Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 20




Trưa ngày hôm sau, Minh Tuệ lại bắt xe khách lên Sài Gòn. Lần này người đón cô ở bến xe không phải là Ân Tú mà là chị họ Trúc Thư.

Vừa bước xuống xe, điện thoại đã reo lên liên hồi:

“Alo em tới chưa? Em ra cổng đi, chị đang đứng trước cổng đợi em nè.”

Vì đây là lần thứ hai Minh Tuệ đến bến xe này, nên cô có thể biết rõ đường đi.

Chỉ một chút ít thời gian, Minh Tuệ đã có thể ra tới cổng. Nhìn thấy chị Thư đang đứng tựa lưng vào chiếc ô tô đỏ mà đợi cô.

“Dạ em chào chị, lâu quá không gặp chị, nhớ chị nhiều lắm.”

Minh Tuệ vui vẻ mà chào chị họ, hai chị em lên xe cùng nhau trở về nhà.

Tòa chung cư nơi chị ở nằm ở quận Tân Bình, khá gần sân bay. Đây là một tòa chung cư cao cấp. Mỗi căn hộ điều có view nhìn ra phố xá.

Căn nhà gồm hai phòng ngủ, một phòng bếp, hai phòng vệ sinh. Ban công lớn với góc nhìn tuyệt đẹp được chị họ bày trí biến thành một góc chill nhỏ. Căn nhà rất sạch sẽ, ngập nắng.

Chị Thư nói nếu Minh Tuệ ở chung với chị, chị sẽ cô hẳn một căn phòng ngủ nhỏ và cái nhà vệ sinh chung lớn. Vì chị chỉ dùng phòng vệ sinh riêng trong phòng.

Chị còn nói khu vực bếp sẽ toàn quyền của Minh Tuệ, vì chị không bao giờ nấu ăn cả. Với lại, chị cũng rất ít khi ở nhà.

Công việc chị bận rộn nên thường xuyên ở lại công ty. Ba mẹ Minh Tuệ có giao cô cho chị họ quản lí, nhưng chị nói, nếu em thích chị sẽ để em được tự do bay nhảy.

Chị họ không muốn quản nhiều để rồi em đánh mất đi tuổi trẻ, có được những trải nghiệm toàn nhàm chán.

Nhưng điều đó phải được giữ bí mật với ba mẹ em.

Đương nhiên là Minh Tuệ đồng ý cả hai tay hai chân. Cô mừng còn không kịp thì làm sao mà mách với ba má được.

Chị Thư vốn là một cô gái cá tính, khá phóng khoáng. Đó cũng là thứ mà Minh Tuệ thích nhất ở chị.

Tối hôm đó, sau khi hai chị em đã chén sạch một con gà nướng, tắm gội sạch sẽ. Chị Thư bắt đầu tỉ mỉ hướng dẫn cách để trả lời phỏng vấn cho Minh Tuệ, chị bảo cô phải ăn mặc chỉnh chu, và trang điểm chút ít để gây ấn tượng tốt với nhà tuyển dụng.

Chị còn động viên Minh tuệ bằng cách nói nếu cô rớt phỏng vấn, thì cứ yên tâm mà về công ty chị làm, sẽ không thất nghiệp đâu mà lo, nên không cần căng thẳng làm gì.

Có được chị gái giàu có thật là tốt nha.

Chính vì lẽ đó. Minh Tuệ rất an tâm mà đi ngủ sớm. Sáng hôm sau, cô dậy thật sớm để chuẩn bị đi phỏng vấn xin việc với một tâm thế thật thoải mái.

“Chúc em phỏng vấn đậu nha, cố lên, chị luôn ủng hộ em.”

Ân Tú đã gửi một tin nhắn cho Minh Tuệ trước khi cô ngủ dậy, đúng là phong thái của người thành công mà. Dậy thật là sớm.

“Dạ, em biết rồi, chúc chị ngày mới vui vẻ.”

Minh Tuệ nhắn tin đáp lại, rồi vui vẻ đi tắm rửa thay đồ. Cô có hẹn phỏng vấn lúc tám giờ ba mươi. Bây giờ chỉ mới sáu giờ ba mươi, vẫn còn sớm lắm.

Minh Tuệ chọn cho mình một chiếc sơ mi trắng, có tay áo thắt nơ, thêm một cái quần jean dài, và đôi ba ta cũng trắng nốt.

Minh Tuệ vốn rất thích giày thể thao, tủ giày của cô không có đôi cao gót hay sandal nào, toàn là giày ba ta thôi.

Trang điểm nhè nhẹ, thêm chút son môi nhạt màu. Bình thường Minh Tuệ cũng đã đẹp lắm rồi. Cô cao một mét sáu mươi ba, số đo ba vòng khá chuẩn, gương mặt xinh xắn, nụ cười tỏa nắng cộng với mái tóc ngắn ôm sát gương mặt bầu bỉnh. Trông Minh Tuệ chỉ giống như học sinh cấp hai thôi.

Xoay một vòng, ngắm nhìn mình trong gương. Minh Tuệ khá hài lòng, chậc chậc lưỡi rồi ra khỏi phòng.

“Em ăn sáng đi, rồi chị chở em đi, cũng gần thôi, nhưng chị sợ kẹt xe, đi trễ để lại ấn tượng không tốt đâu.”

Chị Trúc Thư để sẵn trên bàn hai tô bún bò giò heo, với hai ly sữa nóng, căn dặn Minh Tuệ.

“Dạ em biết rồi, mà nhà chị có đá viên không chị? Em không thích uống đồ nóng.”

Minh Tuệ ghét nhất là phải uống một thứ gì đó ấm nóng, dù trời có lạnh đi nữa cô cũng không thích chút nào.

“Có, đợi chị một lát, em ăn trước đi.”

Chị Thư xoay người vào tủ lạnh lấy đá, Minh Tuệ đưa mắt nhìn theo.

Khi hai người ăn sáng và uống hết ly sữa xong, đồng hồ vừa chỉ đúng bảy giờ bốn mươi lăm phút. Hai chị em xuống hầm lấy xe, chị Thư chậm rãi đánh xe ra khỏi hầm tối của chung cư. Chị chầm chầm chạy trên con đường đông đúc, tấp nập.

Vì cũng đang là giờ đi làm của người ta, nên con đường đông đúc hẳn. Khi xe của chị đỗ trước tòa nhà số 02 đường XX thì vừa đúng tám giờ mười lăm phút. Minh Tuệ chào tạm biệt chị rồi bước xuống xe.

Một tòa nhà khá sang trọng, tầm mười tầng, nằm trên con đường vắng. Hình như công ty cô phỏng vấn nằm ở tầng bốn thì phải.

Minh Tuệ rụt rè hỏi thăm bảo vệ tòa nhà rồi bước vào thang máy.

Cảm thấy có chút hồi hộp, dù gì đây cũng là lần đầu tiên cô đi xin việc nha, không biết người ta phỏng vấn có khó không nữa?

\- HẾT CHƯƠNG 20 \-