Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 144:Gà hoá cuốc, chị đã mất rồi...




Thế là ngay sau đó, bất chấp mọi thứ, Huỳnh Minh Tuệ sắp xếp công việc và gửi gắm quán lại cho Minh Châu, Tuyết Hương. Quyết tâm dành hẳn một tuần lễ để ra Đà Nẵng du lịch và sẵn tiện khảo sát tình hình thị trường.

Cô pho to một tấm ảnh rõ mặt của Lâm Ân Tú, mua một con gấu bông, dán ảnh chị vào, hạnh phúc cùng chị đi đến nơi mà cả hai từng ước hẹn.



Sân bay Quốc tế Tân Sơn Nhất,
Thành Phố Hồ Chí Minh,
Nhiệt độ hiện tại: 33 độ C.
Ga Quốc Nội,
Tám giờ ba mươi phút sáng.



“Minh Tuệ, em xem nè, cầu sông Hàn quay nè, lạ chưa? Sau này hai đứa mình cùng đi ngắm cầu quay nhé, chắc lãng mạn lắm.”

“Minh Tuệ, em xem nè, cầu Rồng phun lửa với phun nước. Nhìn mắt cười ghê, còn treo ổ khóa cầu tình yêu nữa. Toàn là cầu và cầu thôi. Con gà sợ nước như em chắc sợ lắm, he he he.”

“Minh Tuệ nhìn Bà Nà đẹp chưa nè, cầu vàng siêu ảo, vợ mặt cái váy công chúa, chị chụp cho vợ trên đây là siêu ảo luôn.”

“Em vợ ơi, Hội An đẹp chưa nè. Chị muốn cùng em ngồi trên thuyền, thả trôi theo dòng sông Thu Bồn, rồi hai đứa mình thả hoa đăng, cùng nhau nguyện ước.”

“Chị sẽ dẫn em đi ăn Mì Quảng chính gốc, dẫn em đến nhà người cậu đã nuôi chị lúc nhỏ ở Quảng Nam, chị sẽ nói tiếng Quảng cho em nghe: Ui chu choa, em vợ của chị đẹp quớ, răng mà yêu em dữ rứa hè.”

“Vợ ơi... người ta lại đi Đà Nẵng nữa này, chị cũng muốn đi mà.”

Lâm Ân Tú vừa nói vừa giả vờ làm nũng, Minh Tuệ luồn tay vào tóc chị:

“Oki vợ, nhắm mắt lại em dẫn đi nè.”

“Chụt. Tặng cái hôn trước, đi sau vậy, giờ còn nghèo chưa có tiền đâu, ka ka ka.”

Minh Tuệ mở mắt, thoát khỏi những hồi ức cũ, máy bay vừa mới cất cánh. Buổi sáng bầu trời trong xanh, nhiều mây thật đẹp. Ước gì có chị cùng cô ngồi đây, tựa đầu vào vai nhau mà ngắm nhìn bầu trời.


“Phía xa có đám mây xanh.
Ở giữa mây trắng, xanh xanh bầu trời.”

Minh Tuệ đưa mắt nhìn đăm đăm ngoài khung cửa sổ, nhìn hàng trăm đám mây to nhỏ bay lướt qua, có đám mây nào đang cho chị quá giang không? Chị có luôn bên cạnh và theo dõi những thứ em đang làm vì chị không, Ân Tú?

Minh Tuệ đưa búp bê Lâm Ân Tú lên phía cửa sổ, chụp một tấm ảnh thật đẹp, thêm một tấm ảnh tự sướng với con búp bê. Cô mỉm cười hạnh phúc, nhìn gương mặt buồn cười của chị trên con búp bê nghĩ thầm: “Chị vui không, Ân Tú? Sắp tới Đà Nẵng rồi nè.”

Sân bay Quốc tế Đà Nẵng,
Thành Phố Đà Nẵng,
Nhiệt độ hiện tại: 19 độ C
Ga Quốc Nội,
Chín giờ bốn mươi lăm phút sáng.

Minh Tuệ bước ra từ cổng sân bay, trời se se lạnh. Cô kéo cao cổ áo, nhét một tay vào túi áo khoác, một tay kéo vali, vẫy một chiếc taxi đến khách sạn ở quận Hải Châu của thành phố Đà Nẵng.

Huỳnh Minh Tuệ gửi lễ tân vali rồi đi bộ ra đường lớn, một khách sạn nằm ở đường Nguyễn Văn Linh, cũng cho như là trục đường chính của Đà Nẵng, khá đông đúc, khách du lịch thì nhiều đến hoa cả mắt.
Nơi đây cũng chẳng xô bồ như Sài Gòn, lại không quá yên bình như Nha Trang. Thành phố mang trong mình một vẻ đẹp say đắm lòng người. Nhìn thì có vẻ đông đúc đó, nhưng mọi thứ thật chậm rãi, chẳng vội vã như Sài Gòn vốn xô bồ.

Minh Tuệ hít một hơi thật sâu, không khí quả thật là trong lành. Bầu trời xanh ngắt, mấy đám mây lững thửng trôi, thời tiết lành lạnh, đứng ở đây có thể nhìn thấy được Cầu Rồng phía xa xa.

Minh Tuệ chưa đi khảo sát vội mà thong thả ghé vào một nhà hàng ven đường, quyết tâm lấp cái bụng đói trước khi làm gì khác.

Khi cánh cửa quán vừa được nhân viên mở ra, Minh Tuệ vô ý làm rớt đồ kẹp tóc ở phía sau lưng, cái kẹp tóc năm nào đi Đà Lạt chị mua tặng cô.

Huỳnh Minh Tuệ nhanh chóng quay lại, cúi xuống mà nhặt, đến khi ngẩng đầu lên định quay lại quán, Minh Tuệ chợt thấy một cô gái xinh đẹp, cô ấy mặt vest đen, áo sơ mi trắng, khuôn mặt nhìn nghiêng có vẻ lạnh lùng, mái tóc xõa ngang vai, đang đeo một cặp kính râm.

Chiếc xe vừa dừng đèn đỏ và vụt chạy đi khi đèn xanh vừa bật, chiếc Mercedes vàng đó với cửa kính xe hạ xuống, mọi thứ vẫn bình thường chỉ khác thường ở chỗ cô gái ngồi trên xe... cô ấy giống hệt... giống hệt Lâm Ân Tú?

“Ân Tú.”

Minh Tuệ thì thầm với chính mình, một giây chần chừ, cô hốt hoảng hét lên:

“ÂN TÚ.”

Minh Tuệ chạy theo chiếc xe đã phóng vút đi, hoang mang không hiểu chuyện gì. Đến khi tự trấn an bản thân, Minh Tuệ mới tạm chấp nhận việc cô đã quá nhớ chị nên gà hóa cuốc.

Xe cộ vẫn đông đúc, dòng người qua lại ngày một đông. Trời nắng dần, có tia nắng chiếu lên khuôn mặt đang vặn vẹo của Minh Tuệ, dường như làm giọt nước mắt chực trào ra trên khóe mắt thêm long lanh, hệt như viên pha lê.

Huỳnh Minh Tuệ bỗng chốc chẳng còn tí vui vẻ gì của lúc sáng sớm nữa. Cô quay lại nhà hàng, gọi nhân viên vài món ăn nhạt nhẽo.

Mọi thứ xảy vừa ra đã làm cô hoàn toàn mất vị giác, có ăn bào ngư di cá ngay bây giờ cũng chẳng thấy ngon nữa rồi.

Cầm búp bê Lâm Ân Tú trên tay, Minh Tuệ bất động một hồi lâu, cô trống rỗng thì thầm: “Ân Tú, em thật sự nhớ chị đến sắp gục ngã rồi.”

\- HẾT CHƯƠNG 143 \-

![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/839100/novel/10855084/1605591992.png-original600webp?sign=1e00f89f9b0d7bd666f64eb23c7ff906&t=5fff8980)