Sau khi trở về Minh phủ, Giải Bỉ An có vẻ hơi thấp thỏm.
Phạm Vô Nhiếp liếc mắt nhìn y: “Là ta tự nói muốn đi theo, cũng là ta muốn giao thủ với Tống Xuân Quy, ta sẽ báo rõ lại với sư tôn.”
“Việc này đệ không cần bận tâm, huynh sẽ tự mình giải thích với sư tôn.” Giải Bỉ An cau mày nói, “Huynh cũng không phải lo sư tôn sẽ quở trách huynh, huynh đang lo lắng chúng ta làm loạn một hồi ở Phù Mộng Hội, có thể ảnh hưởng tới việc phái Vô Lượng truy tìm Thiết Đan Tặc hay không thôi.”
“Sẽ không, hơn phân nửa là họ tìm nhầm nơi rồi.”
“Tại sao?”
“Hành vi của Thiết Đan Tặc kia, không giống lẽ thường, ta không cho là kim đan của Mạnh Khắc Phi sẽ bị mang ra giao dịch, chí ít cũng sẽ không ở Phù Mộng Hội.”
“Ồ? Đệ nói tiếp đi.”
Phạm Vô Nhiếp phân tích bảo: “Moi kim đan Mạnh Khắc Phi, có ba động cơ cơ bản, đầu tiên, muốn có được đan của tu sĩ cấp cao, thứ hai, có người treo thưởng, thứ ba, kết oán với hắn. Xác định rõ động cơ xong, lại phải ngẫm xem, dám mạo hiểm như vậy để lấy đan của hắn, là đã có kế hoạch sẵn, hay là không có kế hoạch gì? Nếu đã có kế hoạch sẵn, sao không chờ khi hắn ra ngoài ngao du mới ra tay, trời đất bao la, giết hắn rồi hủy thi diệt tích, khả năng cả đời cũng chẳng ai phát hiện. Vì thế, ta cho rằng, cho dù Thiết Đan Tặc kia có động cơ gì, Mạnh Khắc Phi chết, cũng không nằm trong kế hoạch của hắn.”
Giải Bỉ An gật gù: “Đệ nói có lý phết, ầy, hôm qua sao đệ không nói với sư tôn?”
Phạm Vô Nhiếp nhàn nhạt nói: “Hắn chết liên quan gì tới ta, ta thấy huynh để bụng tới thế nên mới…”
Giải Bỉ An không đồng ý cắt ngang hắn: “Đừng nói thế, đều là người tu đạo, nên có lòng biết thương xót, lại nói, Thiết Đan Tặc người người tru diệt, phái Vô Lượng nếu bắt được hung thủ sớm, chính là bớt một người bị hại.”
“Vâng.”
“Nói vậy, cái chết của Mạnh Khắc Phi, rất có thể là nằm ngoài kế hoạch. Đệ bảo có ba động cơ, nghĩ lại thì hẳn khả năng bị báo thù là lớn nhất rồi, Phù Mộng Hội không ai treo thưởng kim đan Mạnh Khắc Phi, mà nếu như chỉ vì kim đan tu sĩ cấp cao, sư điệt của Lý Bất Ngữ, là người không nên động vào nhất.”
“Không sai, vì thế ta đoán, Mạnh Khắc Phi chết liên quan tới ân oán cá nhân, hai người có lẽ một lời không hợp đã đánh, đối phương moi đan hắn, giá họa cho ma tu Thiết Đan, phái Vô Lượng chưa hẳn là không nghĩ tới chuyện này, nên vừa tra xét những người từng có xích mích với Mạnh Khắc Phi, lại tới Phù Mộng Hội thăm dò, có lẽ chỉ là rung cây dọa khỉ, hoặc cũng có thể là không muốn để cá lọt lưới.”
“Nếu là ân oán cá nhân, thì càng dễ điều tra hơn.”
“Nếu là ân oán cá nhân.” Phạm Vô Nhiếp hừ lạnh một tiếng, “Quá nửa là phái Vô Lượng một họ có nội chiến, tự động thủ trên địa bàn của mình là dễ chứng minh nhất rồi.”
Giải Bỉ An hít sâu một hơi, suy nghĩ theo hướng này càng ngày càng hợp lý.
“Nói không chừng bọn họ đã tra ra được ai làm từ trước, chỉ là vì mặt mũi nên che giấu chân tướng, giả vờ giả vịt tra xét khắp nơi, phái Vô Lượng là loại hai mặt…” Phạm Vô Nhiếp nhìn thấy Giải Bỉ An kinh ngạc, mới nhận ra mình lỡ lời.
Giải Bỉ An chớp mắt một cái: “Sư đệ từng nghe lời đồn gì về phái Vô Lượng à?”
“Trước đây làm ở tửu quán, nghe mấy lời nói bóng nói gió thôi.”
“Phái Vô Lượng thân là người đứng đầu Tiên Minh, xử sự khó tránh khỏi sẽ có lúc đắc tội với người khác, mà môn đồ họ hơn vạn người, cũng không thể bảo đảm mỗi một người đều đoan trang đứng đắn, nơi như tửu quán, nhiều lời ở đó không được xác thực. Chuyện không có căn cứ, nói ra phải cẩn thận.” Giải Bỉ An thở dài một hơi, “Chỉ là chúng ta đắc tội với Tống Xuân Quy rồi, nếu như tới Vân Đỉnh cùng sư tôn, thật sự có hơi ngại.”
“Là hắn động thủ trước, hai người chúng ta gộp lại đều không lớn bằng hắn, hắn mới nên xấu hổ ấy.”
“Tuy là nói vậy…”
Hai người nói chuyện, đã đi qua quá đường Hoàng Tuyền, trước mắt xuất hiện một đám cây liễu to lớn, sở dĩ gọi là “đám”, vì gốc cây mẹ của cây này thô to mấy người ôm không hết, mà rễ nó rũ xuống, đâm vào đất, thành cây con, cây con lại sinh ra thêm cây con, đan xen chằng chịt nhau, cuối cùng thành một rừng liễu lớn đến nhìn không thấy cuối, người chưa quen đi xuyên qua, thậm chí còn bị lạc đường. Nhìn kỹ rễ cây, có màu đỏ đậm, như máu đặc sệt.
Một cơn gió thổi qua rừng, ngàn ngàn vạn vạn cành lá phần phật lay động, vang tiếng xào xạc, như tiếng quỷ khóc.
Cây này tên là Quỷ Liễu, nghe đồn nó thọ ngang với trời, cùng tuổi với đất.
Qua bia Âm Dương, sẽ tới Quỷ Môn Quan mà dân gian nói, lại đi qua đường Hoàng Tuyền, cuối cùng chính là rừng quỷ liễu này, xuyên qua rừng quỷ liễu, mới có thể tới Minh phủ.
Giải Bỉ An đã quen cửa quen nẻo với rừng liễu này, nhưng đúng lúc này y lại dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn một vệt đỏ chói mắt giữa bóng cây xanh biếc.
Màu đỏ kia là một bộ hồng y.
Phạm Vô Nhiếp nheo mắt nhìn người trên cây, không, là quỷ.
“Vô Thường.” Người trên cây cười khẽ một tiếng, “Lại tới nhân gian dạo chơi ư?”
Vẻ mặt Giải Bỉ An trở nên thận trọng: “Hồng Vương.”
Người áo đỏ phi thân từ cây liễu cao cao kia xuống, tóc đen bay múa, tay áo mang gió, nhẹ nhàng như cánh bướm chơi đùa trong khu rừng, cảnh này đẹp như tranh vẽ, nhưng lại làm người ta không rét mà run.
Người áo đỏ mang thân hình một nam tử rất cao, mặt trắng như tờ giấy, chỉ có môi mỏng điểm hồng, dung mạo hắn cực kỳ ma mị, như bông hoa xinh đẹp nhất nở rộ, đẹp đẽ câu hồn đoạt phách.
Hắn chính là thủ lĩnh thập đại Minh Tướng —— Vương của vạn vương —— Quỷ Vương Hồng Y Giang Thủ Liên.
“Đây chính là đồ đệ thiên sư mới nhận?" Giang Thủ Liên bước từng bước tới bên cạnh Phạm Vô Nhiếp, bước chân im hơi lặng tiếng, hắn nhẹ nhàng nhăn mũi, “Hừm, mùi vị đồng tử thanh xuân, nhất định là rất mỹ vị.” Hắn nói về Phạm Vô Nhiếp, ánh mắt lại nhìn Giải Bỉ An.
Giải Bỉ An chắn ngang giữa Phạm Vô Nhiếp và Giang Thủ Liên: “Hồng Vương, đây là sư đệ ta, Phạm Vô Nhiếp, Vô Nhiếp, chào Hồng Vương đi.”
Phạm Vô Nhiếp lạnh lùng nhìn Giang Thủ Liên.
Giang Thủ Liên cong môi cười: “Tính khí này, có mấy phần giống với thiên sư, chẳng trách thiên sư lại chú ý.”
“Hồng Vương, bọn ta còn có việc phải về cung Thiên Sư, vậy…”
“Ngươi đó.” Giang Thủ Liên nháy mắt với Giải Bỉ An một cái, “Ta nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, nếu như thật sự muốn ăn ngươi, thiên sư cản được sao? Ngươi sao vẫn sợ ta thế.”
Giải Bỉ An nghiêm mặt nói: “Ta và Hồng Vương đều là Minh Tướng nhận lệnh từ đế quân, ta không sợ ngài, chỉ là sư đệ còn nhỏ, lại mới tới Minh phủ, mong rằng Hồng Vương không trêu đùa đệ ấy.”
Giang Thủ Thương cười khúc khích: “Năm đó chẳng qua chỉ là oắt con còn mặc tã, giờ dám nói cùng ta nhận lệnh rồi đấy.”
Giải Bỉ An có hơi xấu hổ: “Hồng Vương đừng giễu cợt ta nữa.”
“Có lúc ta cảm thấy, sư phụ của ngươi đáng ra nên là cái lão cổ hủ Thôi Phủ Quân kia kìa, lúc nào thấy ta cũng khẩn trương cả, ta chẳng qua chỉ tìm ngươi đòi chút rượu ngon trà thơm thôi.”
“Ngày mai ta sẽ đưa tới phủ Hồng Vương.”
Sắc mặt Phạm Vô Nhiếp đã rất khó nhìn, vừa định hé miệng, Giải Bỉ An đã túm lấy vai hắn: “Vô Nhiếp, đi thôi.”
Giang Thủ Liên nhìn bóng lưng hai người, ánh mắt lúc sáng lúc tối, hắn đột nhiên lại lại lần nữa gọi: “Bỉ An.”
Giải Bỉ An dừng bước lại, nhưng không quay đầu.
“Thay ta vấn an thiên sư.”
“… Đa tạ Hồng Vương.”
Mãi đến tận khi hai người ra khỏi Quỷ Liễu, Giải Bỉ An mới bình tĩnh lại.
Phạm Vô Nhiếp không vui nói: “Sao huynh sợ hắn thế?”
“Đệ biết hắn là ai không?”
“Quỷ.”
“Hắn là Quỷ Vương.” Giải Bỉ An hít sâu một hơi, “Không phải Quỷ Vương bình thường, mà là vương của vạn vương, vương của hết thảy Quỷ Vương.”
Phạm Vô Nhiếp không chút gợn sóng “Ồ” một tiếng.
Quỷ giới do Bắc Âm đại đế thống ngự, dưới trướng có Quỷ Đế năm phương, chia ra trấn thủ Đông Tây Nam Bắc và trung tâm Cửu U, phòng ngừa hai giới người quỷ xâm phạm lẫn nhau. Nhưng Quỷ Đế năm phương không tham dự sự vụ ở Minh phủ, Minh phủ có Thập Điện Diêm La, chưởng quản tất cả các sự vụ quan trọng của Quỷ giới, chủ yếu là xét xử thưởng phạt. Lại có văn võ Phán Quan, văn Phán Quan quản Sổ Sinh Tử và Bút Phán Quan, căn cứ vào đức hạnh thiện ác mà tăng giảm tuổi thọ của người sống, võ Phán Quan chiến lực trấn phủ, là đại tướng thủ thành. Thấp hơn nữa, chính là thập đại Minh Tướng.
Thập đại Minh Tướng này, chức trách mỗi người lại không giống nhau. Nhật Du và Dạ Du chịu trách nhiệm tra xét Nhân gian, Vô Thường chịu trách nhiệm chủ yếu là thu nhân hồn, đầu trâu, mặt ngựa chịu trách nhiệm thu hồi hồn phách lang thang, đuôi báo, mỏ chim, mang cá, ong vàng chịu trách nhiệm thu hồn súc sinh, mà Quỷ Vương đứng đầu Minh tướng, chịu trách nhiệm về hình phạt ở địa ngục.
Dưới mỗi Minh tướng, đều có rất nhiều âm sai thuộc hạ. Mười tám tầng địa ngục, thì có mười tám Quỷ Vương, cả ngày lẫn đêm đều đem theo mấy tiểu quỷ đi trừng phạt những kẻ chuộc tội ở Địa Ngục kia, mà vương của Quỷ Vương, chính là Giang Thủ Liên.
Giải Bỉ An nói: “Hắn là quỷ do Ngạ Quỷ Đạo sinh ra, không phải như Thôi Phủ Quân, vì khi sống còn nhiều công đức, chết rồi xếp hàng Quỷ Tiên, đầu thai Ngạ Quỷ Đạo, khi còn sống chính là tội đồ vạn ác bất xá, đầu thai chuyển thế rồi, vẫn chỉ là quỷ.”
Ánh mắt Phạm Vô Nhiếp hung ác: “Hắn từng hại huynh à?”
“Không có…” Giải Bỉ An có hơi ngượng ngùng, “Thật ra thì khi còn bé hắn từng chỉ dạy huynh tu đạo, nhưng huynh vẫn là sợ hắn, từ nhỏ đã sợ. Phải ăn một trăm người, hay một ngàn con quỷ, mới có thể làm Quỷ Vương, thế vương của vạn vương này, đã ăn bao nhiêu quỷ rồi? Đế quân để hắn làm người đứng đầu Minh Tướng, cũng là sợ hắn tới Nhân gian làm loạn, kết giới Phong Đô có khi còn không ngăn được hắn.”
“Sau này có ta ở đây rồi, huynh không cần sợ.”
Giải Bỉ An bật cười: “Có đệ ở đây, huynh đúng là có thêm một người bạn ở Minh phủ.”
“Ngày mai huynh thật sự phải mang trà cho hắn à? Phái Bạc Chúc đi được không?”
“Không, Bạc Chúc sợ hắn, chẳng có tiểu quỷ nào không sợ hắn cả. Tự huynh đi vậy, kỳ thực hắn sẽ không làm gì huynh được cả, hắn còn kiêng nể sư tôn mà.”
“Ta đi thay huynh.”
“Không được, đệ quên rồi à, đệ vẫn chưa được đơn độc đi lại ở Minh phủ.”
“Vậy ta đi cùng huynh.”
“Cũng được.” Giải Bỉ An quả thực không muốn một mình đối mặt với Giang Thủ Liên.
“Khi còn sống hắn làm chuyện ác gì, mới phải đầu thai vào Ngạ Quỷ Đạo?”
Lục Đạo Luân Hồi, Ngạ Quỷ Đạo, Súc Sinh Đạo, Địa Ngục Đạo, ba đạo sau, không phải loại ác bình thường, mới phải đầu thai ở ba đạo này.
Giải Bỉ An lắc đầu một cái: “Huynh nhớ khi huynh còn bé đã từng hỏi hắn, hắn nói hắn không biết, huynh lại hỏi hắn sao không tới Tam Sinh Thạch xem thử, hắn nói hắn không muốn biết.”
Ánh mắt Phạm Vô Nhiếp trầm xuống: “Vậy còn huynh, sao huynh không tới Tam Sinh Thạch xem kiếp trước của mình? Huynh không tò mò à?”
“Huynh từng đi rồi.”
Hô hấp Phạm Vô Nhiếp hơi chững lại.
Giải Bỉ An hạ thấp giọng nói: “Tam Sinh Thạch phải trước khi uống canh Mạnh Bà mới có thể xem, không thể xem bừa, đệ cũng đừng nói trước mặt người ngoài nhé, huynh trộm đi xem đấy.”
“Huynh thấy gì.” Huynh thấy được tội nghiệp kiếp trước mình phạm phải sao?!
“Huynh chả thấy gì cả.” Giải Bỉ An thất vọng nói.
“… Tại sao?”
“Huynh hỏi Thôi Phủ Quân rồi, đương nhiên huynh không dám bảo là huynh đi xem, không phải vậy thì nhất định bị mắng, huynh nghe nói có người Tam Sinh Thạch chẳng chiếu được gì, Thôi Phủ Quân nói, Tam Sinh Thạch không chiếu được Thiên Nhân. Thiên Nhân đầu thai chính là thần, thần đã bước ra khỏi Luân Hồi, Tam Sinh Thạch đương nhiên không chiếu được.”
“Nếu đã ra khỏi Luân Hồi, sao lại về Minh phủ đầu thai?”
“Bởi vì người ấy là Thiên Tử.” Giải Bỉ An cười nói, “Thôi Phủ Quân nói, người có mệnh cách đế vương, là Thiên Nhân hạ phàm vượt kiếp, vừa đầu thai đã vào Thiên Đạo, sẽ đến nhân gian trở thành Nhân Hoàng tiếp theo, nếu khi chết rồi công đức viên mãn, lại có thể trở về Thiên Đạo, phi thăng cửu thiên, ngược lại sẽ lưu lạc Nhân Đạo, chịu nỗi khổ luân hồi, vì thế, huynh có khi đã ở kiếp nào đó từng làm Nhân Hoàng.”
Phạm Vô Nhiếp nhìn Giải Bỉ An chăm chú, trong mắt có tơ máu từ từ hiện lên.
Giải Bỉ An còn chưa phát hiện vẻ mặt của Phạm Vô Nhiếp lúc này đáng sợ tới mức nào, còn tự giễu nói: “Đáng tiếc, huynh hẳn là một hôn quân rồi, vì thế không thể về trời được, mà phải vào luân hồi chuộc tội.”
Phạm Vô Nhiếp siết chặt hai tay, quay đầu đi chỗ khác.
“Ài, sư đệ, sáng mai ăn hoành thánh không?”