Ngày hôm ấy Minh Tuệ phỏng vấn rất tốt. Gương mặt của nhà tuyển dụng rất hài lòng khi cô trả lời mấy câu hỏi mà họ đưa ra, bên phía công ty hẹn Minh Tuệ vài hôm nữa sẽ có cuộc gọi thông báo về cuộc phỏng vấn.
Huỳnh Minh Tuệ với một tâm trạng không lo âu mà chờ đợi, dĩ nhiên cô đã đậu phỏng vấn, làm sales của một công ty bất động sản. Mức lương cứng là ba triệu rưỡi mỗi tháng cộng với doanh số. Lâm Ân Tú suy nghĩ kĩ và quyết định không để Minh Tuệ đi làm công việc này.
Cả hai bàn bạc với nhau mức lương như thế là quá thấp, chưa kể công ty còn sales bên căn hộ cao cấp, nên để bán được một căn hộ là điều hơi khó. Nếu vậy, không phải liên tiếp mấy tháng chỉ là nhận được lương cứng thôi sao?
Minh Tuệ nghe theo lời chị, cô không đi làm nữa, cả hai lại bàn bạc và đưa ra quyết định sẽ mở một quán cơm nhỏ.
Với số vốn ít ỏi của Minh Tuệ mang theo từ việc lấy tiết kiệm của mình và một phần lớn là của Ân Tú cả hai bắt đầu chuỗi ngày tìm hiểu việc kinh doanh.
Những ngày sau đó, Ân Tú vẫn đi làm ở công ty còn Minh Tuệ thì chạy ngược chạy xuôi tìm mặt bằng để bán. Do chưa rành đường xá nên việc tìm nơi đẹp để buôn bán khá khó khăn với Minh Tuệ.
Sau một thời gian dài hơn ba tháng, cuối cùng Huỳnh Minh Tuệ cũng tìm được một mặt bằng khá lớn. Có cả căn nhà cấp bốn riêng biệt để ở lại tại quán.
Vì Lâm Ân Tú phải lo việc ở công ty nên giao mọi việc cho Minh Tuệ toàn quyền quyết định.
Mặt bằng quán ăn vốn nằm ở một con đường khá lớn, cắt ngay trục đường chính, có khu dân cư đông đúc, đặt biệt là gần hai trường cao đẳng và ba trường đại học, vì thế rất đông nhà trọ của sinh viên ở, lại gần hai kí túc xá lớn phía tây và phía đông.
Ân Tú và Minh Tuệ cảm thấy rất hài lòng, dường như có thể thấy được một tương lai tươi sáng của cả hai mặc dù quán chưa đi vào hoạt động.
Cả hai quyết định nhanh chóng sang quán và trả chỗ đang trọ, dọn hết đồ đạc sang căn nhà cấp bốn bên trong mặt bằng.
Ân Tú ban sáng đi làm, tối về nhà phụ Minh Tuệ ít việc lặt vặt. Từ ngày sang được quán, thêm một khoảng thời gian dọn dẹp, cuối cùng cũng có chút gì gọi là ổn định rồi. Ngày khai trương cũng định là hai ngày nữa, vào ngày hợp tuổi với cả hai đứa.
Ân Tú nhờ các mối quan hệ của mình mà mời được rất nhiều người đến dự khai trương. Thời gian đầu buôn bán diễn ra thuận lợi, cả hai càng thêm vững tin vào tương lai tươi sáng hơn. Lúc nào trong ngôi nhà nhỏ cũng tràn ngập tiếng cười.
Việc buôn bán chủ yếu là buổi sáng và chiều tối, Ân Tú đi làm về sẽ phụ Minh Tuệ, còn buổi sáng Ân Tú nhờ cô ba của chị qua giúp Minh Tuệ cho đỡ đần được phần nào.
Dĩ nhiên vẫn là trả lương như thuê nhân viên vậy thôi. Chỉ là người quen nên cũng dễ dàng trong nhiều việc và cũng vì thế mà nhiều thứ không hay khác phát sinh ra.
Điều đó ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến mối quan hệ của Lâm Ân Tú và Huỳnh Minh Tuệ.
Cô ba là chị gái của ba Ân Tú, cô đã hơn sáu mươi tuổi. Minh Tuệ thời gian đầu đối với cô ba có một trăm phần trăm kính nể, Minh Tuệ hạn chế nhất những việc gì đó có thể làm cô trở nên vụng về hay hậu đậu. Có lẽ cô là người thân đầu tiên của Ân Tú mà Minh Tuệ tiếp xúc nên Minh Tuệ cố gắng làm mọi thứ, chỉ mong lấy được điểm trong mắt người cô này.
Nhưng bà cô ngày càng quá đáng, Minh Tuệ vốn cũng chẳng phải là một người giỏi nhịn nhục vì thế mâu thuẫn và bóng ma trong lòng Minh Tuệ ngày càng lớn hơn. Ân Tú bị đứng giữa càng thêm khó xử.
Chuyện Minh Tuệ và Ân Tú quen nhau ngoài anh hai của Ân Tú không một ai biết. Chính vì thế...
Một ngày nọ, cô ba hỏi Minh Tuệ:
“Quê con chắc nghèo lắm nhỉ?”
Minh Tuệ nghe loáng thoáng, có cảm giác không rõ, nên hỏi lại:
“Sao cô? Cô nói gì vậy?”
Cô ta nói lại, nụ cười khinh khỉnh nở trên môi:
“Quê con chắc nghèo lắm nhỉ? Chứ sao lại phải ra đây làm hả?”
Minh Tuệ chưng hửng, hóa ra cô ta cho là Minh Tuệ nghèo khổ mới phải ra đây làm việc. Cảm giác hơi bất ngờ và bị khớp, Minh Tuệ im lặng không nói gì.
Từ đó về sau, cô ấy liên tục hỏi như thế, hỏi Minh Tuệ ra đây làm gì, ba mẹ làm nghề gì? Cuộc sống cực khổ ra sao các thứ.
Những lúc có Ân Tú, chị sẽ lên tiếng bảo vệ Minh Tuệ:
“Cô đừng nói vậy, ở đâu cũng có người giàu người nghèo hết.”
Chị cũng xin lỗi Minh Tuệ, mong cô bỏ qua. Minh Tuệ cũng vì thế mà cố gắng không tính toán nữa. Lúc trước mỗi khi có ngày lễ cô hay mua quà biếu cho gia đình anh hai, ba má Ân Tú và cả cô ba.
Minh Tuệ nghĩ có lẽ nên biết ơn cô ba của Ân Tú vì đã chăm sóc chị trong thời gian chị ở nhờ nhà cô. Nhưng từ đó về sau, cô không biếu gì nữa cũng trở nên dè dặt khi nói chuyện và xa cách đến mức thật sự ngại ngùng khi gặp mặt bà cô.
Cảm giác bị người ta xem thường thật không dễ dàng gì mà bỏ qua được.
\- HẾT CHƯƠNG 99 \-