Tháng bảy của hai năm về trước, tôi đã là sinh viên đại học năm thứ tưvà đang chuẩn bị tốt nghiệp. Không khí tràn ngập hương hoa Dành Dành còn ánh nắng lại tràn ngập dư vị của bụi thải công nghiệp. Đối với nhữngsinh viên năm cuối khác, dư vị đó là biểu hiện của xã hội, của thươngtrường, của sự độc lập, của nhân tình thế thái, còn có cả nỗi buồn chiali khi phải chia tay mỗi người một nơi của các cặp tình nhân nữa.
Nơi đâu trong khu vườn trường cũng có thể dễ dàng nhìn thấy những cặpđôi năm cuối đang tranh thủ quãng thời gian ngắn ngủi cuối năm học đểđược ở bên nhau, cùng tận hưởng nốt cảm giác hò hẹn yêu đương lần cuốicùng.
Người nào đã tìm được một công việc tốt thì vẫn có thể giữ được phong độ tự nhiên khoáng đạt, còn người nào công việc không như ýhoặc căn bản là không tìm được việc làm thường phải chia tay nhau vớiánh mắt buồn rầu, đờ đẫn.
Từng chồng từng chồng sách lớn, máytính, đồ dùng hàng ngày đã qua sử dụng, tất cả đều được mang đi bán vớigiá chỉ mấy hào một cân.
Người mới vào trường chắc chắn không thể nào hiểu được nỗi lòng của người sắp rời xa giảng đường.
Các cô bé, cậu bé sinh viên năm thứ nhất với ánh mắt ngây thơ, trongsáng đi ngang qua chỗ chúng tôi đang đứng bán rẻ đống máy tính, ríu ríthỏi thăm đường tới giảng đường, ký túc xá, nhà ăn… So với những gươngmặt non nớt ấy, khuôn mặt của chúng tôi đã nhuốm đầy vẻ tang thương rồi. Muốn lấy tư cách của những người đi trước, khuyên bảo đám đàn em mấycâu, nhưng lại bị những hoài niệm do nhìn thấy bọn họ cùng nỗi niềm daydứt khiến bộ dạng chúng tôi trở nên thiểu não hơn bao giờ hết, thế làgiơ tay chỉ loạn xạ một hồi, chẳng nói được một câu nào cả.
Trong tâm trạng phức tạp ấy còn có cả sự đố kị với những người mới. Hàokhí mạnh mẽ, tinh thần phấn khởi, nhìn xa trông rộng, chí khí hiênngang… của bọn họ giờ đây cũng đã từng xuất hiện trong tư tưởng củachúng tôi bốn năm về trước. Còn chúng tôi, sau bốn năm vẫy vùng ở trường đại học đã sớm giống như đám gia súc, gia cầm bị sa xuống đầm lầy, banđầu còn ra sức giãy giụa, cố gắng chống chọi với vận mệnh nhưng mãi màvẫn không có kết quả, thậm chí càng cử động càng bị lún sâu thêm, cuốicùng đành phải buông xuôi, tự sinh tồn tự hủy diệt. Nhìn đám sinh viênmới đang hào hứng thêu dệt tương lai, nhìn lại quá khứ, dường như nhìnthấy hình ảnh mình của bốn năm về trước.
Thế là, trong sự thân thiết kia còn nhen nhóm cả ánh nhìn thù hận.
Mâu thuẫn của tôi đối với đám sinh viên mới không giống như lũ bạn học, bởi vì tôi vẫn còn ở lại trường thêm ba năm nữa tôi học tiếp lên caohọc.
Vì vậy, hương hoa Dành Dành không khiến tôi xúc động; sựchia ly của tháng 7 cũng không khiến tôi bị tổn thương, bạn gái tôi sang năm sẽ học năm thứ hai; Gánh nặng khi bước ra khỏi cổng trường cũngkhông đè lên vai tôi bởi đi ra rồi, tôi vẫn còn có thể quay lại; đồ dùng hàng ngày của tôi cũng không cần đem ra bán, tôi chỉ phải chuyển từ khu nhà ở của sinh viên sang khu nhà ở của nghiên cứu sinh mà thôi… Vì vậy, mỗi lần, khi tôi đang nắm cổ tay trắng ngần của cô bạn gái Uyển Nghi,cất lời chào những người bạn học đang tay xách nách mang, bước ra khỏicổng trường đại học, đều nhận được ánh nhìn đầy ngưỡng mộ nhưng lại hàmchứa sự thù hận. Nói theo cách của Đại T, người ở cùng phòng trong suốt 4 năm với tôi, đó là mâu thuẫn giữa kẻ bóc lột và người lao động.
Tôi cũng không phản bác lại, tôi chỉ nhìn Uyển Nghi xinh đẹp, nhã nhặn của tôi rồi cười hì hì.
Đại T lại nói nhìn tôi cười trông như kẻ cướp!
Đại T là bạn thân của tôi suốt bốn năm học đại học, tình cảm dành chonhau cũng không chỉ ở mức bình thường. Câu hỏi về công việc của ngườibạn thân tuyệt đối xuất phát từ tấm lòng chân thành của tôi: “Tên tiểutử này, công việc tìm đến đâu rồi!”
Đại T vẫn giữ bộ dạng nhếch nha nhếch nhác ấy: “Tôi quyết định vẫn tiếp tục làm ở ‘Blues 18’.”
“Cậu tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng lại đi làm trai bao ởmột quán bar?! Cậu điên rồi à!” Tôi không kiềm chế được, gào tướng lên:“Trước đây, lúc còn đi học, vì thời gian học không căng thẳng, có thờigian rảnh, cậu làm thêm ở đó cũng được. Dù sao thì cũng kiếm thêm đượcít tiền lại có thể cảm nhận xã hội thực tế, tôi cũng không phản đối gì.Nhưng bây giờ đã tốt nghiệp rồi, cậu phải tìm một công việc chính đángchứ…”
Đại T nhắm mắt lại, gương mặt không một chút biểu cảm, cắt ngang lời của tôi: “Vâng, vâng, vâng… tìm một công việc chính đáng, tôi làm ở công ty nước ngoài, vợ là giáo viên phổ thông, kết hôn rồi sinhcon, trăm năm hạnh phúc, con cái đầy nhà, con nối nghiệp cha, phú quý ba đời, vui đạo luân thường, tứ đại đồng đường, vui hưởng tuổi già, giàchết tại gia, cưỡi hạc thăng thiên… còn ngôn từ mỹ miều nào muốn giáohuấn tôi nữa không?” Cậu ấy tuôn ra một tràng, miệng không ngừng nghỉ,lầm rầm như đang tụng kinh.
Tôi bị những câu nói đưa đẩy của tên tiểu tử này bịt kín miệng lại, không thốt ra được câu nào nữa, chỉ đứng ngây ra mà nhìn hắn.
Đến lượt Uyển Nghi, cô ấy đang đứng cạnh tôi, đưa tay lên che miệng cười rúc rích.
Đại T bỗng chuyển sang nói một cách rất nghiêm túc: “Nếu tôi mà tìmđược cô vợ tốt như của cậu, tôi nhất định sẽ trở nên đứng đắn hơn.” Vừanói, Đại T vừa liếc nhìn Uyển Nghi một cái đầy ẩn ý rồi nhanh chóng đưamắt nhìn xa xăm theo hướng khác.
Vốn là một người sống nội tâm,nghe những lời tâng bốc trần trụi ấy của Đại T, Uyển Nghi xấu hổ tới nỗi đỏ bừng cả mặt, lúng túng không biết làm thế nào đành cúi gằm mặt nhìnxuống đất.
Tôi cười lớn, đưa tay ôm Uyển Nghi vào lòng rồi nói: “Đương nhiên rồi, cô dâu của tôi là hoa khôi của khoa ngoại ngữ mà! Cóđúng không, vợ yêu?”
Uyển Nghi khe khẽ nũng nịu: “Anh này! Chỉ được cái nói linh tinh”, hai má lại càng đỏ hơn.
Uyển Nghi là một thục nữ theo đúng tiêu chuẩn, tính cách điềm đạm củacô ấy luôn toát lên vẻ đẹp cổ điển của một cô gái phương Đông. Tóc mượtlưng thon, cười không hở lợi, nói năng nhẹ nhàng, từ tốn. Đôi chân lúcnào cũng được bao bọc trong lớp tất cotton trắng muốt, gấu váy bay bay,bước chân đi nhẹ nhàng. Cũng giống như những nữ sinh trẻ trung, cuốn hút khác trong trường, dù có việc hay không có việc gì, cô ấy đều luôn luôn mỉm cười nhẹ nhàng. Nhưng, liệu cô ấy có biết, sau này sẽ gặp một người như tôi đây?
Năm ngoái, khi vừa đến trường nhập học, Uyển Nghiđã làm cho đôi mắt của phần lớn nam sinh trong trường đều sáng bừng lên. Tuy nhiên, cũng vì cô ấy quá xinh đẹp nên mãi vẫn không có ai dám theođuổi. Sự lo sợ đã khiến con người ta khinh mạn cả thần tiên của chốnnhân gian. Tôi – một người không có điểm gì là quá xuất sắc nhưng lại có một ưu điểm duy nhất, đó là to gan. Còn Đại T lại nói rằng da mặt tôirất dày. Vì vậy, tôi không giống như những nam sinh khác, không ở lìtrong ký túc xá, bàn tán, tôn xưng Uyển Nghi là hoa khôi của khoa saugiờ tự học rồi ngồi yên chờ đợi như thế. Ngay từ lần đầu tiên gặp UyểnNghi, tôi đã tuyên bố là sẽ theo đuổi cô ấy.
Thực ra, theo đuổimột hoa khôi không phải sẽ gặp chín lần chín là tám mươi mốt những khókhăn như người ta vốn vẫn nghĩ, huống hồ Uyển Nghi vốn là một cô gáibình dị, dễ gần. Cô ấy chỉ thiếu một điều mà hầu hết các người đẹp khácđều có, đó là tính tự kiêu, tự cho rằng mình là nhất trên đời. Đôi mắtcô ấy dịu dàng, mềm mại như sự trơn bóng của những dải lụa vậy. Tôi cũng không ngốc nghếch đến độ mới gặp vài lần đầu đã viết những bức thư tình ướt át, còn dài hơn cả luận văn tốt nghiệp gửi cho cô ấy. Tôi chỉ lấytư cách là người đi trước, quan tâm tới cô ấy, hướng dẫn cho cô ấy, luôn bên cạnh giúp đỡ cô ấy, lựa gió để náu mình vào đêm, tận dụng ưu thếvật mềm thì thường không phát ra tiếng động… đồng thời chọn lúc thíchhợp để tổng kết một câu “duy thị tri kỷ tương phùng hận vãn” (Chỉ nhữngngười là tri kỷ mới hối tiếc vì đã gặp nhau quá muộn). Cuối cùng, mọi sự cảnh giác, đề phòng của cô ấy đã bị tôi phá tan hoàn toàn. Tôi ngangnhiên có thể lấy tư cách là một người bạn tri kỷ, cùng sánh bước bên côấy đi khắp mọi ngõ ngách trong trường.
Thế là, trong con mắt của những người khác, chúng tôi đã thành một đôi. Đại T hồi đó cũng rất áimộ khí chất thanh tú của Uyển Nghi, cậu ấy rớt nước bọt thèm thuồng,chạy theo tôi hỏi xem cảm giác khi được hôn Uyển Nghi như thế nào.
Tôi nhắm mắt, cố ý làm ra vẻ đang hồi tưởng, sau đó lại giống như đangsay đắm, liên tục gật gù đắc ý “tuyệt đến nỗi không thể nào tả nổi,tuyệt đến nỗi không thể nào tả nổi!”. Tôi nói hay đến nỗi Đại T cũng suy nghĩ miên man và cũng không ngớt ngưỡng mộ. Nhìn Đại T đang mơ mơ màngmàng nghĩ tới Uyển Nghi với ý đồ dâm dục, tôi chỉ thẳng vào mặt Đại Trồi hét lên: “Đồ xấu xa, phàm tục! Phàm tục tới nỗi không thể chịuđược!”
Nói tới nỗi Đại T cũng cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thực ra, tôi và Uyển Nghi còn chưa nắm tay nhau.
Tuy nhiên, nắm tay, ôm hôn đều là những chuyện đương nhiên sẽ xảy ra.Năm ngoái, khi kỳ nghỉ đông vừa kết thúc, tôi đã đặt một nụ hôn với nỗibuồn đau canh cánh trong lòng lên đôi môi người đẹp Uyển Nghi, chínhthức xác định mối quan hệ tình ái giữa hai người.
Vì Uyển Nghilà một cô gái có tư tưởng truyền thống nên cô ấy nhất quyết không chophép tôi có những hành động đi xa hơn nữa trước khi kết hôn, thậm chí cả chuyện nghĩ đến thôi cũng không được phép. Vì vậy, dù có những lúc, tôi bị cô ấy làm cho xuân tình dào dạt cũng chỉ còn cách cố gắng kiềm chếlại. Tuy nhiên, đối với một tiên nữ thánh thiện như vậy, dường như sựchịu đựng đó là đương nhiên và cũng là can tâm tình nguyện.
Tôicũng chưa từng nói với Uyển Nghi những câu yêu thương, ái mộ. Tôi cảmthấy nói ra những lời ấy thật kỳ cục. Uyển Nghi cũng không suốt ngàynhõng nhẽo bên tôi, nói những lời đường mật không thật lòng giống nhưnhững cô gái dung tục khác.
Sau lần khẳng định đó, mối quan hệ của chúng tôi luôn giống như nước suối trong chảy trên đá, dòng nhỏ chảy dài.
Có người nói, tình yêu giống như món đồ uống, nước lọc mặc dù không cómùi vị nhưng lại không thể thiếu nó; rượu ngon mặc dù rất hấp dẫn nhưnguống lâu sẽ sinh bệnh, cuồng nhiệt quá sẽ có hại đến sức khỏe.
Uyển Nghi chính là nước lọc. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ rời xa côấy. Ánh mắt mà cô ấy dành cho tôi luôn rất yên bình. Tôi thậm chí đãtừng mơ ước, sau này sẽ kết hôn rồi sinh con đẻ cái với Uyển Nghi, cùngcô ấy sống một cuộc đời bình yên…
Tất nhiên, suy nghĩ đó xuất hiện trước khi tôi gặp Mạt Mạt.
Mạt Mạt là rượu, ngọt ngào, thơm lừng, có lúc nóng bỏng, có lúc lạihiền hòa. Ban đầu thầm kín, lâu dần thành nghiện, như gần mà lại như xa, muốn ngừng cũng không xong. Đó là khoảng thời gian không biết đến sựtrân trọng, là những ngày tháng ngông cuồng của tuổi trẻ. Lúc bấy giờ,chúng tôi luôn cho rằng, yêu là phải mãnh liệt, phải hào phóng, phải dữdội, và rằng cảm xúc mới thay thế tình yêu cũ cũng chỉ là chuyện thườngtình.
Lúc bấy giờ, cả hai chúng tôi đều nhìn cuộc đời bằng những kiến thức nông cạn nhưng lại cứ cho rằng mình hiểu biết tất cả. Mỗi khi ngước lên bầu trời, dương dương tự đắc mà tự nhận mình thanh cao.