Công ty Lâm Ân Tú làm là một công ty tư nhân chuyên về hàng may mặc xuất khẩu. Thị trường tiêu thụ chính là nước Mỹ. Nó nằm trong cụm khu công nghiệp của thành phố.
Lâm Ân Tú đã làm ở đây rất lâu, từ lúc từ Sài Gòn về Nha Trang đến nay cũng gần năm năm. Từ một nhân viên nhỏ của công ty, dưới sự cố gắng của chị và sự đề bạt của mọi người, Ân Tú hiện đang giữ chức kế toán trưởng của công ty. So với những người cùng chức vụ ở những công ty khác, thì Lâm Ân Tú thật sự còn rất trẻ.
Chính vì điều đó, Ân Tú chính là niềm tự hào, là mục tiêu phấn đấu mà Minh Tuệ luôn hướng tới. Được làm người yêu của chị, cũng đáng là một niềm tự hào, đúng không?
Công ty Ân Tú vào làm rất sớm so với mặt bằng chung những công ty khác, mỗi ngày làm lúc bảy giờ hai mươi lăm phút sáng, nghỉ trưa lúc mười một giờ hai mươi phút, mười hai giờ hai mươi phải vào làm lại, chiều thì bốn giờ ba mươi đã được nghĩ. Buổi trưa chỉ được nghỉ ngơi ở công ty, không được ra ngoài.
Sáng hôm sau, Lâm Ân Tú lại đi làm sớm. Hôm nay Minh Tuệ ở nhà dọn dẹp lại một lần nữa, và đi mua một số vật dụng còn thiếu. Dù gì chợ cũng khá gần nhà, nên Ân Tú mới yên tâm mà để Minh Tuệ đi mà không có chị.
Minh Tuệ mới ra đây, vẫn còn chưa làm quen và thích ứng được nên Ân Tú chưa để cô đi làm, chỉ muốn cô ở nhà một thời gian, chị nói bao giờ ổn định sẽ tìm việc làm sau cho cô.
Cả ngày Minh Tuệ loay hoay đi mua cái này cái kia, đến khi cô thật sự rảnh rổi cũng đã chiều rồi. Gần đến giờ Ân Tú về, Minh Tuệ đang cảm giác rất vui, cô háu hức chờ chị đi làm về giống như là một người vợ trẻ mới cưới chờ chồng tan ca.
Minh Tuệ đi chợ còn mua thêm được ít thịt heo, cô dự định sẽ kho và nấu canh, muốn nấu cho chị một bữa ăn ngon, đây chắc cũng là bữa ăn đầu tiên của hai người từ lúc yêu nhau.
Huỳnh Minh Tuệ lúc còn ở nhà được ba mẹ nuông chiều, gia đình lại khá giả, cô cũng không cần động tay, động chân vào bếp. Nhưng vốn là một người ham học hỏi, Minh Tuệ cũng lén học lóm được từ cô giúp việc vài thứ lặt vặt.
Cô nấu ăn không ngon, nhưng cơ bản là ăn được, chứ cũng không quá tệ. Khi Minh Tuệ đã nấu xong xuôi mọi thứ, cô háu hức mà ngồi chờ Ân Tú về, nhưng đã qua bốn giờ ba mươi vẫn chưa thấy chị. Minh Tuệ bắt đầu lo lắng, nhắn tin không thấy chị trả lời, gọi điện cũng không có ai nghe máy.
Rồi năm giờ... sáu giờ ba mươi... tám giờ... tới chín giờ mười lăm Minh Tuệ mới nghe tiếng gõ cửa phòng.
Cô cảm giác hụt hẫng đến lạ, nhìn đồ ăn đã nguội ngắt, Minh Tuệ đi ra mở cửa. Ân Tú bước vào nhà, nhìn cô cười như không có gì xảy ra:
“Chị xin lỗi em, mấy hôm nay chị phải tăng ca nên về trễ.”
Minh Tuệ giận dỗi:
“Tại sao không nhắn tin với em, ngày nào chị cũng tăng ca vậy sao?”
Ân Tú dịu dàng xoa đầu cô, liếc qua bếp rồi nói:
“Ừ, vợ nấu cơm cho chị à? Chị đói quá, dọn lên ăn với chị đi.”
Huỳnh Minh Tuệ dư biết Ân Tú nói xạo, chắc chị cũng đã ăn rồi, nhưng vẫn cảm thấy vui vì chị cũng muốn ăn cơm cô nấu.
Lại nghĩ đến việc Lâm Ân Tú đi làm về trễ thế này cũng đã mệt lắm rồi, nên cô không gây chuyện giận dỗi nữa mà nhanh chóng đi hâm nóng lại đồ ăn.
Cả hai cùng ăn cơm vui vẻ, tuy bữa ăn chỉ đạm bạc vài món đơn giản, nhưng Minh Tuệ ăn rất ngon, cô lại càng vui hơn khi chị hết lời khen mấy món ăn cô nấu dù còn rất vụng.
Ăn uống xong, Minh Tuệ đi rửa chén, Lâm Ân Tú thì đi tắm. Minh Tuệ vui vẻ hát vu vơ mấy câu hát gì đó, cô say mê đến nổi Ân Tú tắm xong lúc nào cô cũng không biết.
Một vòng tay dịu dàng ôm cô từ phía sau, một mùi hương quen thuộc bay lởn vởn quanh chóp mũi của Huỳnh Minh Tuệ. Cô cười tươi, quay người lại, ôm chặt lấy cổ Ân Tú ghì xuống, nhanh chóng đặt lên môi chị một nụ hôn cháy bỏng.
Môi cô tham lam ngậm chặt lấy môi Ân Tú, mút nhanh và mạnh như sợ tuột mất. Dường như nỗi nhớ Ân Tú làm Minh Tuệ không thể kiềm chế, mùi hương của chị cũng làm cho Minh Tuệ như mất lí trí. Cô nhớ chị đến sắp chết khô rồi.
Minh Tuệ dùng hai môi mình ngậm chặt chiếc lưỡi trơn tuột của chị mà mút ngon lành, cảm nhận vị ngọt nơi đầu lưỡi và mùi thơm đầy mê hoặc.
Minh Tuệ nhẹ thè lưỡi ra, quấn lấy lưỡi Ân Tú, luồn lưỡi vào từ hàm răng, di chuyển khắp khoang miệng, rồi thu lưỡi về tiếp tục mút ngon lành chiếc môi thơm mềm.
Ân Tú từ từ cũng phối hợp theo, hơi thở chị dồn dập, khẽ “Hừm” một tiếng đầy thống khoái. Chị đưa tay ra bế ngang người của Minh Tuệ, ôm chặt eo cô, bế cô thận trọng từng bước đi lên gác.
Chị nhẹ nhàng đặt Minh Tuệ nằm xuống nệm, kê mặt sát tai cô, thì thầm nho nhỏ, giọng điệu thổn thức, run rẩy đầy nhung nhớ:
“Chị yêu em rất nhiều, Huỳnh Minh Tuệ. Cám ơn em vì tất cả.”
\- HẾT CHƯƠNG 86 \-