Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 159:Lời bàn tán




Nửa năm sau,
Công ty T&T, Thành phố Đà Nẵng.


Đã nửa năm hơn rồi, Huỳnh Minh Tuệ cũng dường như làm rất tốt công việc của một thư ký. Mọi việc được giao ở công ty T&T cô điều hoàn thành rất xuất sắc, và dường như theo lời của chị A, cô chính là thư ký làm lâu nhất ở đây. Cũng là người xuất sắc nhất trong công ty.

Không ai biết Minh Tuệ làm cách nào nhưng cô luôn lấy về cho công ty những hợp đồng béo bở, chinh phục được những khách hàng khó tính nhất mà ngay cả giám đốc Ân Tú cũng không làm được.

Mọi người vừa yêu mến vừa nể phục cô, vì Minh Tuệ rất tốt tính, sẵn sàng giúp đỡ tất cả mọi người nếu có ai nhờ vả, lại rất tinh ý trong nhiều chuyện.

Bản thân Lâm Ân Tú, từ đó đến nay chị vẫn một mực im lặng, dường như đang thách thức sự kiên nhẫn của Huỳnh Minh Tuệ.

Minh Tuệ của hôm nay đã chẳng phải là con bé hai mươi lăm tuổi nóng vội của năm năm trước nữa rồi. Cô đã không còn là con bé không biết kiềm chế, mà chuyện gì cũng kéo Lâm Ân Tú ra hỏi cho rõ, cũng không còn là con bé luôn luôn vì chị, tất cả cái gì cũng là vì chị.

Cô muốn đánh cược, muốn đánh cược cho lần này, chị sẽ là người mở lời trước. Muốn biết được cảm giác nghe ai đó tự nguyện giải thích tất cả mọi chuyện là như thế nào chứ không phải là từng bước, từng bước tìm ra sự thật.

...

Hôm nay là kỉ niệm năm năm ngày thành lập công ty T&T.

Ân Tú thông báo với mọi người sẽ đãi tiệc ở một nhà hàng lớn đường Nguyễn Văn Linh lúc bảy giờ tối nay.

Sáng sớm khi vừa vào công ty, Minh Tuệ đã thấy mọi người tụm năm tụm bảy mà bàn bạc về bữa tiệc có vẻ hoành tráng. Cô không hứng thú nên chào sơ rồi vào phòng chuẩn bị làm việc.



Chị A kế toán công ty khi thấy Minh Tuệ vừa đi khuất, thì nhỏ giọng, tỏ vẻ nhiều chuyện:

“Hôm trước tôi đi ăn ở nhà hàng Suzuu bên quận 3, thấy Minh Tuệ cũng ăn ở đó. dường như cô ấy rất có địa vị nha. Bình thường thấy cô ấy chỉ ăn mặt giản dị nhưng hôm ấy toàn đồ hiệu thôi. Còn cái túi GC phiên bản giới hạn nữa, trời đất ơi, xỉu luôn á.”

Mọi người mắt chữ O mồm chữ A:

“Chắc cô nhìn nhầm thôi. Minh Tuệ mới ra trường mà làm gì có tiền chứ?”

Cô gái tóc xoăn sành điệu khác chen vào:

“Nghe chị nói vậy, tôi mới chắc hôm trước không phải là tôi nhìn nhầm rồi. Mọi người có biết quán coffee Tue Tu mới mở gần nửa năm nay không, có mở thêm chi nhánh ở gần công ty mình á.”

Mọi người nhao nhao:

“Biết chứ.”

“Sao lại không?”

“Sao vậy, có biến hả?”

Cô gái tóc xoăn thong thả, tỏ vẻ thần bí:

“Không có, hôm đó tôi đi coffee với bạn ở quán đó á, thấy Minh Tuệ bước xuống từ trên lầu, cứ nghĩ cô ấy cũng chỉ là khách hàng thôi. Định chào hỏi, tự dưng cái thấy con bé quản lí cười toe toét, cúi đầu chào:

“Hôm nay sếp uống gì để em bảo pha chế pha.”

Rồi Minh Tuệ lắc đầu, nói:

“Hôm nay chị có việc bận, không cần đâu em, chị đi luôn.”

Cô gái tóc xoăn đổi giọng cho kịch tính:

“Nói xong, cô ấy ra cửa, leo lên con xe chạy mất hút.”

Cô A trầm trồ:

“Có phải chạy con xe lambogini xanh biển hay đậu trước quán không?”

Cô tóc xoăn nhiều chuyện, tỏ vẻ rành rọt mọi thứ:

“Đúng là nó đó, tôi cứ tưởng tôi nhìn nhầm, ai ngờ...”

Cô gái nuốt nước bọt một cái ực rồi nói tiếp:

“Quán coffee đó nổi tiếng ở Sài Gòn lắm, nghe đâu nó có năm sáu chi nhánh gì đấy, ở Đà Nẵng mình mở hai quán mà đắt khách hơn tôm tươi á. Khó tin thiệt.”

Mọi người càng tò mò mà ồn ào hơn:

“Nhưng Minh Tuệ mới ra trường mà, làm gì có tiền?”

“Chắc người giống người thôi.”

“Hay là có người bao nuôi, Minh Tuệ đẹp vậy mà, hơn hoa hậu luôn, tướng bốc lửa. Mlem mlem.”

“Mà Tue Tu là Tuệ Tú hả? Minh Tuệ là bồ sếp hả? Trời đất.”


“...”

Mấy lời bàn tán ngày càng đi quá xa, cho đến khi có một giọng nữ người Huế cất lên, xóa tan mọi nghi hoặc:

“Mọi người bớt nói bậy bạ đi, cô ấy ở Sài Gòn, giám đốc ở đây cũng năm năm rồi, bồ là bồ làm sao?”

“Còn nữa, Minh Tuệ nay đã ba mươi tuổi rồi, cô ấy kinh doanh từ nhiều năm trước. Có gìau cũng không có gì lạ. Lo mà đi làm việc đi, muốn bị sếp đuổi việc hả?”

Mọi người thảng thốt:

“CÁI GÌ? BA MƯƠI TUỔI?”

“Trời ơi, vậy mà tôi toàn kêu chị ấy bằng em, còn nhiệt tình chỉ bảo nữa.”

Một cậu em khác cất lời:

“Chưa thảm bằng em, em nhỏ hơn chị ấy nửa còn giáp nè, mà còn kêu chị ấy bằng em ngọt xớt, rồi tán tỉnh chị ấy nữa á. Em có khác gì con đĩa mà đeo chân hạt đâu chứ. Hu Hu.”

Mọi người tiu nghỉu ai về chỗ nấy, cảm thấy hoang mang Hồ Quỳnh Hương thật sự. Thật thật giả giả thật khó mà lường. Ai cũng ôm một bụng nghi hoặc, tò mò mà làm việc. Dường như muốn nhảy phốc vào phòng Lâm Ân Tú mà lôi Minh Tuệ ra hỏi cho rõ.

Bản thân Huỳnh Minh Tuệ vẫn chăm chú làm việc bên trong phòng mà không biết mọi người vừa mới nhiệt tình bàn bạc về cô xong.

Còn Lâm Ân Tú đứng ngoài cánh cửa khép hờ dường như đã nghe thấy tất cả.

\- HẾT CHƯƠNG 158 \-