Dịch bệnh vẫn tiếp diễn, cả hai vẫn tiếp tục đóng cửa quán. Công ty may của Ân Tú vì là hàng xuất khẩu sang nước ngoài đã có mối sẵn nên không bị ảnh hưởng nhiều, chị vẫn làm việc bình thường.
Huỳnh Minh Tuệ thì trở lại ngày tháng ở nhà thất nghiệp như ba năm trước, lần đầu ra Nha Trang. Mỗi ngày ở phòng trọ loay hoay, chiều đến thì nấu ăn chờ Ân Tú đi làm về cùng ăn tối.
Nhưng, mọi chuyện đã qua vẫn chưa là điều tồi tệ nhất với cả hai. Dịch bệnh kéo dài rất lâu, kéo theo rất nhiều công ty đóng cửa, phá sản, người lao động thất nghiệp.
Tất cả điều đó kéo theo thị trường chứng khoán cũng sụt giảm trầm trọng. Dường như thấp nhất trong lịch sử giao dịch.
Tất cả tiền của Huỳnh Minh Tuệ và Lâm Ân Tú dường như đã đầu tư vào đó.
Mặt mày chị càng ngày càng tái xanh hơn khi nhìn bảng điện tử đi xuống mỗi ngày. Minh Tuệ tuy có tức giận chị nhưng cũng không nỡ la mắng chị vào lúc tuyệt vọng như thế này.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Minh Tuệ nhìn Ân Tú buồn bã mà khui một chai tiger ra uống, cô nhẹ ôm chị vào lòng, dỗ dành như trẻ con:
“Không sao đâu vợ, rồi nó sẽ lên lại mà, tiền mình vẫn còn đó. Không mất đâu mà vợ lo, vợ đừng buồn nữa.”
Ân Tú thở dài không nói gì, chị vùi sâu mặt vào hõm cổ của Minh Tuệ mà run rẩy.
Minh Tuệ khui thêm một chai bia, ngồi xuống cạnh chị cùng uống:
“Em sẽ cùng chị vượt qua giai đoạn khó khăn này mà, chị đừng lo.”
Ân Tú gượng cười, chị thật sự không muốn Minh Tuệ lo lắng, cả hai im lặng, không ai nói với ai câu nào. Cụng nhẹ chai bia, cùng nhau nhâm nhi, mỗi người điều theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Huỳnh Minh Tuệ và Lâm Ân Tú vốn dĩ vẫn chưa đến mức sẽ chết đói, chỉ là hằng ngày phải gồng gánh tiền mặt bằng. Còn nhìn số tiền trong chứng khoán mất đi mỗi lúc một nhiều.
Trong hai tỉ đầu tư đó, bao gồm tiền tiết kiệm cả hai, tiền dự phòng, tiền chị giữ dùm công ty, cả khoản lời của đối tác làm ăn với chị,... Nói chung, Lâm Ân Tú dường như đã liều lĩnh mà dồn hết tất cả vào đó.
Huỳnh Minh Tuệ cũng thật sự sợ hãi có một ngày hai đứa phải vì số nợ ngập đầu này mà bỏ trốn mất.
Đến lúc đó chắc sẽ buồn cười chết mất, vì đâu lại nên nông nỗi này chứ?
Cô bàn bạc với Lâm Ân Tú, quyết định sẽ sang quán cơm của cả hai. Huỳnh Minh Tuệ muốn lấy lại được một số vốn ít ỏi từ việc sang quán. Hơn nữa cũng chẳng trụ lại nổi vì phải đóng tiền mặt bằng mỗi ngày nữa rồi.
Nhìn đứa con tinh thần, công sức của hai đứa gầy dựng, cũng đã ba năm nay, Minh Tuệ và Ân Tú thật sự không nỡ. Nhưng đến cuối cùng, cả hai cũng quyết định đăng lên mạng xã hội facebook và các trang buôn bán khác để sang quán.
Chỉ cần còn lại núi xanh, lo gì không có củi đốt?
Trong thâm tâm của Minh Tuệ và Ân Tú nghĩ, chỉ đăng tin thế thôi, chưa chắc sẽ tìm được người đồng ý với giá sang và các thỏa thuận khác. Nhưng mọi việc thuận lợi hơn Huỳnh Minh Tuệ nghĩ rất nhiều.
Chiều hôm đó, khi cả hai đang cùng nhau nấu ăn, điện thoại Huỳnh Minh Tuệ reo lên:
“Alo, em sang quán ở đường XX, giá sang là xx hả?”
Minh Tuệ khá bất ngờ:
“Dạ đúng rồi ạ.”
“Vậy chút anh qua xem quán luôn nhé, nếu ổn thì anh sang luôn.”
“Dạ, oki anh. Vậy hẹn anh bảy giờ rưỡi nhé.”
Mọi việc đúng là thuận lợi đến hoang mang, tầm hai tiếng sau cuộc gọi, có hai anh trai người tỉnh Bình Thuận ra xem quán. Hai anh ấy nhanh chóng hội ý và đồng ý với giá sang mà Minh Tuệ và Ân Tú đưa ra.
Minh Tuệ cùng Ân Tú tìm phòng trọ ngay trong đêm và chuyển hết đồ cá nhân qua đó. Chiều ngày hôm sau, Minh Tuệ nhanh chóng bàn giao quán, viết giấy sang nhượng dưới sự làm chứng của cô chủ đất. Cả hai người cùng ra ngân hàng để chuyển tiền luôn trong ngày.
Cái quán tâm huyết ba năm, bị sang nhanh chóng về tay chủ mới như thế đó, nhanh đến độ Minh Tuệ còn chưa kịp nhìn tổng thể lại nó một lần cuối nữa...
Khi Minh Tuệ về phòng trọ mới, cô cũng chính thức thất nghiệp, từ bỏ công sức mà ba năm qua cả hai gây dựng, cũng như trút bỏ được một phần gánh nặng thật sự đeo bám trên vai hai người mấy ngày qua.
Minh Tuệ ở trong phòng mỗi ngày, cô buồn chán mà nghiên cứu thêm về tình hình chứng khoán.
Tình hình dịch cũng càng ngày càng khả quan hơn. Các quán xá, bar, karaoke và hầu hết các địa điểm du lịch đã được mở cửa lại mà hoạt động bình thường.
Thị trường chứng khoán cũng có khởi sắc hơn, các mã chứng khoán đã bắt đầu xanh trở lại và có lời. Ân Tú quyết định bán hết để thu tiền về túi.
Mấy tháng qua, đã đủ đau tim lắm rồi. Khoản nào được trả về khoản đó, phần dư ra thì được Ân Tú tiếp tục đầu tư.
Minh Tuệ một phen thở phào nhẹ nhõm. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã ổn.
Nhưng... mọi thứ liệu có thật sự ổn chăng?
-HẾT CHƯƠNG 128 -