Kiếp Vô Thường

Chương 39




Trong lòng Giải Bỉ An hoảng hốt, y đẩy Phạm Vô Nhiếp ra một khoảng, cố ý giả vờ nghiêm túc nói: "Đây là chuyện riêng, sao có thể nói với người ngoài."


Phạm Vô Nhiếp nhíu mày: "Sư huynh đệ mà cũng tính là người ngoài sao? Huynh không phải nói, coi ta như đệ đệ ruột ư."


"Đệ..." Giải Bỉ An bật dậy, "Trà nguội rồi, ta đi đọc sách đây."


Phạm Vô Nhiếp lại kéo cổ tay Giải Bỉ An lại, cũng đứng lên theo: "Sư huynh."


"Làm gì thế." Giải Bỉ An xoay người, chợt nhận ra Phạm Vô Nhiếp rất nhanh đã cao gần bằng mình, cái tuổi này, thật sự có thể cao nhanh tới thế à?


"Sư huynh, mấy quyển sách huynh đưa ta, ta đều xem cả rồi, nhưng vẫn có chỗ không hiểu, chúng ta tâm sự được không."


Giải Bỉ An trợn tròn mắt, quả thực vừa lúng túng vừa giận, chuyện này vốn ai cũng đều chẳng biết rõ, còn phải lén lén lút lút tìm hiểu, lẽ nào lúc y không hiểu, thì tới hỏi Chung Quỳ à, tiểu tử này sao chẳng biết ngại gì hết thế hả. Y chột dạ hạ thấp giọng nói: "Đệ tự xem đi, hỏi ta làm gì."


"Sư huynh bảo ta xem, không phải là muốn ta hiểu sao, vậy nếu như sư huynh hiểu, sao không nói thẳng với ta luôn?" Dáng vẻ xấu hổ buồn bực của Giải Bỉ An khiến lòng Phạm Vô Nhiếp ngứa ngáy khó nhịn, hắn cầm chặt cổ tay mảnh mai nhưng hữu lực kia không buông, ngón cái còn vô thức vuốt ve mạch máu hơi nhô lên. Nghĩ tới đôi tay này, vừa có thể ôn nhu nhất vuốt ve mình, cũng có thể khiến kiếm pháp Tông Huyền xuất thần nhập hóa, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, liền không ngừng động lòng.


"Ta cũng không hiểu, đệ tự, tự mình tìm hiểu đi."


"Thế ư...." Phạm Vô Nhiếp đảo mắt một vòng, lại nói, "Mặc dù ta chưa hiểu hết được, nhưng ta biết tối hôm ấy, ta làm ra chuyện bất kính với sư huynh rồi."


Mặt Giải Bỉ An gần như đỏ bừng lên trong nháy mắt, y dùng hết sức gạt tay Phạm Vô Nhiếp đi: "Không thể nào, đệ nghĩ nhiều rồi, đệ chỉ ngủ mơ thôi."


"Nhưng mà ta nhớ khi ấy ta cương lên, sư huynh cũng cảm nhận được đúng không, sư huynh có trách ta không?"


Giải Bỉ An thật sự muốn bùng nổ luôn, y cuống cả lên: "Đệ đừng nói hươu nói vượn nữa, không ai trách đệ cả, đệ cũng đừng có hỏi mấy vấn đề vớ vẩn này, loại trừ tạp niệm, tu đạo cho tốt đi!" Y bỏ Phạm Vô Nhiếp lại, vội vàng rời đi.


Phạm Vô Nhiếp nhìn chằm chằm bóng lưng đẹp đẽ eo thon chân dài của Giải Bỉ An, đầu lưỡi vươn ra chậm rãi liếm bờ môi khô khốc, mắt không chút che giấu dục vọng thâm trầm. Sớm muộn cũng có ngày, hắn sẽ như kiếp trước, có thể ở bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu mà ôm người này làm cho đủ.


---


Suốt cả một ngày, Giải Bỉ An cứ trốn tránh Phạm Vô Nhiếp mãi, y chưa từng biết nuôi đệ đệ sẽ có nhiều chuyện phiền lòng như thế, vốn tưởng rằng chỉ cần để đệ đệ ăn no mặc ấm, đốc thúc tu hành luyện công, ra ngoài thì bảo vệ hắn chu toàn, thì đã làm tròn trách nhiệm của huynh trưởng, không ngờ rằng còn phải đối mặt với mấy vấn đề đáng xấu hổ của thiếu niên mới trưởng thành nữa.


Hơn nữa, không biết có phải do y đa nghi quá không, mà y thường xuyên có thể cảm nhận được Phạm Vô Nhiếp dùng các loại ánh mắt mang thâm ý khó hiểu nhìn mình chằm chằm, có lúc thậm chí còn làm cho y sợ hãi trong lòng, giống như... Giống như khi mình không biết, hai người đã có một nhân quả nào đó.


Có điều, y cũng không thể trốn tránh Phạm Vô Nhiếp mãi, buổi tối họ còn phải cùng nhau luyện kiếm.


Lúc gặp mặt lần nữa, vẻ mặt Phạm Vô Nhiếp vẫn bình thường, ngược lại Giải Bỉ An lại có vẻ không thoải mái, lúc so chiêu có hơi mất tập trung.


Phạm Vô Nhiếp đột nhiên vung một chiêu kiếm, vừa nhanh lại vừa mạnh đâm ngay vào chỗ hiểm của Giải Bỉ An, Giải Bỉ An sợ hết hồn, lúc bừng tỉnh đã sắp không né kịp.


Mũi kiếm lướt qua y phục trước ngực Giải Bỉ An, Phạm Vô Nhiếp nhân cơ hội nhanh chóng vòng ra sau lưng y, một tay giữ tay y lại, lưỡi kiếm cũng đồng thời kê ngay trước cần cổ thon dài trắng nõn kia.


"Đệ..."


"Sư huynh không chuyên tâm." Ngực Phạm Vô Nhiếp như có như không dán vào lưng Giải Bỉ An, khí tức ấm áp phả vào bên tai y, "Huynh lần nào cũng nhắc nhở ta bất cứ lúc nào cũng không được phân tâm, thế mà khi đang so kiếm lại bất cẩn thế này, nếu như ta là kẻ địch thì phải làm sao đây?"


Giải Bỉ An có hơi nhụt chí: "Là sư huynh sơ suất." Y muốn vùng khỏi khống chế của Phạm Vô Nhiếp, nhưng cái tay kia lại giữ rất chặt.


"Sư huynh hôm nay cứ né tránh ta mãi, là giận ta ư?"


"Không hề, sư huynh đệ sao có thể là người lòng dạ hẹp hòi như thế." Giải Bỉ An đáp, "Thả ta ra trước đã."


Phạm Vô Nhiếp chần chờ một lúc, buông tay ra, bình tĩnh nói: "Sao huynh lại giận ta."


"Ta không giận đệ."


"Huynh rõ ràng đang giận ta, là vì ta hỏi huynh những vấn đề kia ư?"


"Ta đã bảo không có."


Phạm Vô Nhiếp mím môi, có hơi oán trách mà nhìn Giải Bỉ An, giống như thật sự chịu ấm ức, lại quật cường không chịu nói ra.


Giải Bỉ An không khỏi áy náy, y nhẹ giọng bảo: "Vô Nhiếp, là sư huynh không đúng, nhưng sư huynh thật sự không hề giận đệ."


"Vậy huynh còn né tránh ta không?"


"Sẽ không." Giải Bỉ An xoa xoa đầu Phạm Vô Nhiếp, như đang an ủi một con cún con.


Phạm Vô Nhiếp hừ nhẹ một tiếng: "Có mỗi huynh có thể sờ đầu ta như vậy thôi."


Giải Bỉ An mỉm cười: "Ai bảo ta là sư huynh của đệ chứ." Y không khỏi cảm khái, "Sao đệ cao nhanh thế nhỉ."


"Ta đã bảo rồi mà, năm nay ta sẽ cao bằng huynh, sang năm là vượt qua huynh luôn."


"Sau đó ta sẽ không cao thêm nữa, có một ngày đệ sẽ cao năm thước bảy*?"
(*5 thước 7: 1m90 đó còn ai nhớ không =)) )


"Đúng."


"Nói khoác không biết ngượng." Giải Bỉ An cười nhạo, "Nào có ai biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì."


Phạm Vô Nhiếp mỉm cười nhìn Giải Bỉ An, ánh mắt hắn ôn nhu đến mức bản thân cũng không thể tưởng tượng nổi. Đúng thế, chẳng ai biết trước được tương lai, nhưng dung mạo thân hình từng in mãi trong ánh mắt hắn này, hắn sẽ nhớ mãi từng chút một không bao giờ quên.


---


Màn đêm buông xuống, Giải Bỉ An đưa Phạm Vô Nhiếp tới thành Kinh Châu chơi, nghe nói hôm nay có chợ đêm một tháng mới họp một lần, mà phiên chợ tháng Giêng luôn là phiên cực kỳ náo nhiệt nhất cả năm.


Dân trong thành đông vô cùng, chợ đêm tách thành hai hàng, quả thực chen chúc đến khó mà nhích được nửa bước, có mấy hàng ăn vặt còn xếp thành hàng dài, Giải Bỉ An thấy nơi càng đông người lại càng muốn tham gia góp vui.


Vì tránh lạc nhau, Phạm Vô Nhiếp cứ theo lẽ dĩ nhiên mà kéo tay Giải Bỉ An lại, Giải Bỉ An nóng vội đi dạo đông dạo tây, ăn hết cái này tới cái kia, hồn nhiên không nhận ra có gì sai sai.


Phạm Vô Nhiếp nhớ tới khi còn bé, đại ca nắm tay hắn dẫn hắn đi hội rước đèn, hắn đi mệt rồi, đại ca lại cho mình cưỡi lên cổ. Nhìn lại chuyện đã qua, hắn vẫn không nói rõ được mình là trời sinh khác người, hay là Tông Tử Hoành thực sự đối xử với hắn quá tốt, khiến hắn muốn chiếm cái sự tốt đẹp ấy làm của riêng cả một đời.


Giải Bỉ An mua một phần kẹo đường mới ra lò, tự mình cắn thử một miếng, mắt sáng rực lên, đưa mỹ vị còn đang bốc hơi nóng đến bên miệng Phạm Vô Nhiếp: "Ngon lắm, mau nếm thử đi."


"Ta không..." Phạm Vô Nhiếp nhìn kẹo đường bị Giải Bỉ An cắn mất một miếng, lòng khẽ động, cắn vào nơi đã bị y cắn mất một miếng, hương vị xốp giòn tan vào miệng, hắn liếm liếm môi, ngưng mắt nhìn Giải Bỉ An, cười nhàn nhạt, "Ngọt thật."


Kẹo đường này làm thành một bản to, có chỗ còn chưa ăn tới, Phạm Vô Nhiếp lại cố tình cắn ngay chỗ dấu răng của Giải Bỉ An, Giải Bỉ An rụt tay về, nhất thời hơi ngẩn ra, giống như bảo để ý thì không có, mà bảo không để ý cũng chẳng đúng.


Phạm Vô Nhiếp lại như chẳng có gì lạ: "Sư huynh, sao huynh không ăn nữa?"


"À, ta hơi no rồi." Giải Bỉ An bọc kẹo đường lại, cất vào túi càn khôn.


"Ta chưa từng ăn thứ này, chỗ chúng ta không có."


"Ừ, ta cũng chưa từng ăn."


Phạm Vô Nhiếp lại nắm lấy tay Giải Bỉ An: "Phía trước đông người ghê, tới xem thử đi."


Giải Bỉ An không dấu vết mà rút tay về: "Được, đi nhanh nào, khéo lại phải xếp hàng."


Y đi nhanh mấy bước, nhưng rất nhanh đã bị Phạm Vô Nhiếp đuổi kịp, Phạm Vô Nhiếp nắm lấy tay y lần nữa: "Huynh đừng chạy lung tung, ở đây đông người thế, chúng ta dễ lạc lắm."


Giải Bỉ An đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, trời lạnh thế này, thậm chí còn rịn mồ hôi.


Tới nửa đêm, người trên đường vẫn đông như cũ, sư huynh đệ hai người ăn uống no đủ, định trở về nghỉ ngơi.


Không chút báo hiệu, nơi xa đột nhiên vang một tiếng nổ lớn, âm thanh cực lớn, như sấm đánh xuống từ chín tầng mây, khiến người khắp nơi sợ hết hồn, sau đó, chỉ thấy phía Thuần Dương Giáo xuất hiện ánh lửa.


"Trời ạ, có chuyện rồi, Lạc Kim Ô có chuyện rồi!"


Giải Bỉ An cả kinh: "Đó là... Lạc Kim Ô cháy rồi?!"


Phạm Vô Nhiếp rút bội kiếm ra: "Đi, quay về xem."


Thuần Dương Giáo có lệnh cấm đi đêm, vì thế lúc này trong thành cũng không có đệ tử Thuần Dương Giáo, hai người ngự kiếm bay lên, chớp mắt đã đem những tiếng kinh hô bỏ lại phía sau.


Bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất bay về Lạc Kim Ô, tới càng gần, càng có thể thấy thế lửa vô cùng hung mãnh, nhìn từ trên trời xuống, các đệ tử Thuần Dương Giáo còn đang cố gắng dập lửa, như một bầy kiến chẳng có kết cấu gì.


Đáp xuống đất, Giải Bỉ An tóm lấy một tên đệ tử: "Có chuyện gì xảy ra?"


Đệ tử kia vội gào lên: "Đi lấy nước, còn phải hỏi à!" Dứt lời vùng chạy, nhấc theo cả thùng nước đi.


"Nhất định không đơn giản chỉ là lấy nước đâu, có tiếng nổ mạnh." Phạm Vô Nhiếp nói.


"Mau đi tìm sư tôn." Giải Bỉ An rất lo lắng cho Chung Quỳ, sợ ông uống rượu, bất tỉnh nhân sự mất, "Đệ tới chỗ sư tôn ở, ta tới chỗ cháy xem thử."


"Được."


Giải Bỉ An chạy tới nơi lửa cháy lớn nhất, lòng cảm thấy lạnh lẽo, đó là nơi ở của chưởng môn Thuần Dương Giáo qua nhiều thế hệ一 Cung Chính Dương, nơi này không chỉ là nơi chưởng môn nghỉ ngơi, cũng là Tàng Bảo Khố của Thuần Dương Giáo.


Tình cảnh này, rất khó mà không khiến người ta liên tưởng tới Phi Linh Sứ của Thương Vũ Môn, tuy rằng hai nữ tu này thực sự không phải kẻ điên cuồng, nhưng lần tập kích này rõ ràng nhắm vào Hứa Chi Nam và Tàng Bảo Khố.


Đệ tử cấp cao đang vẽ pháp trận cầu mưa, đệ tử cấp thấp cố lấy nước dập lửa, mà trưởng lão rất có khả năng đã vào cứu người. Vì công pháp nguyên dương là thuộc tính hỏa, vì thế họ chịu lửa chịu nóng tốt hơn người bình thường, nhưng không có nghĩa là cháy không chết, lửa lớn như thế, người bên trong sợ là lành ít dữ nhiều.


Giải Bỉ An lòng nóng như lửa đốt, vừa lo cho Chung Quỳ, lại lo cho Hứa Chi Nam.


"Sư huynh!" Phạm Vô Nhiếp chạy tới, "Không tìm thấy sư tôn."


Giải Bỉ An nhìn đám lửa đốt cao tận trời: "Vô Nhiếp, sư tôn sẽ không....." Nếu Hứa Chi Nam bị hại, thì với độ hiểu biết về Chung Quỳ của y, nhất định sẽ xông vào cứu người.


Phạm Vô Nhiếp lắc đầu, nghĩ tới có lẽ Hứa Chi Nam ở trong đó, mày cũng nhíu chặt.


Hứa Chi Nam thân là nhất đại tông sư, lẽ ra không thể gặp nguy, nhưng thân thể ông ta đang lúc suy yếu, nếu như bị bày mưu hãm hại...


"Sư tôn!" Một tiếng gọi.


Chỉ thấy Chung Quỳ cõng một người đầu bạc như tuyết, lao ra từ lửa lớn.