Minh Tuệ đứng lặng người ngắm nhìn cây cầu độc đáo này, một thời gian lâu đến nỗi, Minh Tuệ cứ nghĩ như đã qua một thế kỉ rồi.
Đến khi cô thôi ngây người, mọi người cũng bắt đầu lục tục chuẩn bị ra về. Huỳnh Minh Tuệ sực tỉnh giấc, cô cũng hòa vào dòng người đông đúc để chuẩn bị trở về lại khách sạn.
Trời khuya dần, nhiệt độ xuống thấp, sương rơi ướt áo Minh Tuệ. Trong một phút giây lơ đễnh, cô dường như lại thấy Lâm Ân Tú hòa lẫn vào dòng người.
Nhìn chị ngày càng bị dòng người hối hả cuốn ra xa cô, Huỳnh Minh Tuệ thót tim một cái. Thứ gì gọi là nhất quá tam chứ? Cô đến bây giờ mới có thể chắc chắn rằng hai lần trước mình thật sự không phải nhìn nhầm.
Dòng người đông đúc các ngày càng kéo cô ra xa khỏi cái người giống Lâm Ân Tú kia, Huỳnh Minh Tuệ mặt kệ tất cả mà hét to:
“Ân Tú, Ân Tú, LÂM ÂN TÚ.”
Đến khi dường như thấy bóng dáng cô gái ấy sắp khuất sau dòng người, Minh Tuệ mới thoát được ra khỏi dòng người xô đẩy ấy.
Cô gái nhanh chóng leo lên chiếc Mercedes màu vàng mà Minh Tuệ đã từng thấy khi ngày đầu tiên ra đây, cô ta nhanh chóng lái xe đi.
“Mình không nhìn nhầm, mình không nhìn nhầm.”
Minh Tuệ lẩm nhẩm với bản thân, dường như không dám tin vào sự thật. Cho đến khi cô gái ấy chạy vút qua ngang trước mặt cô. Minh Tuệ mới thật sự xác định:
“Là chị, là Ân Tú, là chị.”
Minh Tuệ vụt chạy qua đường, vừa lúc có mấy chiếc ô tô bắt đầu rời bãi, Minh Tuệ bị một chiếc xe đang chạy khá chậm tông trúng. Cô nén lại cơn đau đớn ở chân, đứng dậy chạy tiếp, mặc kệ tiếng chửi rủa vang vọng khắp nơi.
“Mi đi đứng kiểu chi rứa?”
“Bị điên hỉ?”
“Mắt mũi để mô mô rứa?”
Huỳnh Minh Tuệ vẫy vẫy một chiếc taxi:
“Nhanh lên, đuổi theo chiếc Mercedes màu vàng phía trước.”
Cô hấp tấp nói với tài xế.
“Anh nhanh lên giúp tôi, đuổi theo chiếc xe đó giúp tôi với.”
Minh Tuê dường như sắp bật khóc, cô cố nén lại, giọng nói trở nên lạc hẳn đi.
Đường phố về đêm ở Đà Nẵng khá vắng vẻ mà chẳng nhộn nhịp đông đúc như Sài Gòn. Chiếc xe vàng tăng tốc dường như sắp mất hút sau ngã rẽ, Minh Tuệ đã thật sự không kiềm chế được nữa mà bật khóc:
“Anh đuổi theo giúp em.”
Khi chiếc taxi đã bám sát chiếc xe phía trước, Minh Tuệ mới dần bình ổn được cảm xúc, cô cũng liếc nhìn biển tên đường trong đêm tối, đây là con đường biển mang tên Nguyễn Tất Thành.
Huỳnh Minh Tuệ bị gió biển đêm thổi mạnh, cô đau buốt, cái chân đang biểu tình dữ dội, cú tông lúc nãy có lẽ làm cô bong gân rồi.
Nhưng cô mặc kệ, Huỳnh Minh Tuệ đã mất chị một lần, cô không cho phép có lần hai xảy ra chuyện này, dù cho có là người giống người, cô cũng nhất định tra ra cho rõ.
Khi đến một ngã ba lớn, chiếc xe vàng rẽ vào một cánh cổng màu trắng xinh xắn với hàng rào cũng trắng nốt. Huỳnh Minh Tuệ bảo tài xế dừng xe, cô đi bộ chậm rãi đến trước căn nhà.
Một ngôi nhà tầm trung với mái Thái phía trước, phía sau là một sân thượng nhỏ. Căn nhà bao phủ toàn bộ là cửa kính, có một gác lửng với không gian mở. Kính bao quanh tạo cảm giác sang trọng rộng rãi.
Chủ nhân của căn nhà vừa bật sáng hết tất cả các bóng đèn lên. Xung quanh ngoài vườn nhà là đủ các loại cây, sỏi đã lát đường, hàng rào thấp thấp chủ yếu để trang trí chứ không có mục đích bảo vệ.
Toàn bộ rèm cửa sau lớp kính đều mở toang, Minh Tuệ đứng trong bóng tối ngắm nhìn dáng người quen thuộc đi đi lại lại quanh nhà.
Căn nhà màu xanh, trong nhà trang trí ngập tràn cây cối.
Tất cả, tất cả giống hệt căn hộ của Minh Tuệ ở Sài Gòn, giống hệt sở thích của cả hai đã từng mơ ước lúc còn sống chung.
Huỳnh Minh Tuệ bật khóc nức nở, cô không hiểu, không thể hiểu cũng không dám tin mọi thứ trước mắt:
“Là chị sao?”
“Nếu là chị, tại sao năm năm qua không về tìm cô?”
“Là do cô đã bỏ mọi liên lạc cũ sao? Hay chị giận cô nên không muốn thấy cô nữa?”
“Chị đã có gia đình chưa? Chị đã hết yêu cô chưa?”
Minh Tuệ đứng cô độc, lẫn vào bóng đêm, lắng nghe tiếng sóng biển vỗ mạnh vào bờ, nghe con tim cô vỡ vụn thành trăm mảnh. Huỳnh Minh Tuệ bưng mặt khóc nức nở.
Cô gái đứng trong nhà, dường như cảm giác có ai đó đang đứng trong bóng tối nhìn cô chằm chằm. Cô gái kéo rèm cửa lại, tắt tất cả các bóng đèn trong nhà.
“Lúc nãy trên cầu quay, dường như cô nghe tiếng ai đó gọi cô... Cả mấy hôm nay nữa, cứ có cảm giác lạ."
Bóng tối dần bao trùm lên tất cả, bao phủ toàn bộ cơ thể Huỳnh Minh Tuệ. Cô như con thú nhỏ bị thương nằm lọt thỏm vào hố đen của sự tuyệt vọng.
Ánh đèn đường le lói duy nhất phía xa xa chính là ánh sáng duy nhất giúp cô còn bám trụ đến bây giờ.
Một niềm tin về Lâm Ân Tú sẽ không bao giờ lay chuyển.
“Dù có là lí do gì đi nữa, em cũng sẽ bắt chị trở về bên em.”
‘Dù chị có yêu ai khác, chị vẫn phải là của em.”
“Ân Tú, em đã chờ chị cả đời rồi.”
Minh Tuệ gạt nước mắt, leo lên taxi trở về lại khách sạn.
Đêm nay, lại là một đêm thức trắng.
\- HẾT CHƯƠNG 147 \-