Chiến sự với Địch quốc cứ diễn ra như vậy kéo dài nửa năm bất phân thắng bại nhưng phía Địch quốc sớm đã không cầm cự được bao lâu nữa, lương thực lẫn binh lính bị thương vô số, kết cục sớm đã được định đoạt rằng Địch quốc phải chịu thua đầu hàng mà rút lui
Nhưng Hạ Đinh làm sao chấp nhận được việc này, cho dù có chết hắn vẫn muốn lôi kéo Tại Chính Hiên theo. Đêm hôm đó Hạ Đinh một thân một mình lẻn vào doanh trại của Tại Chính Hiên muốn ám sát hắn nhưng chuyện này sớm đã bị Tại Chính Hiên nhận ra
Tại Chính Hiên lệnh cho Dinh Lâm mai phục đợi Hạ Đinh lọt vào lưới và đúng như dự liệu của Tại Chính Hiên, Hạ Đinh thật sự muốn một thân một mình ám sát bằng được Tại Chính Hiên
Hạ Đinh cùng Tại Chính Hiên giao đấu bất phân thắng bại, Tại Chính Hiên của bây giờ đã khác trước hắn đã nắm bắt được Hạ Đinh là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi nhất định sẽ chơi xấu cho nên đã sớm cho người thả mê hương xung quanh, bản thân thì sớm uống thuốc giải, Hạ Đinh đầu óc có chút ong ong muốn tháo chạy liền bị Dinh Lâm chặn đầu sau đó nhận một mũi tên từ phía Tôn Tình
Hắn đau đớn ôm lấy cánh tay bị thương khuyh xuống, Dinh Lâm và Tôn Tình nhanh chóng bắt trói người, tướng chỉ huy đã bị bắt quân lính Địch quốc như rắn mất đầu mà tháo chạy trở về, riêng Hạ Đinh bị áp giải về kinh thành
Tin tức thắng lợi nhanh chóng lan truyền khắp nơi, Ngôn Tuấn Hàn nhận được tin này mà trong lòng thầm mừng rõ, thân thể cũng vì vậy mà tốt hơn, bây giờ y đã đỡ hơn trước rất nhiều nhưng vẫn phải dùng thuốc ít nhất nửa năm nửa mới có thể hoàn toàn bình phục
Tống Kỳ Nam nghe tin này liền biết lần này bản thân đã hết cơ hội, hắn cũng đã buông bỏ, hắn biết cho dù bản thân cố gắng đến mấy cũng không thể khiến Ngôn Tuấn Hàn hướng về phía mình nhưng hắn cũng không phải dạng cố chấp không có được thì phá bỏ, hắn muốn nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn hạnh phúc, chỉ là hắn muốn giữ y lại một thời gian nữa, níu kéo một thời gian nữa tận dụng trước thời gian này để có thể bên cạnh y đường đường chính chính
“Sức khoẻ của ngươi đã dần ổn, nửa năm nửa ngươi có thể trở về bên cạnh hắn rồi, đừng lo lắng”
Tống Kỳ Nam nói, Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, y nhận ra chứ, thân thể y y làm sao không biết nhưng y cũng biết mặc dù thậ thể tốt hơn nhưng võ công y không còn có thể như trước nữa, vẫn là tiếc nuối một chút, ít ra y vẫn có thể sử dụng khinh công
“Gần đây Chu Đình có tin tức gì không”
Ngôn Tuấn Hàn tò mò hỏi, y biết Tống Kỳ Nam nhất định có tin tức của Chu Đình nhưng Tống Kỳ Nam chỉ lắc đầu, hắn thật sự không biết, hắn chỉ biết giữa Chu Đình và Từ Chấn Thiên xảy ra chuyện chỉ là chuyện gì và thế nào thì hắn không rõ, Chu Đình kể từ lần đó cũng triệt để biến mất không để lại chút tin tức gì cho bọn họ
“Tuấn Hàn ngươi cảm thấy Chu Đình và Từ Chấn Thiên như vậy có tốt hay không”
Ngôn Tuấn Hàn im lặng, tốt hay không y không rõ nhưng y biết Chu Đình đối với Từ Chấn Thiên là một lòng chỉ là Chu Đình không muốn tỉ tỉ của hắn đau lòng nên mới lùi bước, mới chọn bỏ đi, mới chọn một mình chịu hết điều tiếng bên ngoài
Hai người nhìn nhau thở dài một hơi, chỉ mong Chu Đình sẽ hạnh phúc
Trở lại với Tại Chính Hiên, lần này hắn lập được công lớn, đủ sức để trở thành Đại tướng quân hơn nữa còn bắt sống được kẻ chủ mưu trong vụ việc tạo phản lần trước điều này đối với bá quan văn võ cũng đủ để hắn có thể ngồi vào vị trí Đại tướng quân đường đường chính chính
Nhưng đối với Tại Chính Hiên không phải là vị trí Đại tướng quân mà là tin tức của Ngôn Tuấn Hàn, hơn một năm qua người thương của hắn không một chút tin tức, cho dù hắn lật tung cả Bình Thiên quốc lên cũng không tìm được người cứ như y thật sự không còn tồn tại nữa, hắn đêm nào cũng ở trên mái nhà uống rượu, cũng nhìn lên bầu trời mà nhớ nhung Ngôn Tuấn Hàn
Hắn đã cho người xây dựng ngôi nhà trên núi giống với nhưng gì mà Ngôn Tuấn Hàn vé, hắn còn tác hợp cho Dinh Lâm với Tôn Tình, hai người sắp sửa thành thân, hắn có thời gian đều vào cung thỉnh an mẫu hậu của y, thay y làm tròn đạo hiếu
Hắn tin tưởng y sẽ quay trở về sẽ về lại bên cạnh hắn, hắn làm tất cả mọi thứ chỉ mong có thể sớm ngày gặp lại y, hắn nhớ y vô cùng nhớ y, hắn mỗi ngày đều đến Vương phủ mỗi ngày đều cho dọn dẹp căn phòng của bọn họ
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn thấy Tại Chính Hiên như vậy cũng đau lòng nhưng hắn đã hứa với Ngôn Tuấn Hàn tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện gì nếu hai năm sau y không trở về mới đem mọi chuyện nói cho Tại Chính Hiên, nhưng thời hạn hai năm đã sắp đến, Ngôn Tuấn Hàn vẫn không gửi thư hồi âm báo bình an trở về đến Ngôn Tuấn Vỹ cũng lo lắng vô cùng, Ngôn Tuấn Vỹ đã đăng cơ được một thời gian, trở thành một Hoàng đế như ý nguyện của Ngôn Tuấn Hàn, cũng lập hậu cung nhưng đối với Ngôn Tuấn Vỹ chẳng vui vẻ gì, đệ đệ của hắn không rõ sống chết, người thương thì xa cách hắn, làm Hoàng đế chẳng một chút vui vẻ nào nhưng người duy nhất có thể gánh vác hiện tại chỉ có hắn mà thôi
Lúc này ở chính điện chỉ còn lại Ngôn Tuấn Vỹ và Tại Chính Hiên, bây giờ không còn lễ nghĩa quân thần nữa bọn họ giống như trước đây là huynh đệ tốt của nhau cùng nhau ngồi xuống trò chuyện
“Lần này ngươi đã lặp được công lớn có muốn được ban thưởng gì không”
“Hoàng thượng không phải rõ nhất hay sao, điều ta mong muốn nhất chỉ có Hàn nhi mà thôi”
Đương nhiên Ngôn Tuấn Vỹ rõ nhưng hắn là không thể nói ra được
“Đã gần hai năm, Hàn nhi đã rời khỏi ta gần hai năm, hai năm nay ta lao đầu vào đánh trận, ta từng bước từng bước khôi phục lại Tướng phủ, rửa oan cho phụ thân, lấy lại danh dự cho Tại gia, mọi việc ta đều đã làm xong nhưng chỉ có việc tìm kiềm Hàn nhi ta mãi vẫn chẳng làm được, Bệ hạ nếu thật sự xem ta là bằng hữu, ta cầu xin người hãy nói cho ta biết tin tức của Hàn nhi, ta nhớ y sắp phát điên rồi, ta thật sự nhớ Hàn nhi”
Tại Chính Hiên quỳ xuống, hắn thật sự rất nhớ Ngôn Tuấn Hàn, hắn không thể nào tưởng tượng bản thân không có Ngôn Tuấn Hàn sẽ như thế nào nữa, mấy chục năm ở kiếp trước đã đủ đau đớn rồi hắn không muốn cứ tiếp tục như vậy nữa, ông trời trêu đùa hắn có phải không cho bọn họ có cơ hội gặp lại nhau nhưng lại chia cách bọn họ một lần nữa
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn bộ dạng lúc này của Tại Chính Hiên mà thở dài, rốt cuộc cũng đưa cho Tại Chính Hiên phong thư mà Ngôn Tuấn Hàn gửi cho mình, Tại Chính Hiên mở phong thư ra, nhìn bên trong bức thư hắn liền lập tức bị chạy ra khỏi cung, mặc kệ tất cả cho người chuẩn bị ngựa, cho dù có chết cũng nhất định phải đi tìm Ngôn Tuấn Hàn
Ngôn Tuấn Vỹ nhìn theo bóng dáng của Tại Chính Hiên mà thở dài, mong rằng Tại Chính Hiên sẽ kang đệ đệ của hắn trở về, mong rằng đệ đệ của hắn sẽ được hạnh phúc