Cả đêm ngủ không yên giấc, Huỳnh Minh Tuệ đến công ty từ rất sớm. Vẫn xem như không có gì. Cô cười gượng chào Minh Châu và Tuyết Hương.
Cả hai đã gặp riêng hỏi cô tại sao một tuần qua không đi làm, cũng không liên lạc được nhưng Minh Tuệ không trả lời. Cô chỉ cười cho mau chóng qua chuyện mà thôi.
“Em lên văn phòng gặp chị Cẩm Tiên kìa.”
Nguyễn Ngọc Ánh không còn dấu diếm việc chị ta ghét cô nữa, mà công khai nghiến răng, ra vẻ chán ghét nói.
Minh Tuệ dù sao cũng đã có quyết định của mình, cô nhếch mép thách thức:
“Liếc nhiều coi chừng mắt lé đó, đã không được đẹp còn lé thì khó coi lắm.”
Mọi người trong phòng nhìn cô khó hiểu vì sự mỉa may, đanh đá lần đầu tiên này, còn Ngọc Ánh thì trợn tròn mắt, như không tin vào tai mình.
Minh Tuệ lấy theo túi xách, thông thả đi vào phòng Cẩm Tiên.
“Cộc, cộc, cộc.”
Một giọng nói the thé, khó chịu quen thuộc vang lên:
“Vào đi.”
Minh Tuệ dửng dưng đẩy cửa đi vào.
“Chào chị.”
Cô kéo cái ghế đối diện Bùi Cẩm Tiên mà ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt cẩm Tiên.
Cẩm Tiên nghi hoặc liếc nhìn, rất nhanh lấy lại phong độ:
“Em nghỉ một tuần không xin phép, xem công ty là cái chợ sao?”
Minh Tuệ cất lời:
“Không có, vì em có tí chuyện nên không liên lạc được để xin phép ạ.”
Cẩm Tiên cao giọng:
“Tưởng lấy lí do đó thì tôi sẽ bỏ qua sao?”
Minh Tuệ không nói nữa nhìn chị ấy thách thức. Cẩm Tiên không quan tâm giọng đều đều:
“Tôi thấy thị trường hoạt động của em tận ba quận là quá nhiều, hiện tại công ty đã tuyển được một vài nhân viên mới, nên muốn giao cho em một thị trường khác tiềm năng hơn.”
Minh Tuệ vẫn im lặng xem chị ta giở trò:
“Một nửa quận Bình Chánh phía bên tỉnh Long An sẽ do em phụ trách, doanh số tháng đầu tiên 150 triệu là được.”
Minh Tuệ lắng nghe rồi bật cười:
“Hẳn là tôi được một nửa cái Bình Chánh luôn, tiềm năng ghê, thật cám ơn chị. À mà hôm nay tôi vào đây là muốn nói chuyện riêng với chị, chứ không bàn về công việc. Chị thích nói chuyện riêng ở công ty lắm mà.”
Minh Tuệ lại nói tiếp, mặc kệ Cẩm Tiên đang chằm chằm nhìn cô:
“Tôi chẳng giật Minh Châu từ tay chị, vốn dĩ hai người đã chia tay rồi. Mà tôi không yêu cậu ấy, bây giờ không, sao này cũng không. Cậu ấy giấu tôi việc đã có người yêu và hiện tại người đó đang làm chung là cậu ấy sai, chứ chẳng liên quan tôi. Chị lấy việc tư trả thù riêng là do chị sai chứ chẳng phải tôi. Hai người đừng kéo tôi vào chuyện tình tam giác của hai người nữa. Tôi rất khó chịu."
Minh Tuệ im lặng vài giây rồi nói tiếp mặc kệ Cẩm Tiên đang trừng mắt:
“Còn nửa cái Bình Chánh đó, tôi xin nhường lại cho người "may mắn", hôm nay tôi gặp chị là muốn xin thôi việc.”
Minh Tuệ đẩy lá đơn lên phía trước, rồi mặc kệ chị ta có nhìn nó hay không, cô đẩy ghế đứng dậy:
“Chị có không đồng ý, thì hôm nay tôi cũng nghĩ.’
Minh Tuệ dứt khoát đẩy cửa đi thẳng ra khỏi phòng, nhìn thấy Đặng Minh Châu và Đinh Tuyết Hương đang đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Minh Tuệ xoay qua nhìn Tuyết Hương:
“Tại sao chị ấy là người yêu Minh Châu lại không nói em biết? Vô tình làm em trở thành người thứ ba, mặc dù em chẳng làm gì. Nực cười.”
“Còn cậu nữa, làm như thế thấy vui không? Tớ bị đì trong công việc vì cậu mà vẫn khù khờ không biết là vì sao lại như thế, cậu có hài lòng không?”
Nói rồi, Minh Tuệ không để họ cất lời, cô nói tiếp, giọng đanh lại:
“Tạm biệt hai người, không mong gặp lại.”
Minh Tuệ nhanh chóng xuống hầm lấy xe, đi mất hút trước khi ai đó kịp kéo cô lại. Cô thật sự chán ghét tất cả.
Cô về khách sạn lấy hành lí rồi nhanh chóng trả phòng, chỉ vài thứ quan trọng mà thôi, cùng với chiếc máy, chạy thẳng ra bến xe miền Đông. Minh Tuệ đặt vé xe đi Nha Trang và tranh thủ gửi luôn cả đồ lẫn xe máy.
Trong thời gian đợi xe, cô đi mua một cái sim giá rẻ để dùng tạm, nhắn cho Ân Tú một tin:
“Mai em tới Nha Trang, chị hãy come out với gia đình đi, em bị gia đình phát hiện quen chị, em phải bỏ nhà trốn đi. Nếu không ba mẹ sẽ bắt em lấy chồng. Em muốn được sống cùng chị, không muốn yêu xa nữa. Tụi mình hãy cùng nhau vượt qua khó khăn này. Mong rằng sau thử thách lần này, chúng mình sẽ yêu nhau nhiều hơn.”
Minh Tuệ tắt chuông điện thoại, cũng đã gần đến giờ xe chạy. Cô leo lên xe khách, rồi vài phút sau, chiếc xe dần dần lăn bánh, đưa Minh Tuệ rời khỏi mảnh đất Sài Gòn đầy kỉ niệm và đớn đau này.
Nhìn những tòa nhà cao chọc trời chạy ngược dần ra sau, Huỳnh Minh Tuệ không khỏi chạnh lòng:
"Lần đi này không chỉ cho Ân Tú một cơ hội, mà cũng là cho chính cô một cơ hội để bắt đầu lại từ đầu."
Tạm biệt ba má.
Tạm biệt em gái Minh Tuyết và em trai Minh Đức.
Tạm biệt chị trưởng phòng Đinh Tuyết Hương.
Tạm biệt mối tình đầu Đặng Minh Châu.
Tạm biệt tỉnh X.
Tạm biệt Sài Gòn.
Huỳnh Minh Tuệ sẽ chọn người cô yêu – Lâm Ân Tú. Dù kết quả có ra sao, cô cũng sẽ một mình gánh chịu, không oán than ai nửa lời.
Hãy cho cô được phép ngu ngốc và nhu nhược một lần, cho phép cô được lựa chọn và theo đuổi tình cảm năm năm của mình.
Mong mọi người hãy hiểu cho cô.
“Có những ngày chẳng muốn làm gì ngoại trừ làm người yêu chị, ở bên cạnh Ân Tú mọi mệt mỏi đều tan biến.”
\*GHI CHÚ:
Come out trong LGBT là công khai thiên hướng tính dục của những người đồng tính, song tính hoặc hoán tính. ... Nỗi sợ lớn nhất của họ khi come out không phải xuất phát từ ánh nhìn ghét bỏ hay không mấy thiện cảm của người xung quanh mà là sự phản đối từ gia đình.
\- CHƯƠNG CUỐI –
HẾT QUYỂN 1: YÊU LÀ MẬT NGỌT
\*Lời của tác giả:
Cám ơn mọi người vì đã theo dõi mình đến giờ phút này dù truyện của mình vẫn chưa hay lắm so với những bộ tiểu thuyết top ngoài kia.
\*Văn án quyển 2:
Hai nhân vật chính sẽ về chung một nhà sau gần năm năm yêu xa, đúng như mộng ước của Minh Tuệ.
Liệu khi sống chung sẽ có những mâu thuẫn hay những thú vị gì chờ họ?
Minh Tuệ thật sự có tha thứ cho Ân Tú hay không? Cú sốc đó, liệu có làm Minh Tuệ trở nên thay đổi theo hướng tiêu cực?
Ân Tú có phải là một người lăn nhăn? Liệu ngựa có lại quen đường cũ hay không?
Xin mời các bạn hãy cùng mình đi tiếp đến quyển 2: “Dám yêu, dám hận, dám tha thứ.”
Lần nữa, xin cám ơn mọi người và chúc cho các bạn yêu xa sẽ sớm có một cái kết đẹp.
\- Hynh Yên ❤ \-