Lúc trời tờ mờ sáng, Giải Bỉ An đã thức giấc, y khéo léo xoay người xuống giường, khẽ khàng bước xuống đất, liếc mắt nhìn Phạm Vô Nhiếp vẫn còn đang ngủ, rón rén ghém chăn lại, rồi mới ra cửa.
Buổi sáng trên núi rất lạnh, hít sâu một hơi mát lạnh tới mức như hít sương tuyết, sảng khoái thoải mái cả tim phổi, cảm giác ngơ ngơ ngác ngác bị thổi sạch sành sanh, y tỉnh táo hoàn toàn.
Y suy nghĩ cả một đêm, cũng không nghĩ ra được vì sao mình lại kháng cự lại đài bát quái, thậm chí còn ngất xỉu, càng chẳng thể hiểu nổi giấc mộng khó có thể tưởng tượng nổi kia. May mà tính y vốn thuận theo số mệnh, không phải người thích để tâm mấy chuyện vụn vặt, không nghĩ ra, thì khỏi nghĩ, dù sao thân thể cũng không đáng ngại.
Thật ra y mơ hồ cảm thấy, chuyện lần này có lẽ có liên quan tới kiếp trước của y, y thân là Minh Tướng, hiểu rõ người ta không thể nào xóa hết dấu vết ký ức kiếp trước được, Mê Hồn Thang ngũ vị của Mạnh Bà, là khiến người ta quên ký ức, chứ không phải xóa sạch ký ức, ký ức không thể nào bị xóa sạch, mà thứ đã quên thì có thể nhớ lại được. Chỉ là phần lớn người ta, cả một đời, chỉ có thể tình cờ ở lúc gặp phải tình cảnh tương tự thì ký ức mới chợt hiện về, chỉ cảm thấy như đã từng gặp, lại chẳng rõ cảm giác ấy là gì.
Rất có khả năng kiếp trước y đã tới đài bát quái, xảy ra chuyện lớn gì đó, lần này quay về chốn cũ, nên ký ức chợt ùa về. Chỉ là, không biết giấc mơ kia có liên quan gì với kiếp trước hay không, tốt nhất là không có, vì trong mơ y hiển nhiên chẳng có kết cục tốt đẹp gì.
Giải Bỉ An quyết định không tự tìm phiền não, suy nghĩ lung tung nữa. Y rút Bái Tuyết ra, tĩnh tâm ngưng thần, chăm chú luyện kiếm.
Phạm Vô Nhiếp đã tỉnh từ sáng sớm lúc Giải Bỉ An rời giường, nhưng hắn không dậy ngay, mà quấn lấy chăn nệm còn lưu lại nhiệt độ và hương thơm của Giải Bỉ An, nhắm mắt giả bộ ngủ thêm một lúc.
Lúc hắn xuống giường, đi ra cửa nhìn một cái, Giải Bỉ An còn đang múa kiếm bên cạnh vách đá cheo leo.
Thiếu niên bạch y tuấn mỹ xuất trần, múa kiếm dưới những đám mây ngũ sắc thấp thoáng, ánh kiếm bạc vụt qua tạo thành một tàn ảnh mỹ lệ giữa thanh phong tú lĩnh, cảnh đẹp tinh khôi kia tựa như cánh cò tuyết trắng phau phiêu dật, vun vút như sao Băng, như được mây trắng bao bọc lấy thân thể, được hơi sương phủ quanh, tựa như trong chớp mắt sẽ thêm cánh hóa thành tiên.
Tâm hồn Phạm Vô Nhiếp rung động, hắn bay vút qua, Thinh Mặc ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm xé gió chạm nhau với Bái Tuyết, thành một tiếng "Keng" vang giòn, tiếng vọng lượn lờ, mãi không thôi.
Hai bóng dáng một đen một trắng, trắng như giấy viết thư, đen như mực tùng, thành chữ viết như rồng bay phượng múa, bay múa khắp nơi, triền miên như biển mây sinh sóng, dần dần trong đen có trắng, trong trắng có đen, hai bên trắng đen, sinh ra tứ tượng bát quái.
Trắng đen Âm Dương, thống nhất, đối lập, hỗ trợ nhau, tăng giảm, vô cực thái nhất, gọi là đạo hĩ*.
(Đạo hĩ: Theo QT thì từ hĩ này nghĩa là "như vậy", nghĩa là bản chất của đạo vốn là như vậy.)
--
Trận này mãi chưa phân thắng bại, đã bị Từ Mậu xen ngang.
Từ Mậu đặc biệt tới thăm Giải Bỉ An, còn tặng một viên tiên đan: "Chưởng môn sư tôn nghe nói thân thể Vô Thường tiên quân trở bệnh, rất lo lắng, đặc biệt sai ta tới đưa mai chân nguyên ngọc luyện đan này, đan dược này có thể an thần bổ khí, còn giúp tăng tu vi, mong Vô Thường tiên quân vui lòng nhận cho."
Loại đan bậc này, phải tốn không ít thiên tài địa bảo mới có thể luyện thành, bên ngoài có tiền còn chưa mua được, tu sĩ nếu cần phải tự thân lên Vân Đỉnh cầu.
Giải Bỉ An bái Chung Quỳ làm thầy, hiểu biết đương nhiên không ít, cũng cảm thấy viên thuốc này nếu coi là hậu lễ, thì so với quà họ chúc thọ còn giá trị hơn nhiều, nhưng y ở ngoài, chính là gương mặt đại diện cho sư môn, không thể rụt rè, nên chắp tay cười nói: "Đa tạ chân nhân, vãn bối từ chối thì bất kính."
"Người đã tới thì là khách, nếu tới phái Vô Lượng bọn ta mà không khỏe, thì chúng ta làm sao chịu nổi đây."
Hai người khách sao qua lại hai câu, Từ Mậu hỏi: "Ai da, Lan công tử nói muốn tới thăm tiểu Bạch gia một lát, nếu ngài đã không sao, có phải nên..."
"Lan công tử?" Mắt Giải Bỉ An sáng lên, "Lan đại ca đến rồi?"
"Đúng vậy đó, hôm qua đã tới rồi, tối hôm qua ta còn tới truyền lời, sao thế, Phạm công tử không nói cho ngài ư?"
Phạm Vô Nhiếp trơ mặt đáp: "Quên mất."
Giải Bỉ An cười nói: "Ta trước đó còn đoán, Lan đại ca liệu có đại diện Hàm Nguyệt Các tới chúc thọ không, quả nhiên huynh ấy tới rồi. Vô Nhiếp, đi, ta dẫn đệ tới gặp Lan đại ca một lát."
Phạm Vô Nhiếp không hề muốn gặp "Lan đại ca" chó má gì đó kia chút nào, nhưng hắn cũng sẽ không để Giải Bỉ An một mình tới gặp.
Nửa đường, đột nhiên có mấy đệ tử tụm năm tụm bảy vội vã chạy qua cạnh họ, cũng cùng chạy về một hướng.
Từ Mậu tóm lấy một đệ tử chất vấn: "Vội vội vàng vàng cái gì? Không thấy khách quý à?"
"Từ sư huynh." Đệ tử kia chào một câu, "Tống sư huynh và Lan công tử đang tỉ thí trên đài bát quái, Vô Lượng Kiếm và Quân Lan Kiếm giao chiến, hiếm gặp lắm đấy."
Mắt Từ Mậu sáng lên: "Tiểu Bạch gia, chúng ta cũng mau tới xem đi."
Lòng Giải Bỉ An cũng hồi hộp, một là quan môn đệ tử* của Lý Bất Ngữ, khắp giang hồ đều gọi kiếm khách độc tí, một là tay cầm thần binh do Đỉnh Thần Nông luyện ra, mang mỹ danh "Công tử đệ nhất thiên hạ" thiếu các chủ của Hàm Nguyệt Các, cuộc tỷ thí này nhất định vạn phần đặc sắc, y dĩ nhiên muốn đi xem, nhưng nghĩ tới đài bát quái...
(Quan môn đệ tử: Đệ tử cuối cùng, sau đó đóng cửa không nhận đệ tử thân truyền nữa nên gọi là quan môn.)
Phạm Vô Nhiếp cầm lấy cổ tay Giải Bỉ An: "Bọn ta không đi."
"Sao vậy?" Từ Mậu khó hiểu nói.
Giải Bỉ An định thần lại: "Không sao cả, ta cũng muốn xem, đi thôi."
Ba người chạy tới đài bát quái, thấy trên bình đài tựa như nổi giữa không trung kia, hai người một xanh đen một xanh lam đang so chiêu, ánh kiếm tán loạn, tốc độ nhanh tới mức gần như quanh người kéo thành tàn ảnh, cao thủ so chiêu, chiêu nào chiêu nấy đều ngoạn mục vô song, dưới đài bát quái đã vây đầy đệ tử phái Vô Lượng và khách tới chúc thọ xem náo nhiệt.
Giải Bỉ An theo bản năng không muốn tới gần đài bát quái, chỉ dừng chân ở nơi xa xa, ngược lại càng thấy rõ ràng chiêu kiếm.
Từ Mậu thở dài: "Lâu rồi không thấy Tống sư huynh nghiêm túc, Tống sư huynh không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã kinh diễm bốn phía mà."
Hai vị Vô Thường cũng chẳng hé răng. Họ đã lĩnh giáo sự lợi hại của Tống Xuân Quy, lần trước mặc dù có thể thoát thân khỏi tay người này, cũng là do hắn không đánh tới cùng, bằng không, bọn họ liên thủ, dù không thua, nhưng tuyệt đối chịu tổn thất nặng nề.
"Có điều, kiếm pháp Quân Lan này của Lan công tử, cũng thật là danh bất hư truyền mà, bằng không Lan các chủ sẽ không Lan các chủ sẽ không dồn hết sức lực trong môn phái, đúc kiếm từ Đỉnh Thần Nông cho hắn, tuy rằng tu vi và kiếm pháp hắn hơi kém Tống sư huynh, nhưng có thần binh này trong tay, cũng tạm coi như là thực lực ngang nhau rồi."
Phạm Vô Nhiếp tuy lòng không vui, nhưng không thể không thừa nhận, Lan Xuy Hàn này không phải gối thêu hoa như trong tưởng tượng của hắn, cho dù chuyện phong lưu và kiếm pháp của người này đều có tiếng, nhưng lại không chơi bời lêu lổng.
Giải Bỉ An cũng không nhịn được nói: "Lợi hại, xuất sắc."
Phạm Vô Nhiếp hỏi: "Tống Xuân Quy tu tới thức thứ mấy của Vô Lượng Kiếm rồi?"
"Nghe đồn là thức thứ tám, nhưng còn chưa ai thấy Tống sư huynh sử dụng cả."
"Lý Bất Ngữ thì sao?"
"Ớ..." Từ Mậu ngạc nhiên.
Gọi thẳng tên họ của tôn giả, là rất bất kính, huống chi Lý Bất Ngữ giờ còn là kẻ chí tôn của Tu Tiên giới, đời này Từ Mậu còn chưa từng nghe thấy có người dám chẳng kiêng kỵ gì mà gọi tên sư tôn hắn như thế, nhất thời sửng sốt.
Giải Bỉ An cũng cả kinh: "Vô Nhiếp, sao đệ vô lễ thế hả!" Y vội vàng xin lỗi Từ Mậu, "Chân nhân, thật xin lỗi, sư đệ ta đệ ấy, đệ ấy khi còn bé bái tán tu làm thầy, lễ nghi không chu toàn lắm, cũng chưa trải nhiều chuyện, mong chân nhân chớ trách."
"Không sao, không sao." Từ Mậu cười khan lau mồ hôi trên mặt.
Phạm Vô Nhiếp khinh thường bĩu môi, trong mắt lóe đầy sát ý. Cái tên tiểu tử năm đó theo sau mông đại ca hắn nịnh bợ, cái thứ tiểu nhân đâm bị thóc chọc bị gạo, bằng mặt không bằng lòng kia, giờ lại thành người đứng đầu Tu Tiên giới, đúng là trò cười quá lớn.
Hai người trên đài bát quái, chỉ chạm lại thôi, đều sợ đánh tiếp sẽ đánh ra lửa, sẽ không kiềm chế được mà đánh thật.
"A, họ so chiêu xong rồi." Giải Bỉ An đi tới, gọi từ dưới đài lên, "Lan đại ca!"
Người trên đài nghe tiếng quay đầu lại. Hắn một thân áo lam đai ngọc, họa tiết hoa lan được thêu ẩn, dáng người đĩnh bạt, không ai sánh bằng, tướng mạo càng tuấn mỹ vô song, đôi mắt đào hoa quang mang lưu chuyển như liếc mắt đưa tình, hắn nở nụ cười, rất hợp với câu nói -- người như tán dương liễu ngày xuân, phong lưu thấu xương, ôn nhu thoát thể.
Tướng mạo như vậy, không hổ được khen là công tử đệ nhất thiên hạ.
Lan Xuy Hàn phi thân nhảy xuống, tiêu sái đáp xuống trước mặt Giải Bỉ An, vui mừng cười nói: "Bỉ An!"
"Lan đại ca, lâu rồi không gặp."
"Đúng thế, gần ba năm rồi." Lan Xuy Hàn nhìn Giải Bỉ An trên dưới một lượt, đưa tay xoa đầu y, dịu dàng nói, "Nhớ lần đầu gặp đệ, đệ mới tám, chín tuổi, hôm nay đã ra dáng người lớn rồi."
Phạm Vô Nhiếp híp mắt lại.
Giải Bỉ An cười ha ha nói: "Ta sớm đã là người lớn rồi, ta còn có sư đệ rồi đấy." Y như dâng đồ quý mà đưa Phạm Vô Nhiếp ra cho Lan Xuy Hàn gặp, "Lan đại ca, đây là sư đệ của ta, Phạm Vô Nhiếp, căn cốt của đệ ấy tốt vô cùng."
Lan Xuy Hàn mỉm cười nhìn Phạm Vô Nhiếp: "Đã từng nghe qua, được thiên sư nhận làm đồ đệ, đương nhiên là tài năng thiên kiêu rồi."
Phạm Vô Nhiếp lạnh mặt nhìn Lan Xuy Hàn.
Giải Bỉ An chọt sau lưng nhắc nhở Phạm Vô Nhiếp.
Phạm Vô Nhiếp bất đắc dĩ chắp tay: "Lần đầu gặp Lan công tử."
"Lan công tử, kiếm pháp Quân Lan khi nãy, đúng là làm bọn ta mở rộng tầm mắt." Từ Mậu khen ngợi.
"Chân nhân quá khen, so với Tống đại ca, ta còn..."
"Vô Thường tiên quân, vẫn khỏe chứ hả."
Chẳng biết từ lúc nào, Tống Xuân Quy đã tới trước mặt họ, nhàn nhạt nhìn hai người.
Vẻ mặt Giải Bỉ An cứng đờ, không tự nhiên hành lễ: "Tống chân nhân."
Từ Mậu bất ngờ nói: "Tống sư huynh, các người gặp nhau rồi?"
"Nói ra thì dài lắm." Tống Xuân Quy dùng bên tay bị cụt làm tư thế "Mời".