Trong cánh tay bị đứt có thi độc lâu năm, Phạm Vô Nhiếp chỉ cảm thấy vết thương không ngừng đau nhức, cả người nhanh chóng phát lạnh, trước mắt mơ hồ.
Giải Bỉ An phong bế mấy đại huyệt đạo trên người hắn lại, sau đó lấy viên Mai Chân Nguyên Ngọc Luyện Đan Từ Mậu đưa cho ra, mở ra sáp ong, đút vào miệng hắn: “Vô Nhiếp, chịu đựng một lát, sư huynh lập tức đưa đệ ra khỏi đây.”
Sau lưng truyền tới tiếng vang sàn sạt, tà túy kia tựa như nhện, bò ra khỏi nơi mai phục trong bóng tối, hốc mắt trống không, đen kịt lạnh lẽo “nhìn” hai người, mà cánh tay thối rữa bị Phạm Vô Nhiếp chặt đứt kia, bỗng nhiên mọc trở lại!
Giải Bỉ An đột nhiên biến sắc: “Hắn là người Thuần Dương Giáo?!”
Tu Tiên giới phổ biến nhất là kiếm tu, kỳ thực kiếm tu cũng thuộc về khí tu, đều tu về nhân khí hợp nhất, nhưng vì người theo kiếm tu nhiều hơn, mới hình thành khác biệt, dưới kiếm tu, nhiều nhất chính là khí tu và võ tu. Khí tu chủng loại phức tạp, tu vũ khí, tu ám khí, tu pháp bảo, tu vu cổ, đa dạng đủ kiểu, còn võ tu chỉ tu một loại, chính là không ngừng rèn luyện thân thể mình, đạt tới mức bách độc bất xâm, kim cang bất hoại, thể lực tuyệt chúng, thậm chí có thể loại bỏ cặn bã tái tạo da thịt, tạo ra một cơ thể mới.
Còn tu phù, tu đan, đều là khả năng phụ trợ các tu sĩ đều có, thông thường chỉ có thầy thuốc, thợ thủ công mới chọn chuyên tu.
Trong thiên hạ, chỉ có một môn phái mà võ tu đạt tới cực hạn, đó chính là Thuần Dương Giáo, cũng chỉ có tu sĩ cấp cao của Thuần Dương Giáo, mới có thể làm chân tay bị đứt mọc trở lại.
Phạm Vô Nhiếp liều mạng nhớ lại những tu sĩ Thuần Dương Giáo đã từng gặp, có ai có thể là tà túy trước mắt này, làm thế nào cũng không nghĩ ra ai phù hợp.
Giải Bỉ An chắn Vô Hạn Bích trước người, đem Phạm Vô Nhiếp ngăn ở phía sau, cảnh giác trừng mắt nhìn tà túy kia, tà túy kia vừa nãy trúng một đòn của hồn binh khí, vẫn còn kiêng kỵ, cũng không công kích ngay lập tức.
Giải Bỉ An quát lên: “Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra!” Y cũng không biết tà túy này liệu có còn tìm được chút thần trí về hay không, nhưng có thể kéo được chút thời gian nào hay chút ấy.
Cổ họng tà túy phát ra mấy tiếng khục khục cổ quái, năm ngón tay cũng bấu sát đất, nhưng do dự qua đi, vẫn không thể cống cự lại bản năng bị khí tức người sống mê hoặc, lại nhào tới lần nữa.
Vô Hạn Bích trong bóng tối của sơn động thoáng hiện mấy bóng xanh, linh áp khổng lồ bạo phát từ cơ thể Giải Bỉ An, y ra sức đánh về phía tà túy trước mặt. Tà túy không dám chặn mũi nhọn này, phi thân né đi, từ phía bên cạnh nhào trở lại.
Một người một quỷ mượn xích sắt làm sân mà triền đấu kịch liệt, Giải Bỉ An sau khi nhận ra đối phương là tu sĩ Thuần Dương Giáo, cố gắng né xa, nhưng tốc độ tà túy kia cực nhanh, lực lượng mạnh kinh người, lại còn rút sợi xích bị lỏng kia từ trên tường đá ra, hung ác quật về phía Giải Bỉ An, nơi đập vào, ngay cả đá cứng cũng bị đánh thành vụn bay tán loạn.
Phạm Vô Nhiếp vận khí điều tức, khiến ngọc luyện đan nhanh chóng phát huy tác dụng, chờ ném được cơn choáng váng mệt mỏi kia xuống, mới gia nhập cuộc chiến lần nữa.
Bọn họ ăn ý bày ra trận pháp Bát Quái, dựa vào xích sắt vốn có mà bày trận, bản thân thì biến thành tâm trận biến hóa không ngừng, vây tà ma lại trong phạm vi tấn công của bọn họ.
Một đen một trắng, tức sinh Thái Cực.
Giải Bỉ An lo lắng nhìn Phạm Vô Nhiếp một cái: “Vô Nhiếp, đừng để nó tới gần!”
Thi độc đã làm nửa người Phạm Vô Nhiếp tê dại, hắn biết hoạt động mạnh sẽ khiến độc thi lan nhanh hơn, nhất định phải tốc chiến tốc thắng, nửa người còn lại điều động linh lực truyền vào bội kiếm.
Giải Bỉ An nhìn ra Phạm Vô Nhiếp định dùng chiêu kiếm lần trước dùng đối phó Tống Xuân Quy, nhưng sợ là lần này tà túy còn mạnh hơn cả Tống Xuân Quy, nhỡ đâu một chiêu không thành, thì ngay cả sức chạy cũng chẳng có. Y cắn răng, quyết định đánh cược một lần, Vô Hạn Bích trên tay xoay tròn nhanh chóng, trong hư không hiện mấy tầng ấn chú xanh, ấn chú thay đổi tạo thành từng tầng kết giới, từng lớp từng lớp ngăn đường đi của tà túy.
Phạm Vô Nhiếp quát khẽ một tiếng, dùng tầng thứ bảy của Tông Huyền Kiếm, Kiếm Hồ đằng đằng sát khí nhắm vào tà túy, thế như chẻ tre, sắc bén không đỡ nổi.
Tà túy kia bị ấn chú ngăn cản, không thể tránh khỏi, bị một đòn kiếm khí đánh văng ra, trên eo xuất hiện một lỗ thủng lớn, gần như sắp bị chém đứt ngang!
Giải Bỉ An thừa thắng xông lên, Vô Hạn Bích giáng xuống từ trên trời, đánh vào đỉnh đầu tà túy.
Chỉ cần y đánh bật hồn phách của nó ra…
Nhanh như chớp, tà túy dùng hai tay đỡ lấy trượng trấn hồn đang thế như núi đè.
Giải Bỉ An nghe thấy tiếng xương hai cánh tay tà túy kia vỡ vụn, nhưng thấy sởn tóc gáy lại là y. Tà túy này thế mà đỡ được một kích toàn lực từ hồn binh khí của y!
Tà túy kêu thảm một tiếng, đồng thời đánh bật cả Vô Hạn Bích và Giải Bỉ An đi.
Giải Bỉ An như hòn đá bị ném xuống hồ, mạnh mẽ đập vào vách đá, làm vách đá nứt toác thành “mạng nhện”. Sau đó y rơi xuống đất, miệng phun máu tươi, cả người tựa như mất đi giá đỡ.
“Sư huynh!” Phạm Vô Nhiếp dùng xong một đòn đã gần như hao hết linh lực, thấy vẫn không áp chế được tà vật này, thì chỉ còn lại một cách cuối cùng, dù cho có bị Giải Bỉ An nghi ngờ, hắn cũng sẽ không để hai người tổn hại trong tay thứ quỷ này được, “Ta dẫn nó vào trung cung, huynh dùng Vô Hạn Bích khóa chặt khảm cung, phong ấn nó lần nữa!”
Giải Bỉ An ho khan ra máu: “Đệ, sao đệ biết phong ấn nó?”
“Ta nhớ ra thần chú.” Phạm Vô Nhiếp móc hỏa phù ném về phía tà túy, tự mình chạy vào mắt trận trong cung.
Giải Bỉ An bò từ đất dậy, nghĩ lại: “Không được, như vậy đệ cũng ở tâm trận!” Phược Hồn Trận tuy dùng để áp chế hồn phách, nhưng nếu dùng trên người sống, cũng tàn khốc như thế, nếu như Phạm Vô Nhiếp không tránh kịp…
“Hết cách rồi, nhanh lên!” Tà túy đều ghét lửa, lần này quả nhiên khiến nó nổi giận, bị Phạm Vô Nhiếp thu hút.
Giải Bỉ An dùng Vô Hạn Bích thay thế xích sắt vừa bị nhổ mất kia, đâm vào khảm cung, linh lực trút xuống điên cuồng, mà Phạm Vô Nhiếp cũng vừa hay dẫn tà ma tới trung cung.
Phạm Vô Nhiếp vừa niệm pháp chú, vừa chạy khỏi tâm trận, trận pháp phủ bụi như bị thức tỉnh, hiện ánh sáng u lam lần nữa.
Tà túy gào thảm một tiếng, vốn thân thể đang cực kỳ cường hãn dần dần co rúm lại thành một cục trong tâm trận, run rẩy như cây cỏ trong mưa rào.
Linh lực trong cơ thể Phạm Vô Nhiếp đã hao gần hết, nhưng hắn nhất định phải chống đỡ trận pháp.
Tà túy này nằm rạp trên đất, đột nhiên khó khăn ngẩng đầu lên, mái tóc rối bời che khuất gương mặt trắng bệch, nhìn về phía Giải Bỉ An, phát ra thanh âm khàn khàn, hết sức thống khổ: “Hoành Nhi… Cứu… Ta…”
Phạm Vô Nhiếp như bị sét đánh, ý nghĩ chợt lóe, trong một khắc, hắn nhận ra người, không, quỷ ở giữa Phược Ma Trận.
Tông, Minh, Hách!
Lòng run lên, trận pháp thất bại trong gang tấc, linh lực Phạm Vô Nhiếp cạn kiệt, hôn mê triệt để.
Tà túy giành lại tự do, điên cuồng đánh về phía Giải Bỉ An.
Giải Bỉ An vận linh lực, định liều mạng một trận.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh kiếm bay tới nhanh như chớp giật, mạnh mẽ xuyên thấu thân thể tà túy, đóng chặt nó trên vách đá.
Bóng người màu đỏ tía đó lập tức vọt vào, mười mấy lá Trấn Hồn phù đồng thời đánh vào tà túy, trong nháy mắt bám vào, tà túy giãy dụa, không ngừng gào thét, nhưng không thể nhúc nhích mảy may.
Giải Bỉ An suýt nữa mừng phát khóc, tựa như chịu ấm ức mà nức nở gọi: “Sư tôn!”
Chung Quỳ chạy tới bên cạnh Giải Bỉ An, độ linh lực chữa thương cho y, cũng vội hỏi: “Có bị thương đâu không?”
“Con không sao, người mau xem Vô Nhiếp chút đi, đệ ấy trúng thi độc rồi.”
Chung Quỳ thả Giải Bỉ An xuống, cẩn thận kiểm tra thương thế Phạm Vô Nhiếp, ông cau mày nói: “Thi độc này thật lợi hại, nhất định phải mau đưa nó về Vân Đỉnh.”
Phạm Vô Nhiếp hôn mê bất tỉnh, sắc mặt đã xanh đen.
Giải Bỉ An liếc mắt nhìn tà túy còn đang giãy dụa, “Vậy, thứ kia phải làm sao đây, bị Thanh Phong Kiếm của người đâm trúng, hồn phách vẫn không tán.”
Thanh Phong Kiếm được Bắc m đại đế tự tay rót vào thần niệm, vừa là bảo kiếm, lại là hồn binh khí, chỉ cần bị kiếm này đâm trúng, không quỷ hồn nào không bị đánh tan, trừ khi…
Trừ phi tà túy này khi còn sống là tu sĩ cấp Tông Sư!
Trong sơn động trên Điểm Thương Phong của Thục Sơn, một tu sĩ cấp Tông Sư của Thuần Dương Giáo bị Thiên Cang Chính Cực Phược Ma Trận trói buộc, chuyện này rốt cuộc là thế nào!
Chung Quỳ nghĩ một chút, cắn nát đầu ngón tay, vẽ một huyết phù trong hư không, đánh vào người Phạm Vô Nhiếp, bảo vệ tâm mạch của hắn, sau đó bay vọt lên, người nhẹ như cánh bướm ngồi lên kiếm của mình, một tay bấu vào thiên linh cái của tà túy kia, vẻ mặt lẫn giọng nói đều nghiêm túc mà quát: “Cút ra cho ta!”
Tà túy vẫn điên cuồng gào thét, giãy giụa như cũ.
Ngoài sơn động truyền tới tiếng bước chân sột soạt gấp gáp, Lý Bất Ngữ dẫn một đám người ùa vào.
“Đây là…”
“Trời ạ chuyện gì thế này, sao Thục Sơn có thể có tà túy?!”
“Các ngươi xem, trận pháp trên đất này.”
“Trận pháp này… Ta hình như từng thấy ở đâu rồi.”
“Chẳng lẽ là, Thiên Cang Chính Cực Phược Ma Trận!”
Tiếng hít khí liên tục vang lên.
“Hoàng Đế m Phù Thiên Cơ Kinh” là sách cấm trong dân gian, tuy rằng gần như ai ai cũng tò mò đọc qua, nhưng chẳng ai tùy tiện nói ra, sợ dính vào quan hệ với ma tu. Trên địa bàn tiên môn chính đạo như phái Vô Lượng, xuất hiện quỷ thuật bậc này, sao có thể không làm người ta biến sắc.
Ánh mắt Lý Bất Ngữ âm lãnh tới đáng sợ, tình cảnh này thực sự như vả cho minh chủ tiên minh là lão một cái bạt tai.
Đệ tử phái Vô Lượng cũng hai mặt nhìn nhau, tất cả đều không nghĩ ra tại sao Thục Sơn lại xuất hiện loại trận pháp này, còn thả một tà túy vô cùng hung ác ra?!
Lý Bất Ngữ cả giận nói: “Thứ tà vật dơ bẩn này vấy bẩn thánh địa của Thục Sơn ta, Chính Nam, ngươi tránh ra.”
Chung Quỳ đã sắp đẩy được nhân hồn ra khỏi tà túy, quay đầu lại nhìn, vội kêu lên: “Không được!”
Trong hang động ánh vàng chợt lóe, một quyển trục bắn sấn sét bốn phía vừa mở ra, vừa đánh úp về phía Chung Quỳ và tà túy.
Chung Quỳ nổi giận, nhưng không rút kiếm Thanh Phong ra được, phi thân né đi.
Mấy tia sét đánh lên người tà túy, ánh lửa nổ đùng đùng, ánh vàng chói mắt làm người ta không mở ra nổi, toàn bộ sơn động nháy mắt sáng như ban ngày. Chung Quỳ và Giải Bỉ An đồng thời nghe thấy tiếng tam hồn bảy phách của tà túy kêu thảm thiết.
Nháy mắt, ánh vàng hơi thu lại, quyển trục cũng thu lại, ngoan ngoãn quay về tay Lý Bất Ngữ.
Mà tà túy kia cũng từ từ trượt xuống, xụi lơ trên đất như không xương.
Giải Bỉ An trợn mắt há mồm.
Y không ngờ có một ngày mình được tận mắt thấy pháp bảo của Lý Bất Ngữ —— Lôi Tổ Bảo Cáo.
Theo truyền thuyết đó là một phần văn biền ngẫu của Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thanh Phổ Hóa Thiên Tôn, vị thần này là từ đất phi thăng, cho dù kém xa thần tiên thượng cổ, cũng không phải tu sĩ hiện tại có thể sánh bằng, vì thế cho dù là một phần bảo cáo, cũng có pháp lực mạnh mẽ, có kẻ nói pháp bảo này có thể triệu hoán Thiên Lôi.
Pháp bảo càng mạnh mẽ, hao tổn linh lực của tu sĩ càng nhiều, pháp bảo không dễ bày ra, là luật bất thành văn của tu sĩ, dù sao cũng chẳng có ai tùy tiện lấy bảo vật trấn gia ra dùng, nhưng Lý Bất Ngữ lại dùng Lôi Tổ Bảo Cáo này, đánh một tà túy hồn bay phách tán?!
Chung Quỳ gào lên: “Minh chủ đây là có ý gì!”
Mặt Lý Bất Ngữ phủ sương lạnh: “Tà túy này làm ô uế Thục Sơn ta, lại làm trọng thương hai Vô Thường tiên, há có thể dễ dàng buông tha.”
“Cho dù là kẻ ác, cũng có thể chịu tù đày ở Minh phủ, trả xong tội nghiệt thì đầu thai tái thế, sao ngươi có thể khiến nó hồn bay phách tán!”
Lý Bất Ngữ hừ lạnh nói: “Nhỡ đâu tà vật này tội ác ngập trời, chỉ có thể đầu tai ở ba đạo cuối thì sao.”
“Vậy thì nó càng phải tới Địa Ngục chuộc tội.”
“Chính Nam, ta không phải người Minh phủ của ngươi, mà nơi này là nhân gian, nhân gian có quy củ của nhân gian.” Lý Bất Ngữ lạnh lùng nhìn Chung Quỳ.
Chung Quỳ trợn mắt nhìn, cũng chẳng làm gì được.
Mọi người ở đây, một tiếng cũng không dám bật khỏi họng.
Chung Quỳ lạnh nhạt nói: “Lẽ nào Lý Minh chủ không tò mò tà túy này là kẻ phương nào, vì sao lại bị Thiên Cang Chính Cực Phược Ma Trận đè ở Điểm Thương Phong à? Ngươi đánh nó hồn bay phách tán, còn tra sao nổi.”
“Nhất thời tức giận, đây là ta đây sơ suất.” Lý Bất Ngữ nói, “Xuân Quy, đi xem xét thi thể đi.”
“Nát tới vậy rồi, còn nhìn ra gì nữa.” Chung Quỳ tái mặt, chỉ mấy người kia, “Ngươi, còn ngươi nữa, đưa đồ đệ ta về Vân Đỉnh.”
Giải Bỉ An không rõ vì sao mà nhìn Chung Quỳ, Chung Quỳ cũng mang vẻ mặt nặng nề nhìn lại y.
Tính tình Lý Bất Ngữ vững như Thái Sơn, là kẻ từng giao thủ với Ma Tôn Tông Tử Kiêu, sóng to gió lớn gì chưa gặp, sao có khả năng vì một tà túy mà nổi giận đùng đùng, hành động lần này, xem ra thực sự rất giống —— Diệt khẩu.