Lau vội mấy giọt nước mắt, Huỳnh Minh Tuệ ngồi co ro trong góc nhà, mà ôm gối:
“Tôi hỏi chị, đã bao lâu rồi tôi và chị chưa thân mật? Tại sao trong mối quan hệ nữ \- nữ này. Chị là chồng nhưng tất cả mọi thứ tôi điều phải chủ động. Tôi hỏi lại lần cuối, chị ngủ với nó chỉ một lần thôi mà chị đã nhớ nhung, lưu luyến đến độ mất cảm giác với tôi rồi đúng không?”
Ân Tú chán ghét:
“Không, chị không có.”
Minh Tuệ mất bình tĩnh hẳn:
“Vậy tại sao chị không ôm tôi, không hôn tôi, không cái gì hết. Ở chung với chị như vậy có khác gì chỉ là bạn cùng phòng trọ hay không hả?”
Ân Tú im lặng, mím chặt môi không trả lời.
Minh Tuệ run rẩy toàn thân:
“Chị chê tóc tôi xơ, chê tóc tôi không mượt. Không một lần chị luồn tay vào tóc tôi mà vuốt ve. Với tôi, chị hoàn toàn không có một hành động yêu thương nào cả.”
Minh Tuệ nước mắt rơi lả chả bỏ đi ra khỏi phòng, gom hết mĩ phẩm và các loại nước hoa của mình quăng mạnh vào thùng rác, miệng nói lớn:
“Tôi đã vì chị chăm chút cho bản thân như thế nào, tôi mua mĩ phẩm, nước hoa tất cả đều vì chị. Nếu chị vẫn không ngó ngàng gì đến tôi thì quăng hết đi, còn dùng làm cái gì nữa.”
Minh Tuệ đối với Ân Tú thật sự không có lời gì nữa để nói. Cô thật sự muốn lao vào đánh nhau với chị một trận sau mọi thứ xảy ra.
Chị nói dối cô hết lần này đến lần khác, thách thức sự kiên nhẫn và tình yêu của cô hết lần này đến lần khác. Chị ấy có mọi thứ, chị ấy thành đạt, đứng trên đỉnh của vinh quang, nên chưa một lần nào hiểu cho nổi khổ tâm của Minh Tuệ.
Ân Tú không thể hiểu được Minh Tuệ cô đơn như thế nào, áp lực và chơi vơi ra sao, chị chỉ thấy Minh Tuệ ngày ngày vẫn cười nói thì cứ nghĩ cô vui. Chưa một lần chị hỏi cô có ổn không?
Không một lần nào cả.
Minh Tuệ đứng giữa tình yêu đối với Ân Tú, sự bất lực cho tương lai và gia đình của cô mà bế tắt, đau đớn đến muốn ngừng thở.
Cô thèm cái ôm an ủi của chị còn hơn cây khô thèm nước, cô thèm được chị an ủi rằng chị chỉ yêu có mỗi cô mà thôi, nhưng tất cả chỉ là sự im lặng lạnh lùng của chị.
Chỉ có cơn gió bên ngoài cửa sổ kia là đang lớn dần, đập mạnh vào cửa sổ báo hiệu một cơn mưa lớn là ồn ào nhất trong bầu không khí căng thẳng này thôi.
Lớn như cơn mưa lòng của Huỳnh Minh Tuệ.
Minh Tuệ nhớ lại những ngày còn ở Sài Gòn, nhớ lại ba má, em trai, em gái, bất giác lại nghĩ đến Tuyết Hương và Minh Châu đã từng trân trọng cô như thế nào,... Mọi thứ làm Minh Tuệ đớn đau bật khóc nức nở.
Tiếng nấc vang lên trong đêm tối nghe não nề đến bất lực.
Ân Tú thật sự quá vô tâm, vô tâm đến làm người khác quặn lòng. Cái Minh Tuệ muốn đơn giản chị có thể làm được chỉ là ôm hôn cô mỗi ngày, lâu lâu cùng cô thân mật mỗi tối, đừng dấu diếm cô việc gì, cũng có thể là mỗi khi gây nhau, chị vì nhường cô mà im lặng sau đó ôm cô vào lòng vỗ về.
Minh Tuệ là một người hiểu chuyện, nhất định sẽ vì chị nhường một bước mà nhượng một trượng. Vậy tại sao, điều đơn giản như vậy chị vẫn không làm được?
Minh Tuệ ôm mặt khóc nức nở. Một hồi lâu thật lâu, không biết đã mấy giờ, nước mắt cũng đã cạn khô, bám dính trên gương mặt rin rít. Minh Tuệ kéo áo lên lau bừa giọt nước mắt còn sót lại, hít một hơi thật sâu.
Bỗng dưng thấy đối chút tội nghiệp cho Ân Tú, chị cũng không muốn nói dối cô, chị cũng không còn gặp cô ta nữa, cô như vậy có phải quá đáng rồi không?
Lòng Minh Tuệ bỗng dưng mềm nhũn.
Cô chậm rãi bước vào phòng, vừa mới xa chị một thời gian ngắn lại có cảm giác nhớ chị rồi, lòng nặng trĩu mà bước đi từng bước thận trọng. Khi hai chân đã đặt hẳn trong căn phòng của cả hai. Minh Tuệ thấy Ân Tú đang nằm đó, bình thản mà ngủ say, chăn đấp ngang ngực, thoải mái mà chìm vào giấc ngủ.
Lửa giận lần nữa bùng lên dữ dội, cô vì ai mà phải khổ sở như thế này, tại sao con người gây ra kia lại thản nhiên mà say giấc mặc kệ cô khóc sưng cả mắt.
Cái cô chờ đợi chỉ đơn giản là cái ôm của con người vô tâm vô phế kia mà thôi.
Trong phút chốc tủi hờn Minh Tuệ không kiềm chế được, giật phắt chăn của Ân Tú ra, cô kéo người chị, lay mạnh:
“Tại sao, tại sao chị không ôm tôi, không hôn tôi, không gì hết hả? Tại sao chị vẫn bình thản mà ngủ ngon trong khi tôi lại vật vã vì ai chứ?”
“Đùng!”
Tiếng sấm vang lên, bầu trời bên ngoài bắt đầu nổi gió, cuối cùng thời tiết cũng không chịu nổi nữa mà đổ cơn mưa, cơn mưa đầu mùa đến bất chợt, tuôn xối xả như đang muốn trút hết cơn giận dữ.
Gió mang theo hơi nước thổi vào lạnh ngắt, xuyên qua kẽ hở bên trên khung cửa sổ được đóng kín.
Bên ngoài gió đang gào thét, đập liên hồi vào khung cửa sổ khép chặt. Bên trong phòng trọ nhỏ nội tâm Huỳnh Minh Tuệ cũng đang thét gào dữ dội. Trong không gian nhỏ đến ngột thở, trời tối đen như hũ nút, hai bóng người đang ngồi trên chiếc giường gỗ chìm hẳn vào bóng tối.
\- HẾT CHƯƠNG 105 \-