Mạt Mạt ngồi trên bậc thềm trước cửa nhà tôi, gió lạnh ào ào thổi qua khiến người cô ấy run lên lập cập. Đôi mắt cô đơn của cô ấy khiến ainhìn cũng phải cảm thấy đầy thương cảm.
Thấy tôi đến rồi, cô ấyđứng lên, nhìn tôi chăm chú. Tôi cũng đứng yên nhìn cô ấy, bốn mắt cứnhìn nhau như vậy, không ai nói câu gì.
Cô ấy mặc một chiếc áokhoác ngoài màu đỏ rực, mái tóc được buộc gọn gàng ra phía sau, để lộtoàn bộ khuôn mặt, một khuôn mặt gãy gọn thanh tú, một cặp mắt gãy gọnthanh tú. Đôi môi cô ấy trắng bệch vì lạnh. Lúc bấy giờ, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không kịp suy nghĩ điều gì, ôm ghì lấy tấm thân bé nhỏ ấy vào lòng, dùng môi mình đè nát đôi môi mềm mại mà tôi hằng mơ tưởngbấy lâu nay.
Cô ấy sững người lại giây lát trong vòng tay củatôi, không hề có chút phản kháng, để mặc tôi ôm, để mặc tôi hôn. Khônghỏi lý do, cũng không hỏi tương lai. Cứ ngoan ngoãn yên lặng trong vòngtay tôi như vậy, trở về đúng với khí chất đơn giản, thuần khiết mà cô ấy vốn có khiến tôi cảm động đến nỗi hai mắt cay sè.
Đêm nay làđêm ba mươi tết, tất cả người dân trên đất nước này đều về xum họp vớigia đình, tận hưởng cảm giác đoàn viên hạnh phúc. Nhưng cô gái không bốkhông mẹ này lại ngồi trước cửa nhà một người đàn ông có thể coi là xalạ, mặc cho gió bấc vờn quanh, hơi lạnh gặm nhấm.
“Mạt Mạt…” Tôi gọi tên cô ấy, một âm thanh dịu dàng, êm ái tới nỗi ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy giật mình.
Cô ấy vẫn yên lặng, chỉ nhìn tôi. Tất cả đều được cô ấy gói ghém trongđôi mắt đen sâu thăm thẳm, luôn tỏ ra kiên cường ấy. Dường như khôngphải cô ấy bị thế giới này bỏ rơi mà chính cô ấy mới là người bỏ rơi thế giới này. Nắng mưa gió bão thì có liên quan gì tới cô ấy? Năm mới lễtết có liên quan gì tới cô ấy? Cô ấy nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy nghihoặc, nghi ngại về lòng thương hại mà tôi dành cho cô ấy. Nhưng sự côđơn và đau khổ của cô ấy, dù có khéo đến mấy cũng không thể che giấu hết được.
Cái cô bé ngốc nghếch này! Tôi ôm cô ấy chặt hơn. Cô gái phiêu bạt cả cuộc đời này, đã không còn chỗ nào để đi nữa rồi.
Giây phút được ôm cô ấy vào lòng, đó là một cảm giác vui mừng thê lương đầy do dự, đó là cây cỏ dài dặc uyển chuyển liên tiếp trong lòng, mềmmại như những sợ tơ mỏng manh, vương vấn.
“Vào đi, bên ngoàilạnh lắm, kẻo bị nhiễm lạnh.” Tôi kéo cô ấy vào trong nhà. Bật đèn lên,ánh sáng chói chang của đèn điện làm mắt cô ấy khẽ nheo lại một lát, sau đó, cô ấy lôi từ trong chiếc túi đeo sau lưng ra một xấp tiền, đưa nócho tôi.
Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, hỏi: “Em lấy tiền ở đâu ra vậy?”
Đôi môi cô ấy khẽ nhếch lên, “Không phải đi ăn trộm.”
Tôi bị thái độ thờ ơ, lạnh lùng của cô ấy làm cho tức giận, hét toánglên: “Anh hỏi em, rốt cuộc em lấy tiền ở đâu!” Tôi nhớ đến buổi tối hômđó, cô ấy cũng bình thản hỏi tôi một câu, cần tiền hay cần thân thể củacô ấy. Nghĩ đến đó mà toàn thân tôi cảm thấy đờ đẫn! Nhưng, khuôn mặt cô ấy ngây thơ thuần khiết thế kia, tôi không tin một cô gái đẹp như hoathế kia lại có thể lại những chuyện dơ dáy như vậy, tôi cố gắng trấntĩnh lại, dò hỏi thêm một lần nữa, “Gần đây, việc kinh doanh của cửahàng hoa rất tốt phải không.”
Mạt Mạt tự đi đến chỗ để bìnhnước, lấy một cốc nước ấm rồi chậm rãi đưa lên miệng uống. Cô ấy còn hỏi tôi có muốn uống nước không, nghiêng đầu ngắm nghía vẻ mặt tiều tụy của tôi.
Tôi nhất thời mất hết kiên nhẫn, buột miệng hỏi: “Anh hỏi em, số tiền này em kiếm được nhờ thân thể của mình phải không!”
Cô ấy rõ ràng đang ngạc nhiên, nhìn tôi một cái rồi ngay lập tức trấntĩnh lại, quay đầu nhìn sang hướng khác, “Căn nhà này được dọn dẹp cẩnthận quá, xem ra, Trần Uyển Nghi rất hợp để làm một người vợ hiền đấy.”
Tôi sắp bị cô ấy làm cho phát điên lên, nhưng những lời nói của cô ấyđã nhắc cho tôi những điều bất an và áy náy tận sâu thẳm tâm hồn tôi,cũng ngầm ám hiệu cho tôi biết thân phận hiện nay của tôi. Tôi là mộtngười đàn ông đã có bạn gái, dựa vào đâu mà có thể ôm cô ấy, hôn cô ấy,càng dựa vào đâu mà có thể tra hỏi về cuộc sống của cô ấy.
Thấytôi bị chặn lại đến nỗi không nói được câu gì, Mạt Mạt bèn mỉm cười, nụcười mang chút giễu cợt: “Cửa hàng hoa mở ra cho vui thôi, anh xem, tôilười nhác như thế này, có thể kiếm được bao nhiêu tiền cơ chứ.” Cô ấycởi áo khoác ngoài, cởi luôn cả khăn quàng cổ một cách tự nhiên. Bêntrong, Mạt Mạt mặc một chiếc áo len màu đen bó sát người, để lộ nhữngđường cong hấp dẫn. Tôi bị cái cổ trễ của chiếc áo len làm cho cổ họngkhô rát. Lúc này đây, tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác của bàn tay tôikhi chạm vào ngực cô ấy hôm nào. Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, thấy tôiđang dán mắt vào ngực cô ấy, Mạt Mạt liền mỉm cười. Lại là một cảnh đànanh trên giang hồ cười nhạo một đứa trẻ mới lớn học đòi bắt chước. Nụcười của cô ấy khiến tôi phải ngượng ngùng quay mặt đi.
Bỗngnhiên, tôi bị vết thâm tím trên xương quai xanh của cô ấy khiến tôi giận sôi lên – là dấu vết của nụ hôn sau khi ân ái với đàn ông… ?
“Em lấy số tiền này ở đâu?” Tôi không hề lay chuyển, vẫn ngoan cố tra hỏi tới tận cùng.
“Theo anh thì sao?” Cô ấy hỏi một cách đầy khiêu khích, ánh mắt khinhmiệt như đang chế nhạo tôi, một thằng ngốc đã biết rồi mà vẫn còn hỏimãi.
“Em… sao em lại có thể là loại người như vậy?!” Tôi đau đớn hét lên.
“Loại nào? Phong tao? Hạ lưu? Không biết xấu hổ? Anh thấy đúng là loạinào thì đúng là loại đó.” Giọng nói trong trẻo, giòn giã của cô ấy thảnnhiên dùng những từ ngữ nhơ bẩn đó để miêu tả về mình, trong khi khuônmặt thanh tú xinh đẹp kia lại không buồn lưu giữ lại vẻ thuần khiết vốncó của nó. Tôi bỗng nhiên thấy tim mình quặn đau.
Sau đó, haichúng tôi đều không nói nữa, yên ắng, lặng ngắt. Cô ấy đứng lên, cầm lấy áo khoác định bước ra ngoài, “Tôi về đây, tiền để ở đây nhé.”
“Chờ đã!” Tôi hạ thấp giọng xuống gọi.
“Hả?”
“Tiền, em cầm đi. Tôi muốn em ở lại đây ngủ với tôi.” Vài từ đó thôi,nói ra cũng đủ làm tôi xấu hổ vạn phần. Tôi cố ý nõi rõ ràng từng từmột. Cô ấy là loại người như thế nào? Tại sao tôi phải thương xót cho cô ấy? Cô ấy chính là loại người như vậy, tại sao tôi phải cứu giúp? Trong khi sự cứu giúp của tôi đối với cô ấy chẳng thấm tháp gì. Đã như vậy,điều tôi muốn có được cũng trở nên đơn giản hơn một chút.
Mạt Mạt đang đứng quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn được biểu lộ lúc đó trên khuôn mặt cô ấy.
Tôi bước đến ôm ghì lấy cô ấy, ném cô ấy xuống ghế sôpha một cách thôlỗ rồi bắt đầu điên cuồng lột bỏ quần áo trên người Mạt Mạt.
Mạt Mạt không nói một câu gì, cũng không phản kháng, cũng không đáp lại.Tôi không dám nhìn vào mắt cô ấy, toàn bộ ánh mắt của tôi tập trung hếtlên tấm thân trắng ngần của nàng.
“Tám nghìn đồng đối với mộtsinh viên như anh không phải là ít, tôi nghĩ rằng đó là toàn bộ số tiềntích lũy được của anh. Loại người như tôi liệu có đáng không?” Cô ấytiếp tục khiêu khích tôi.
“Im đi! Tôi cảm thấy xứng đáng là xứng đáng!” Tôi đã bị dục vọng làm cho mờ mắt. Đôi mắt tôi đỏ ngầu, cúi đầuthật thấp hôn điên loạn lên người phụ nữ đáng ghét đó!
Có đượccô ấy một cách dễ dàng khiến tôi hận cô ấy đến tận xương tủy, nhưng thái độ thản nhiên như không lại khiến tôi yêu cô ấy đến nỗi không thể tựdứt ra được.
Tôi thoải mái phát tiết lên người cô ấy một cáchkhông thương tiếc, yêu, hận, bất mãn, đau xót, khinh bỉ, bất đắc dĩ… Mạt Mạt nhắm mắt lại, im lặng chịu đựng, dường như cô ấy đang trả nợ thựcsự.
“Có phải em chỉ là đang trả nợ không?” Tôi hét lên.
“Anh cảm thấy đúng như vậy thì đúng là như vậy.” Cô ấy đau đớn đến nỗi chỉ có thể nói một cách thều thào, toàn thân run rẩy.
Tôi mềm nhũn người nằm đè lên cô ấy, dục vọng đã được đáp ứng nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng trống trải.
Trong phòng không bật điều hòa, tôi đã mặc quần áo xong còn Mạt Mạt vẫn trần truồng nằm trên ghế sôpha, lạnh đến nỗi run lên cầm cập. Đầu óctôi bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh táo lại, nghĩ đến thân phận của cô ấy,nghĩ tới việc cô ấy là nữ thần mà tôi hằng ái mộ, bỗng nhiên tôi lại cảm thấy vô cùng thương xót, vội bế cô ấy vào giường, đắp chăn cho cô ấy.
“Mạt Mạt…” Tôi lẩm bẩm gọi tên cô ấy. Tôi nằm xuống bên cạnh, vòng tayôm trọn lấy cô ấy từ phía sau. Sống đến hai mươi tư tuổi rồi, chưa baogiờ tôi cảm thấy yên lòng như lúc này. Ôm cô gái này trong lòng, tôikhông còn tranh giành gì với thế giới bên ngoài. Nhưng cô gái này lúc ởbên tôi, lúc lại rời xa, thoắt ẩn thoắt hiện, thoáng một cái thôi đãkhông biết sẽ nằm trong vòng tay của người đàn ông nào, có đôi khi cô ấy nhớ đến tôi, chỉ hướng về tôi vẫy vẫy tay vài cái… “Mạt Mạt, anh đã rất muốn quên em!”
Tôi cảm nhận rõ ràng là cơ thể cô ấy đang rung động, nhưng không thấy cô ấy trả lời.
“Cảm ơn anh đã đón năm mới cùng tôi.” Mạt Mạt khe khẽ nói.
Tôi càng đau lòng hơn, càng ôm cô ấy chặt hơn. Tôi hỏi cô ấy: “Trước đây, em thường phải đón năm mới một mình sao?”
“Khi mẹ còn, tôi ở nhà cùng mẹ. Mẹ mất đi rồi, tôi đi tới quán rượuhoặc ra hàng NET, tôi thường đến những chỗ thật đông người, nếu không,đêm ba mươi, tôi không tài nào ngủ được.”
Tôi không thể nói được một câu gì, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy trong tay mình. Cô gáitội nghiệp của tôi! Lần đầu tiên, tôi lấy danh nghĩa của một người đànông muốn làm chỗ dựa và che chở cho người phụ nữ của mình.
“Sang năm anh cũng sẽ đón năm mới cùng em, sau này chúng ta sẽ cùng đón nămmới!” Đây là lời thề thốt đầu tiên của tôi đối với cô ấy, là lời thềđược thốt lên từ chính sự chân thành của mình. Cô ấy không nói gì, không biết là đang đồng ý hay đang phản đối.
“Mạt Mạt, anh muốn lại được có em một lần nữa, được không?” Tôi hôn lên vành tai của cô ấy, khe khẽ hỏi.
“Ban nãy, chẳng phải là anh cũng chẳng thèm hỏi ý kiến của tôi sao?”
“Anh xin lỗi, Mạt Mạt.”
Mạt Mạt xoay người lại, nhìn tôi bằng đôi mắt trong sáng thuần khiếtnhư đây là lần đầu tiên, cô ấy quen biết tôi. Tôi cũng nâng cằm cô ấylên, nhìn cô ấy bằng một ánh mắt vô cùng trìu mến, tôi yêu nhất là chiếc miệng nhỏ xinh và đôi má lúm đồng tiền của cô ấy.
“Hôn em đi.”Mạt Mạt nói. Câu mệnh lệnh đó giống như ngọn lửa làm bùng phát dục vọng. Tôi nhào người đến như một cái máy. Chúng tôi bắt đầu làm tình, quấnchặt lấy nhau như một cặp tình nhân thực sự, vô cùng dịu dàng, vô cùngấm áp. Mạt Mạt rên lên khe khẽ, cơ thể trắng ngần của cô ấy khe khẽ ửngđỏ, đầy mê hoặc và cuốn hút. Móng tay cô ấy bấm sâu vào lớp da phía saulưng tôi, ánh mắt đầy hưng phấn và nhiệt tình.
Sau những giây phút thăng hoa, tôi nhéo vào mũi Mạt Mạt, “Em đúng là một con hổ cái!”
Mạt Mạt nhoẻn miệng cười, phong tình lơi lả.
“Làm người phụ nữ của anh nhé, Mạt Mạt! Chỉ được là của anh thôi! Chỉthuộc về mình anh thôi!” Tôi mệt mỏi nằm đè lên người Mạt Mạt, ngón tayđang nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô ấy, chăm chú nói. Được ôm cô ấytrong vòng tay, tôi cảm thấy mình là người đàn ông hạnh phúc nhất trênthế gian này.
“Cô ấy làm vợ cả, em làm vợ lẽ?” Mạt Mạt vẫn đangcười, khuôn mặt vốn lạnh lùng của cô ấy, đêm nay đã biến thành một khuôn mặt hay cười.
“Không…” Tôi nói xong từ ‘không’ liền dừng lại,nghĩ tới Uyển Nghi, nhớ tới một cô gái đoan trang dịu dàng, nhớ tới sựyêu thương, quan tâm chu đáo của Uyển Nghi dành cho tôi, nhớ tới cả cáilần mà cô ấy đã trân trọng trao thứ quý giá nhất của một người con gáicho tôi… Tôi bỗng cảm thấy vô cùng hổ thẹn. Tôi không nỡ bỏ rơi UyểnNghi. Nhưng cánh tay đang ôm chặt Mạt Mạt của tôi kia cũng không nỡbuông xuôi. Thế là, những lời nói ngọt ngào có cánh không tài nào thốtra được nữa. Trong lòng tôi bây giờ chỉ là sự hoảng loạn sau một cuộcngoại tình.
Tôi thừa nhận, Tôi yêu Mạt Mạt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ rời bỏ Uyển Nghi…
“Hối hận rồi? Ban nãy là do nông nổi?” Mạt Mạt lại quay trở về với vẻlạnh lùng vốn có, “Không sao, những lời nói khi trên giường của đám đànông, tôi đều không để ý. Làm tình một lần là trả nợ, hai lần cũng là đểtrả nợ, ai bảo thể lực của anh quá sung mãn cơ chứ?” Lúc bấy giờ, cô ấyvẫn còn không quên chế giễu tôi, “Hơn nữa, tôi cũng chẳng phải trinh nữ, dù là tiểu thư danh giá đến mấy cũng không thể có cái giá tám nghìn tệấy. Thôi được rồi, cứ cho là tôi còn thiếu nợ nữa đi.” Nói xong cô ấyngồi dậy, chậm rãi mặc quần áo lên người.
Tôi ngây người ra nhìn tấm lưng trần trắng muốt của cô ấy, trên da vẫn lưu lại vài vệt đỏ.Những vệt ấy là dấu tích của tôi khi đang hưng phấn hay là của người đàn ông khác… Nghĩ đến việc cô ấy cũng để cho người đàn ông khác mặc sứcđùa giỡn trên thân thể mình như vậy, tôi bỗng vô duyên vô cớ nổi giậnđùng đùng, hét toáng lên: “Ngải Mạt, em nghe cho rõ đây, anh muốn được ở bên em! Chỉ muốn có một mình em thôi!”
Cô ấy dừng động tác mặc quần áo lại, quay sang nhìn tôi: “Còn Trần Uyển Nghi thì sao?”
Hễ nhắc tới Uyển Nghi, tôi lại có phần hơi mềm lòng, tôi lảng tránh ánh mắt của cô ấy, khe khẽ nói: “Điều đó em không cần phải lo, anh sẽ tựgiải quyết ổn thỏa. Anh đã quyết định… anh muốn được ở bên em. Nhưng emkhông được qua lại với bất kỳ người đàn ông nào khác nữa.”
“Ừ.” Mạt Mạt nói.
Tôi không ngờ cô ấy lại đồng ý một cách chóng vánh như vậy, một cảmgiác sung sướng mãn nguyện dâng lên. Nhưng khi nghĩ tới đôi mắt đong đầy nước mắt của Uyển Nghi, tôi lại cảm thấy phiền muộn. Tâm trạng tôi lúcấy là sự giao thoa giữa niềm vui và nỗi buồn. Tôi chỉ có thể tự trấn ápbản thân mình không được nghĩ nhiều thêm nữa.
Tôi phát hiện rarằng, Mạt Mạt có một sự hấp dẫn đến mê hoặc đối với tôi. Còn hai bàn tay tôi, chỉ cần chạm nhẹ vào dàn da mịn màng, mơn mởn của cô ấy, dục vọngtrong người tôi lại bốc lên ngùn ngụt như ngôi nhà gỗ gặp lửa, không thể nào kìm chế nổi. Tôi hôn lên từng milimet trên người cô ấy, đôi môi côấy như một quả dâu tây tươi non, mơm mởn, tràn đầy mê hoặc và hấp dẫnđang chờ đợi tôi nếm thử. Bộ ngực săn chắc, đầy đặn của cô ấy áp sát vào người tôi như hai đóa mẫu đơn đang kỳ nở rộ, tỏa ra những nét đẹp rựcrỡ nhất. Tôi lại bắt đầu quên đi thực tại, lại bắt đầu vần vò, lao vàocô ấy như một con thiêu thân.
“Em yêu anh - ” Khi tinh dịch của tôi đang phun trào trong người cô ấy, Mạt Mạt bỗng nhiên hét lên.
Tôi ngạc nhiên tới sững sờ. Ba từ “em yêu anh” tôi đã nghe từ người con gái khác không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa bao giờ nó lại khiến tôitrân trọng như lúc này.
Tôi tự cho rằng, quan điểm về tình yêucủa tôi đã đến độ thành thục, tôi đã qua cái tuổi luôn cho rằng, sautiếng sét ái tình là sự chung thủy bên nhau trọn đời, tôi cũng khôngngây thơ đến độ coi những lời nói khi trên giường là những gì đại diệncho tình yêu. Khi tôi chia tay một ai đó, tôi không hề nghĩ rằng, saunày, khi tôi quay trở lại, cô ấy vẫn ở bên tôi. Tôi chưa hề thề thốt với ai rằng sẽ ở bên người đó trọn đời, cũng không quan tâm đến việc ai rađi, người đó có còn quay lại hay không. Hoa nở rồi hoa tàn, mây tan rồimây lại hiện ra, khi tất cả mọi thay đổi đều trở nên đương nhiên và nhẹnhàng, khi tâm hồn đang trĩu nặng bởi những ràng buộc về đạo đức, khiđang có những thay đổi từ đa tình trở nên vô tình, tôi đã có thể mỉmcười để mặc cho mọi chuyện diễn ra theo lẽ tự nhiên. Nhưng lúc này đây,tôi đã bị ba từ “em yêu anh” của Mạt Mạt vang động đến tận nơi nhạy cảmnhất trong sâu thẳm tâm hồn tôi, nó khiến tôi cảm động tới nỗi rơi nướcmắt.
Đàn ông rơi nước mắt thật không mạnh mẽ chút nào. Nhưngkhông hiểu tại sao, khi khóc trước mặt Mạt Mạt, tôi không hề cảm thấymột chút yếu thế, không hề cảm thấy mất đi vẻ nam tính của mình.
Mạt Mạt thấy tôi rơi lệ, không nói câu gì, chỉ dịu dàng đưa tay vuốt ve tôi. Chúng tôi hòa hợp và hiểu nhau như một cặp vợ chồng đã chung sốngvới nhau hơn mười năm, chỉ cần nhìn vào mắt đối phương cũng có thể hiểuđược người đó đang muốn gì, chỉ một cái run rẩy khe khẽ cũng khiến cảmhứng của cả hai liên tục dâng trào.
Liệu có phải kiếp trước, hai chúng tôi đã từng biết nhau.
Đêm hôm đó, tôi ôm ghì lấy Mạt Mạt, giống như một thiếu niên mới lớn,lần đầu tiên được thử trái cấm, cứ chiếm đoạt thân thể cô ấy hết lần này đến lần khác. Cô ấy có khi như nước, mềm mại di chuyển từ trái sangphải. Cô ấy có khi lại như lửa, rừng rực nhiệt thành. Lúc ấy, tôi chỉmuốn vò nát cô ấy trong lòng mình, chỉ muốn được gắn chặt với cô ấy,không bao giờ rời xa…
Cảm giác mãn nguyện mỗi lần hưng phấn tột độ ấy, tôi chưa bao giờ có được với bất kỳ cô gái nào khác.
Chúng tôi như hai con cá lớn màu trắng, khi nước suối khô cạn, cá tựavào nhau phun nước cho ẩm ướt mình. Chúng tôi quấn quýt lấy nhau trongkhông gian đầy mùi hương trầm của đêm ba mươi, mà từng tiếng từng tiếngrên rỉ hút hồn đoạt vía của cô ấy cũng bị nhấn chìm trong tiếng pháo nổđinh tai nhức óc.
Mãi tới gần sáng, hai chúng tôi mới quấn chặt lấy nhau rồi ngủ thiếp đi.
Mãi tới gần trưa, tôi mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Là điện thoại của mẹ tôi, mẹ gọi tôi mau về nhà, Uyển Nghi cũng đang ở nhà tôi, mẹ nói cả nhà đang ngồi chờ tôi về ăn bánh trôi bánh chay. Mẹ tôi làmột người phụ nữ truyền thống, mẹ cho rằng, mùng một tết năm nào cũngphải ăn bánh trôi bánh chay, như vậy cả năm mới được thuận lợi, khó khăn sẽ mau qua đi hết. Tôi nhìn vào đôi mắt đẹp đang chớp chớp nhìn tôi của Mạt Mạt, nghĩ tới hình ảnh Uyển Nghi đang ngồi chờ tôi về ăn bánh trôibánh chay, tôi biết, mùng một năm nay dù có ăn bánh trôi bánh chay cũngkhông thể trôi đi một cách thuận lợi được.
Đặt điện thoại xuống, ruột gan tôi rối như tơ vò. Mạt Mạt áp sát tấm thân thơm phức lên người tôi: “Hối hận rồi à?”
“Đừng nghĩ anh tồi tệ như loài cầm thú như vậy!” tôi giang tay ôm gọn bờ vai nõn nà của cô ấy, mắng yêu Mạt Mạt.
“Anh vốn dĩ là một con thú hoang mà!” Mạt Mạt chun chun mũi lại. Lầnđầu tiên, tôi được nhìn thấy vẻ mặt tinh nghịch, trẻ con, đáng yêu nhưvậy của cô ấy. Trong lòng tràn ngập niềm vui, nhớ đến những cảnh ân áigiữa tôi và Mạt Mạt đêm qua, hưng phấn trong người tôi lại trỗi dậy, bàn tay tôi lại không chịu để yên trên người Mạt Mạt.
“Thôi, em mệt rồi. Em đi tắm đây.” Nói xong, cô ấy cứ để thân thể trần truồng lõa lồnhư vậy đi ra khỏi giường, phơi bày cặp mông tròn trịa, chắc nịch đi qua phòng ngủ, một lát sau vang lên tiếng nước chảy tí tách trong phòngtắm.
Tôi nhớ lại lần đầu tiên đưa Mạt Mạt về căn nhà này, cô ấycũng tự nhiên đi vào phòng tắm như vậy, nhưng lúc đó, tôi hồi hộp lolắng không yên. Cô ấy với tôi lúc đó vừa cao sang vừa đáng kính như mộtnữ thần. Nhưng hôm nay, tôi đã có thể ôm nữ thần của mình trong tay, cóthể làm tình với cô ấy, có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ gợi tình của cô ấy ngay dưới cơ thể mình. Tôi cảm thấy mọi chuyện trên đời này quảthật khó tiên liệu.
Trong lúc đang mông lung suy nghĩ ấy, tiếngchuông điện thoại của tôi vang lên, là Uyển Nghi gọi cho tôi: “Mau ra mở cửa cho em, em đang đứng trước cửa nhà, mẹ anh sai em đến đón anh vềnhà ăn bánh chay!”
Uyển Nghi nói cô ấy đang đứng ngoài cửa. Đầu óc tôi như vừa bị một tiếng pháo nổ rồi sau đó là một dải trống rỗng.