Kiếp Này Là Hận, Kiếp Sau Lại Yêu

Chương 136:Nhật kí Lâm Ân Tú 1




Những câu chuyện cũ ồ ạt kéo về một cách rời rạc. Dường như Minh Tuệ cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày chị rời xa cô như thế này, nên cũng chẳng để tâm mà ghi nhớ những kỉ niệm đó. Giờ đây ngồi nhớ lại, chỉ thấy mấy mảnh kí ức về chị rời rạc đến đáng trách, bản thân cô đã quá vô tâm.

Minh Tuệ đã luôn cho là Lâm Ân Tú vô tâm, nhưng chính cô mới là kẻ khốn kiếp đó. Nếu cô quan tâm chị hơn, đã biết chị bị bệnh, cũng đã không cho phép chị vì cô mà liều mạng làm việc để kiếm tiền.

Tất cả như dày vò tâm trí Minh Tuệ, cô cắn mạnh môi, mùi máu tanh lập tức sộc ra. Minh Tuệ dường như đã cạn nước mắt. Cô ôm lấy quyển nhật kí màu nâu sậm, dường như cảm nhận được hơi ấm đôi bàn tay chị trên đó:

“Ân Tú...”

Minh Tuệ bất giác bật ra tiếng gọi thâm tình, nghe sao thấu ruột, thấu gan. Cô run rẩy mở quyển nhật kí ra, trang đầu tiên:

Nhật kí tình yêu của Tuệ và Tú.

Ngày x, tháng x, năm 2018.

“Chẳng cần hàng tỉ người yêu thương, chẳng cần hàng tá chăn ấm,
Chỉ cần một trái tim luôn bên cạnh mình cùng chung nhịp đập, san sẻ yêu thương.”



Mấy dòng chữ nhạt nhòa của ba năm trước, trang giấy trắng nay đã ngã màu vàng, Minh Tuệ rưng rưng nước mắt, tay run run lật sang trang thứ hai.

Ngày x, tháng y, năm 2018.

“Chào vợ, là chị đây, khi em đọc được quyển nhật kí này, chị sợ đã không còn trên đời này nữa. Chị hứa với em, hai mươi năm sau, nếu chúng ta vẫn còn bên cạnh nhau, sẽ trao đổi nhật kí, xem như là một món quà. Nhưng, có lẽ chị sẽ thất hứa.

Xin lỗi em rất nhiều.

Khi em đọc được những dòng này, nhớ là không được khóc, cũng không được tự trách mình. Vì dù có như thế nào, chị cũng yêu em nhiều lắm.

Gần nửa năm trước, sau khi gặp em về, chị đi khám bệnh và phát hiện ra mình bị bệnh Rối loạn sinh tủy. Em chỉ cần hiểu đại khái như là một bệnh về máu vậy.

Thời điểm đó bệnh còn nhẹ, chị tự mình đi điều trị mà không nói với ai. Một thời gian sau thì ba má chị biết.

Chị nghe lời ba má bắt đầu điều trị theo phác đồ mà bệnh viện đưa cho ba má, không muốn nói với em vì sợ em lo lắng.

Nhưng càng điều trị, bệnh chị càng nặng hơn, chị sốt thường xuyên, người gầy gò ốm yếu, còn thường xuyên chảy máu cam trong công ty.

Chị chán nản hẳn, tuy vẫn còn điều trị nhưng lại không còn hy vọng nữa. Chị lại nghĩ về em, sợ một ngày không còn chị nữa, thì em phải làm sao? Chị hạn chế liên lạc với em, dường như muốn tập cho em cảm giác quen dần không có chị.

Nhưng rồi nỗi nhớ em không thể cản lại được, chị quyết định vào Sài Gòn gặp em lần cuối để nói lời chia tay, nhưng chị lại vô dụng nên cuối cùng chúng mình cũng tiếp tục yêu nhau.

Chị phát hiện ra Đinh Tuyết Hương và Đặng Minh Châu có tình cảm với em, chị đã rất đau khổ, thật sự sợ mất em, nhưng chị thì có tư cách gì mà tranh giành chứ? Khi trở về lại Nha Trang, chị đã tuyệt vọng đến mức lao vào bia rượu.

Cứ nghĩ đến em đã làm gì đó với bọn họ, chị lại đau không thở nổi.”

...

Đọc đến đây Minh Tuệ nấc lên một tiếng, ôm lấy trái tim mình. Là do cô, chính là do cô không dứt khoát để chị phải hiểu lầm, là do cô gây ra mọi chuyện. Minh Tuệ nén lại đau thương, đọc tiếp với đôi mắt dường như đã nhòe hẳn.

...

“Chị đau đớn lắm, cảm giác bế tắt không biết làm sao. Rồi chị tình cờ quen biết với Hồng Quân, chị đi nhậu say cùng nó. Chị thật sự xin lỗi em, nhưng chị không nhớ gì cả, chị thề chưa bao giờ có chủ ý làm lỗi với em, chị yêu em còn không hết nữa. Sao nỡ làm tổn thương em?”

...

Minh Tuệ ôm mặt, mặc kệ nước mắt tuôn trào:

“Chị không làm gì có lỗi với em hết, cô ta đã nhắn tin cho chị, tất cả là tại cô ta. Em xin lỗi, em xin lỗi vì đã không tin chị."

...

“Khi từ Sài Gòn về đến Nha Trang, chị đã nghĩ chuyện hai chúng ta chắc đã kết thúc. Mặc dù rất ghét Hồng Quân, nhưng chị không biết phải làm sao. Cô ta đòi tự tử, buộc chị phải nói thương cô ta. Chị không thể không nói, chị xin lỗi em.

Tin nhắn chị không xóa, chị không ngờ em lại đọc được. Chị biết em đã đau đớn, tuyệt vọng đến thế nào mà. Là do chị khốn nạn, tất cả là do chị.

Rồi em về tỉnh X, ba má em phát hiện ra, họ đánh và nhốt em. Em phải bỏ trốn ra Nha Trang với chị. Nhìn mấy vết roi của ba trên người em, chị đã đau như ai cắt vào da thịt chị. Thời điểm đó chị đã thề với lòng sẽ dành cả khoảng thời gian còn lại của mình để bù đắp cho em.

Việc em ra sống với chị là điều chị chưa hề nghĩ đến, nhưng không thể để em quay lại Sài Gòn, chị quyết định tập trung điều trị. Ba mẹ thì hết lòng tìm kiếm tủy phù hợp để ghép cho chị. Chị cũng thêm nhiều hy vọng có thể bên em cùng nhau sống đến già.

Bây giờ chị lại mệt nữa rồi, phải đi ôm em ngủ sớm. Mai lại đi làm để lo cho vợ sau này nữa.

Tạm biệt em nhé.

Hôn em.

Lâm Ân Tú.

00 giờ 05 phút.”




\- HẾT CHƯƠNG 135 \-