Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 2




Bốn năm sau, thái tử Ngôn Tuấn Hàn tròn mười lăm tuổi gốt cuộc bốn năm chờ đợi y cũng được đến thao trường nhưng đổi lại sự mong ngóng của y là xuất hiện bên cạnh Tại Chính Hiên là một bóng dáng bé nhỏ của một nữ nhân nàng ta là Phùng Kiều Ngọc, là con gái của Phùng đại thượng thư, nổi tiếng xinh đẹp cầm kỳ thi hoạ đều giỏi cả

Ngôn Tuấn Vỹ nhìn thấy đệ đệ từ xa lập tức đi lại

“Hàn nhi hoàng huynh thật nhớ đệ”

Hai năm qua Ngôn Tuấn Vỹ vì luyện tập ở thao trường mà ít có thời gian gặp mặt đệ đệ bây nhờ nhìn lại y cao lên rất nhiều cũng dần coa khí thế của một thái tử

“Hoàng huynh người đó gì của Chính Hiên ca ca vậy”

“À nàng ta là Phùng Kiều Ngọc là con gái của Phùng đại thượng thư, nàng ta với Chính Hiên vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ cho nên mấy năm nay mỗi lần sau khi luyện tập xong nàng ta đều đến đợi Chính Hiên cả”

Tuấn Hàn gật đầu, thì ra vốn dĩ Chính Hiên đã có thanh mai chúc mã, Tuấn Hàn còn cho rằng bản thân mới thật sự là thanh mai chúc mã của người nhưng tất cả chỉ là một mình y tự suy diễn mà thôi

“Nàng thật đẹp a” Tuấn Vỹ gật đầu với ý kiến của hoàng đệ nhưng đột nhiên lại sững người quay sang

“Hoàng đệ đừng nói đệ nhắm đến nàng ta”

Tuấn Hàn lắc đầu

“Ta chỉ khen vậy thôi”

Tuấn Hàn nói xong rồi rời đi hôm nay y phải bắn cung cưỡi ngựa, còn có có phải luyện tập võ công không thể lãng phí thời gian được

Tại Chính Hiên từ xa đã nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn nhưng không biết làm sao hắn lại không bước lại cùng y chào hỏi

“Chính Hiên huynh đang nhìn gì vậy”

Phùng Kiều Ngọc bên cạnh nhìn hắn, sau đó nhìn theo ánh mắt của hắn, người đó không phải là tứ hoàng tử sau, đối diện tứ hoàng tử là ai vậy nhìn rất có khí phách

“Không có gì, Ngọc nhi cũng muội trở về đi ta còn phải luyện tập”

Phùng Kiều Ngọc gật đầu sau đó cũng rời đi, nàng quay sang cung nữ bên cạnh hỏi

“ Ngươi biết người đối diện tứ hoàng tử là ai không”

“Nô tỳ không biết nhưng nô tỳ có nghe nói hôm nay thái tử đến thao trường luyện tập”

Phùng Kiều Ngọc gật đầu sau đó nhìn về phía Ngôn Tuấn Vỹ, ở thao trường này ngoài Tại Chính Hiên có thể cùng tứ hoàng tử trò chuyện ra thì không có kẻ khác, nàng cũng đoán được người đó chính là Ngôn Tuấn Hàn thái tử điện hạ

Tuần Hàn một bên luyện tập gốt cuộc cũng luyện tập xong, y nhìn xung quanh lại thấy Tại Chính Hiên đang đứng đó nhìn mình còn có tứ ca cũng đang đứng đó y từ từ tiến lại

“Tứ ca huynh chưa về sao”

“Ta đợi đệ về hôm nay ta vào cung thăm mẫu hậu”

Ngôn Tuấn Vỹ vào hai năm trước đã được hoàng thượng ban phủ vệ bên ngoài cung cho nên cứ cách vài ngày lại vào hoàng cung thăm mẫu hậu hắn

“Thần tham kiến thái tử điện hạ”

Tại Chính Hiên quỳ xuống hành lễ, Tuấn Hàn im lặng một lúc, chỉ bốn năm bọn họ đã xa cách đến mức này rồi sao

“Miễn lễ”

Tuấn Hàn nói sau đó quan sát Tại Chính Hiên, hắn quả nhiên là cao lớn rồi so với luac trước thay đổi rất nhiều, nghe nói sắp tới Tại tể tướng đề xuất với phụ hoàng cho Tại Chính Hiên làm phó tướng trong trận chiến với quân Hà quốc

“Đã lâu không gặp Chính Hiên huynh vẫn khoẻ chứ”

“Được thái tử điện hạ quan tâm thần vẫn khoẻ”

Tuấn Hàn có chút khó chịu, xưng hô như vậy y không quen một tí nào cả

“Tứ ca đã không còn sớm ta cùng huynh cũng nên trở về hoàng cung”

Tuấn Vỹ gật đầu, Tại Chính Hiên nhìn theo bóng dáng hai người đã đi xa có chút buồn, nhưng Ngôn Tuấn Hàn là thái tử điện hạ cao quý hắn không thể không đối với y như lúc trước được bây giờ giữa cả hai đã là khoảng cách vô cùng lớn hơn nữa hai năm nữa hắn và Phùng Kiều Ngọc sẽ thành thân tốt nhất những ý niệm không nên có đó vẫn là dập tắt từ bây giờ

Trên đường trở về cung, nhìn biểu tình của hoàng đệ có chút không vui Ngôn Tuấn Vỹ lập tức hiểu được

“Hàn nhi đệ đừng trách Chính Hiên, mấy năm qua ở bên ngoài tính cách hắn có chút thay đổi lúc đầu đối với ta cũng một tiếng tứ hoàng tử hai tiếng tứ hoàng tử nhưng dần về sau hắn cũng đã gọi ta là Tuấn Vỹ như lúc trước vậy”

Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, đương nhiên đối với huynh là vậy nhưng đối với ta thì không, chỉ là huynh không nhận ra được từ lúc ta thành thái tử thì Chính Hiên cũng không còn như lúc trước nữa

“Tứ ca ta có chút mệt ta về đông cung trước huynh hãy đến thăm mẫu hậu đi”

Tuấn Vỹ hiểu được tâm trang của hoàng đệ, suốt bốn năm qua Tuấn Hàn là luôn trong ngóng đến ngày được đến thao trường luyện tập được gặp lại Tại Chính Hiên nhưng không ngờ gặp lại cả hai lại là sự gượng gạo giữa quân thần, ngay cả hắn cũng nhận ra tâm tư nhỏ này của đệ đệ mình thì làm sao Tại Chính Hiên không nhận ra chứ nhưng thật sự Tại Chính Hiên không hề nhận ra

Ngôn Tuấn Hàn trở về đông cung, gần đây y đã bắt đầu thay hoàng đế xử lí một vài tấu chương, hoàng đế đối với y đặt kỳ vọng vô cùng lớn, nhưng Ngôn Tuấn Hàn hiểu rõ bản thân không thể nào gánh nỗi trọng trách lớn lao

Thời gian thắm thoát trôi đưa lúc này cũng đã ba năm trôi qua, thái tử Ngôn Tuấn Hàn đã trưởng thành không còn dáng vẻ của thiếu niên năm nào nữa, nhưng năm này triều đình cũng có những sự thay đổi vô cùng lớn như việc, Tại tể tướng bị phế truất vì tham ô hối lộ, Tại Chính Hiên vì thế cũng không còn có thể như trước được, hắn từ một kẻ đang ở địa vị cao có thể trở thành tướng quân tương lai lại bị đẩy đến hoàng cung làm thị vệ hèn mòn

Ngôn Tuấn Hàn mặc dù biết nhưng cũng không thể giúp được gì chỉ có thể âm thầm điều hắn từ từ đến bên cạnh mình làm thị vệ, Tại Chính Hiên cũng đã đi theo y được một năm này