổ ra một trận đại chiến phong thần thật lớn, trăm họ lầm than. Cuối cùng, Nhân hoàng Chuyên Húc, phá cầu nối trời đất, hoàn toàn chia rẽ trời và đất, từ đó phân chia tam giới, tuy vẫn lấy trời làm đầu, nhưng thực tế vẫn mỗi nơi mỗi việc, lúc này mới đổi được thái bình cho tam giới." Giọng người kể chuyện trầm bổng du dương, vẻ mặt thay đổi liên hồi, rất nhanh đã thu hút được nhiều chú ý của khách nhân, "Theo truyền thuyết sau đại chiến phong thần, có bốn loại pháp bảo thượng cổ lưu lạc trên nhân gian, chắc rằng các vị khách quan cũng đã đều nghe qua, đó chính là Chuông Đông Hoàng, Đỉnh Thần Nông, Sơn Hà Xã Tắc Đồ và Hiên Viên Thiên Cơ Phù."


Liên quan tới bốn pháp bảo thượng cổ, kẻ tu tiên ai ai cũng biết, Giải Bỉ An nhất định còn biết nhiều hơn cả người kể chuyện này, y còn gặp những chuyện khác về nó, nhưng y vẫn nghe say sưa không rời.


"Pháp bảo mà, có gì lạ đâu, tu sĩ thành công trong thiên hạ, còn ai không có một hai món pháp bảo bên người, nhưng tứ đại pháp bảo thượng cổ, cái nào cũng có uy lực hủy thiên diệt địa, có một món có thể độc bộ thiên hạ, có món thứ hai..." Người kể chuyện ho nhẹ hai tiếng, rung đùi đắc ý, "Không thể nói, không thể nói."
Bàn bên dưới có tiếng cười cùng tiếng vỗ tay.


Giải Bỉ An cũng bật cười.


Phạm Vô Nhiếp oán thầm nói, sao thích cười thế chứ, có gì buồn cười đâu chứ.


Tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn lên, Giải Bỉ An chuyển một đĩa cá kho lớn tới trước mặt Phạm Vô Nhiếp: "Đây là món trên bảng hiệu của họ, cực kỳ tươi ngon luôn, mau nếm thử xem."


"Trước tiên nói tới Chuông Đông Hoàng đứng đầu tứ đại pháp bảo đi, pháp bảo này chính là pháp khí của Đông Hoàng Thái Nhất, có thể công cũng có thể thủ, công, thì đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, thủ, lại vững như thành đồng. Mọi người cũng đều biết, pháp bảo này hiện giờ thuộc người về phương nào, ở nơi đâu."


Bên dưới có người hô lên: "Ngay ở Phong Đô chúng ta."


"Không sai. Pháp bảo này được Võ Phán Quan của Minh phủ, Chung Quỳ thiên sư sở hữu, có được một bảo bối như thế, xưng đế xưng hùng, là điều chắc chắn, nhưng Chung Quỳ thiên sư là ai chứ, ông lại đem bảo bối này, đặt ở Phong Đô để duy trì kết giới, ngăn hai giới nhân ma không xâm phạm lẫn nhau, cảnh giới cỡ này, đúng là nhận được ngưỡng mộ như núi cao, khiến phàm nhân theo không kịp." Người kể chuyện chắp tay hướng lên trời, tỏ lòng kính trọng.


"Chung thiên sư là thần tiên sống." Một tiểu thương phía dưới hét lên, "Ở chỗ ta có chân dung mới nhất của Chung thiên sư, treo trong nhà, có thể trấn trạch trừ tà, chỉ ba đồng một bức."


Giải Bỉ An cười khúc khích: "Bọn họ luôn vẽ sư tôn xấu như thế, sư tôn lần nào thấy cũng tức muốn chết."


Phạm Vô Nhiếp liếc mắt nhìn chân dung Chung Quỳ, trên đó vẽ một đại hán tóc như sừng, mắt như chuông đồng, lưng hùm vai gấu, vẻ mặt dữ tợn, xem ra theo tưởng tượng của nhân gian, cứ vẽ càng đáng sợ càng tốt, lại nhớ tới dáng vẻ Chung Quỳ say tới ngã trái đổ phải lôi thôi lếch thếch, đúng là hoang đường nực cười.


"Pháp bảo thứ hai, chính là Đỉnh Thần Nông, chính là pháp khí của Thần Nông Viêm Đế, có thể đem bất kỳ vật nào trên thế gian luyện hóa, có thể rèn ra pháp bảo, vũ khí, tiên đan cao cấp nhất, khiến tu sĩ thiên hạ lùa như lùa vịt. Nhưng Đỉnh Thần Nông, ai ai cũng biết nó ở đâu, ai cũng có thể tìm thấy, nhưng chẳng ai có thể chiếm nó làm của riêng được."


Đỉnh Thần Nông này đang ở Côn Luân, biến thành một tòa tiên sơn, đúng là có thể tìm thấy, nhưng người có thể sử dụng lại hiếm hoi.


"Đỉnh Thần Nông này là một cái núi lửa còn hoạt động, Tam Muội Chân Hỏa bập bùng quanh năm, lửa này chỉ có thể dùng linh lực thôi thúc, trong quá trình luyện hóa, linh lực không dứt, thì lửa không ngừng, bằng không chỉ thành kiếm củi ba năm đốt một giờ, trên đời không có một ai có thể thôi thúc đỉnh này một mình, một lần sử dụng, hao tổn quá lớn. Bảo bối này lần mở lò gần đây nhất, đã là sáu năm trước, các chủ Kim Lăng Hàm Nguyệt Các, để đại công tử Lan Xuy Hàn tới đúc một thanh kiếm."


Giải Bỉ An lặng lẽ nói với Phạm Vô Nhiếp: "Lúc đó sư tôn cũng đưa ta đi hóng trò vui, Hàm Nguyệt Các đưa tới trăm vị tu sĩ cao cấp, luân phiên hộ đỉnh, luyện suốt ba ngày ba đêm."


Phạm Vô Nhiếp không để ý lắm: "Đã nghe qua."


Giải Bỉ An làm vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Sau đó đúng là có một thanh kiếm tốt ra đời, xứng với mỹ danh của công tử đệ nhất thiên hạ, Lan đại ca là người tốt, biết ta thích hoa lan, nên tặng ta một gốc lan liên biện trăm năm tuổi, cực kỳ quý giá, ta..."


Phạm Vô Nhiếp đập "bốp" đũa xuống.


Giải Bỉ An khó hiểu nói: "Sao thế?"


Giải Bỉ An vì nam nhân khác mà tỏ vẻ sùng bái, khiến Phạm Vô Nhiếp nảy sinh ghen tỵ, hắn nghiến răng, phun ra một chữ: "... Cay."


Giải Bỉ An đưa chén nước cho Phạm Vô Nhiếp: "Đây uống nước đi, ta vừa hỏi đệ, đệ còn bảo ăn cay được, sau này ta bảo họ cho ít ớt thôi."


Người kể chuyện bên kia, đã nói tới Sơn Hà Xã Tắc Đồ.


"Sơn Hà Xã Tắc Đồ này, là pháp khí của Nữ Oa, theo truyền thuyết có khả năng bao la vạn tượng, uy phong dời núi lấp bể, từng nằm trong tàng bảo khố của Tông thiên tử mấy trăm năm, cũng không có ai có thể phát huy tác dụng, mãi sau này mới có kẻ đánh cắp nó." Người kể chuyện giả vờ thần bí nói, "Sau chuyện đó, mọi người đều biết. Đại chiến trăm năm trước ở La Phong Sơn, tấm bản đồ này lại biến mất không thấy bóng dáng. Sơn Hà Xã Tắc Đồ, là thứ thần bí nhất trong tứ đại pháp bảo, đến tột cùng có công dụng gì, mỗi người nói một kiểu, có kẻ nói ấy à, tấm bản đồ này có thể khiến người ta như gặp tiên cảnh, như rơi xuống địa ngục."


Nghe tới ba chữ "Tông thiên tử", ánh sáng trong mắt Phạm Vô Nhiếp trở nên u ám.


"Tông thiên tử này..." Giải Bỉ An đột nhiên nói.


Tim Phạm Vô Nhiếp chợt ngừng đập.


"Chuyện cũ về Tông thị, đệ nếu cảm thấy hứng thú, lần sau ta dẫn đệ tới Thính Vũ Lâu nghe, nơi ấy có vị tiên sinh kể hay lắm." Giải Bỉ An gắp một miếng cá cho Phạm Vô Nhiếp, "Cẩn thận xương đấy."


Phạm Vô Nhiếp siết chặt đũa: "Không phải dân gian không dám nhắc tới Tông Tử Kiêu à."


"Vị tiên sinh kia lớn gan, thính khách cũng văn minh, với cả ông ấy cũng không nhắc tới tên Ma Tôn, cũng không nhắc tới chuyện Tông Tử Kiêu nhập ma. Chỉ kể chuyện Tông thị từ lập phái tới xưng đế, rồi vì hai anh em Tông Tử Hoành, Tông Tử Kiêu vì huynh đệ xung đột mà diệt thôi, từ lúc hưng thịnh tới khi suy tàn, kể rõ rõ ràng ràng, ta chỉ nghe có hai lần, sau đó mua sách ông ấy viết, khá thú vị đấy."


Phạm Vô Nhiếp cảm xúc cuồn cuộn, không thể nào bình tĩnh. Qua trăm năm, hết thảy đều đã về cát bụi, mọi chuyện năm đó, chuyện quên, chuyện nhớ, người nghe dùng giọng điệu tám nhảm để bàn tán về chuyện dã sử của bọn họ kiếp trước, dáng vẻ hời hợt này, chỉ khiến hắn vừa oán vừa hận.


Người kể chuyện nhắc tới món pháp bảo cuối cùng khiến khách khứa cảm thấy hứng thú nhất--- Hiên Viên Thiên Cơ Phù.
"Hiên Viên Thiên Cơ Phù này, vốn nên kể cùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ, vì bọn nó đều từng do một người khống chế, người này dựa vào hai pháp bảo ấy, gần như phá hủy hai giới người quỷ."


Nghe tiếng khách khứa ồ lên, rõ ràng đều hưng phấn hẳn.


"Hiên Viên Thiên Cơ Phù, chính là pháp khí của Tây Vương Mẫu, từng phái Cửu Thiên Huyền Nữ giúp Hiên Viên Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu, truyền kỳ về "Tam cung ngũ ý âm dương chi lược, thái nhất độn giáp lục nhâm bộ đấu chi thuật, âm phù chi cơ, linh bảo ngũ phù ngũ thắng chi văn", cầm lá bùa này, có thể ra lệnh cho binh tướng trong tam giới thiên địa nhân. Sau Hiên Viên thị gọi là "Âm Phù Kinh hoàng đế", lại gọi "Thiên Cơ Kinh hoàng đế", thư phù này rất quỷ quyệt khó hiểu." Người kể chuyện hưng phấn kể, "Trong nhân gian có lưu truyền lời đồn về phù này, trăm vạn năm qua không ai nhìn thấy, đều nói lời đồn không thể tin, nhưng nó lại bị kẻ không thể nhắc tên kia tìm thấy, từ đó, trời đất đổi sắc, càn khôn đảo lộn, một tiếng ra lệnh, đến trăm vạn âm binh, Thần Phật khó cản."


Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ.
Lặng im một lát, có một giọng trẻ con non nớt đột nhiên nói: "Cha, con muốn có cái bùa này."


Bầu không khí khó thở chợt bị phá vỡ, tiếng cười vang rộn, người kể chuyện cũng căng mặt, cố không cười nói: "Nói chung, sau đại chiến La Phong Sơn, lá bùa này bị Bắc Âm đại đế trấn áp ở nơi nào đó trong Cửu U, cũng chưa có cơ hội thấy ánh mặt trời lần nữa. Vị tiểu tiểu tỷ này, hẳn là làm khó lệnh tôn rồi."


Giải Bỉ An vỗ tay theo mọi người, học trò của người kể chuyện qua lại xin thưởng trong đại sảnh, y cũng chuẩn bị chút bạc vụn.


Đột nhiên, trên đường truyền tới tiếng hỗn loạn, Giải Bỉ An ló đầu khỏi cửa nhìn ra ngoài, thấy một nhóm tu sĩ mặc đạo bào màu xanh của phái Vô Lượng đang đuổi theo một người.