Nhưng lần về quê cùng Lâm Ân Tú trải qua mấy cảnh sum vầy và tụ họp vui vẻ, vẫn chưa là điều tồi tệ nhất đối với cảm xúc của Minh Tuệ.
Khi Lâm Ân Tú chạy đi mua đồ cho mẹ, Minh Tuệ ở nhà với dì sáu của chị. Dì ấy là một chị gái tầm ba mươi lăm, làn da rám nắng, gương mặt đầy vết thâm nám và tàn nhan, dì đã có ba đứa con. Cả con người toát lên vẻ chân chất, thật thà. Vừa cho con bú sữa, chị vừa hỏi:
“Lần này mấy đứa về không có Thúy An về chung hả?”
...
Khi Minh Tuệ ngồi trên xe sau lưng Ân Tú trở về lại Nha Trang vào chiều tối hôm đó, cô suy nghĩ nhiều về những lời thăm hỏi của dì sáu, Minh Tuệ không chịu nổi nữa mà lên tiếng hỏi:
“Chị Thúy An hay về quê chị lắm à?”
Ân Tú vừa chạy vừa nói:
“Không có, ít lắm.”
Minh Tuệ uất ức:
“Vậy tại sao nhà chị ai cũng biết chị ấy, còn nhớ rõ và hỏi thăm nữa? Chị gạt em sao?”
Ân Tú tức giận:
“Không gạt em, em để ý làm gì, nó là bạn chị thôi, có gì mà em phải làm quá lên như vậy chứ?”
Minh Tuệ bật cười trong lòng, cảm giác Ân Tú lại lần nữa làm cô thật sự thất vọng.
Hóa ra, Thúy An và chị thân thiết nhiều hơn cô tưởng. Họ là tri kỉ, họ hiểu nhau. Còn cô có là người yêu chị thì cũng mãi là người đến sau mối quan hệ của hai người đó tận ba năm mà thôi.
Thật nực cười!!!
Những suy nghĩ đang bủa vây làm Minh Tuệ dường như muốn ngã quỵ.
Có những lúc nằm suy nghĩ về Ân Tú, về mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp và gia đình của chị, cô không thể biết được mình đứng thứ mấy trong những người quan trọng đối với chị.
Minh Tuệ đã run rẩy mà nằm trong lòng Ân Tú thổn thức:
“Chị không cần chọn giữa gia đình và em. Em dư biết khi việc chị quen em bị phát hiện ra chị sẽ chọn ai. Gia đình chị lúc nào cũng quan trọng, chị chắn chắc sẽ chọn gia đình đúng không?
Còn gì đau hơn khi trong một mối quan hệ đồng tính, một trong hai người trong đó không vượt qua được rào cản về định kiến của gia đình chứ?
Lại nhớ đến cái ngày mà Ân Tú bị sốt xuất huyết. Lần đó chị sốt đến run người, cả hai ở quán, chị gọi điện cho mẹ bảo rằng chị bị ốm có lẻ phải nhập viện.
Huỳnh Minh Tuệ đã ra sức can ngăn vì cô cũng có thể chăm sóc được chị mà không cần phiền đến ba mẹ ở quê.
Nhưng dường như, chị lại cần mẹ hơn là cô...
Lâm Ân Tú vẫn mặt kệ Minh Tuệ mà gọi cho mẹ chị trong đêm đó. Tầm hơn một tiếng sau mẹ chị có mặt tại quán cũng là nơi ở của cả hai.
Sau khi nhận thấy chị sốt cao thật bất thường, mẹ Ân Tú lập tức đưa chị vào viện. Đêm đó, Minh Tuệ ở nhà cũng sốt cao 39 độ. Rất may, sáng hôm sau cô tự khỏi mà không cần phải nhập viện như Ân Tú.
Chị nhập viện cũng tầm trên dưới mười ngày. Minh Tuệ vốn cũng chỉ là “bạn bè thuần túy” của chị nên cũng không có tư cách gì mà vào thăm chị mỗi ngày hay quan tâm lo lắng cho chị thái quá.
Thế là cô chọn cách ở nhà lo buôn bán, giả vờ như là bình thường, nhưng trong thâm tâm cứ mãi lo lắng không thể yên, như ngồi trên chảo lửa.
Gần đến ngày chị xuất viện, Minh Tuệ cảm thấy đã không thể nào chịu nổi nữa, cô nhớ chị đến phát điên. Từ khi ra Nha Trang sống với Ân Tú, đây có lẽ là lần duy nhất cô và Ân Tú vắng nhau lâu đến vậy.
Minh Tuệ rủ thêm chị Thúy An, cùng nhau vào thăm Ân Tú. Sau khi dọn quán xong cũng đã gần chín giờ tối, cả hai cũng đến bệnh viện đa khoa để thăm chị.
Huỳnh Minh Tuệ thừa nhận cô rất vô dụng, phải vịn vào cái danh bạn thân giữa Ân Tú và Thúy An để làm cho mối quan hệ giữa cô và chị cũng trở nên thân thiết. Phải dựa vào Thúy An mà để cho người khác thấy cô cũng đơn giản cũng chỉ là một trong những "người bạn thân thiết" trong đời Ân Tú mà thôi.
Dọc đường đi, Minh Tuệ cảm thấy thấm thỏm, lo âu như là cô sắp gặp Ân Tú lần đầu tiên ở bến xe Miền Tây hồi còn ở Sài Gòn vậy.
Khi đến bệnh viện, cũng vừa hay cơn mưa đầu mùa trút xuống như thác đổ. Minh Tuệ không nhanh không chậm đi đến phòng 302 nơi Ân Tú nằm.
Từ xa xa đã thấy Ân Tú và mẹ đang ngồi trên ghế trước phòng bệnh. Minh Tuệ nhanh chóng đi đến. Khi nhìn thấy chị và đang đứng đối diện với Ân Tú, Minh Tuệ bất giác đau lòng đến nhói tim. Ân Tú gầy gộc hẳn, dường như chị sụt gần cả chục kí. Mặt mày xanh xao và hốc hác đến đau lòng.
Huỳnh Minh Tuệ trong một phút chốc dường như không kiềm chế được mà muốn ôm chầm lấy chị mà vuốt ve mái tóc.
Nước mắt chưa kịp trào ra đã bị Minh Tuệ nuốt ngược lại vào trong:
“Chị vất vả nhiều rồi.”
Ân Tú chỉ cười mà không nói gì, trong mắt chị là biết bao tình ý dành cho cô. Không ai nói với ai câu nào, chỉ cẩn thận nhìn nhau và yêu thương chỉ trao qua ánh mắt.
Hồ Thị Thúy An ngồi trên ghế đá nói chuyện với mẹ của Ân Tú. Minh Tuệ cùng Ân Tú đi vào trong. Phòng bệnh nơi Ân Tú nằm rất lớn, gồm tám giường đặt cách xa nhau.
Vì cũng đã trễ rồi nên phòng tắt đèn tối om để bệnh nhân nghỉ ngơi. Minh Tuệ vừa nằm vừa dựa lưng trên đầu giường bênh Ân Tú, ngắm nhìn xung quanh. Ân Tú leo lên giường, đắm chăn cho cả hai lên ngang ngực, luồng tay vào trong nắm chặt tay Minh Tuệ.
Chạm vào bàn tay lạnh ngắt gầy gò của chị, Minh Tuệ cảm động đến rưng rưng.
Đêm tối, trong phòng bệnh im ắng, Lâm Ân Tú và Huỳnh Minh Tuệ im lặng nắm tay nhau. Yêu thương dường như truyền qua xúc giác.
Hai con người, hai trái tim, cùng chung một nhịp đập.
Yêu chị không hết, giận sao đành...!
\- HẾT CHƯƠNG 101 \-
![](http://up.pic.mangatoon.mobi/contribute/fiction/839100/episode-images/1604291189976.jpg-original600webp?sign=b15f323240dc898331aac1673184f844&t=5fff8980)