Ngôn Tuấn Vỹ bất ngờ nhưng với bộ dạng lo sốt vó của Ngôn Đình Quang thì có thể là thật
“Xem như thật giả không quan trọng chỉ cần chia rẻ mối quan hệ của hai huynh đệ bọn chúng là được, gần đây thân thể phụ hoàng không còn như trước bề ngoài vẫn không có gì nhưng theo như ta biết mỗi ngày đều phải dùng dược thiện của thái y viện người mới giữ được vẻ tỉnh táo như hiện tại”
Ngôn Tuấn Vỹ nói, Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy chỉ biết thở dài, kiếp trước cũng là nhue vậy kiếp này cũng là như vậy không thể níu lại được gì có khi còn diễn ra nhanh hơn vì kiếp này Phụ hoàng y vô cùng sủng ái Quý phi mà ghẻ lạnh mẫu hậu y, cũng như đời trước lúc này Ngôn Đình Anh sớm bị biếm thành thứ dân đày đi biên cương làm sao còn ở lại đây cùng bọn họ đấu đá được chứ
“Ta nghĩ sắp tới triều đình e là sẽ có ít sóng gió, huynh cẩn thận một chút, ta sẽ ở phía sau âm thầm trợ giúp huynh, huynh cũng nên chuẩn bị tinh thần một chút lỡ mai phụ hoàng bất ngờ thì huynh sẽ là người kế vị”
Ngôn Tuấn Vỹ nghe vậy liền gật đầu, đây cũng là trong dự liệu của hắn, sớm hay muộn hắn cũng kế thừa vị trí này mà thôi chỉ là ban đầu nó vốn dĩ là của đệ đệ hắn, hắn có chút không muốn, chuyện của hắn và Huỳnh Liên vẫn còn rắc rối vô cùng, sau này nếu hắn trở thành Hoàng đế trong cùng phi tần, hắn không biết khi nào cả hai bọn họ mới giải được khúc mắc trong lòng đây
Ngôn Tuấn Vỹ sau khi trò chuyện cũng trở về đông cung, sự vụ của hắn nhiều không tiện ở lại chỗ của Ngôn Tuấn Hàn lâu, bên ngoài Tại Chính Hiên cũng trở lại, hắn mang theo xâu kẹo hồ lô cho y như mọi khi
“Tuấn Vỹ hắn rời đi rồi sao”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu
“Huynh ấy vẫn còn sự vụ phải xử lí”
“Vậy à, làm thái tử thật bận rộn, hôm nay bên ngoài tuần tra nghiêm ngặt hơn, sứ thần các nước sắp đến cho nên binh lính cũng tăng lên không ít”
“Bên ngoài như vậy càng dễ dàng hơn cho việc đem lính vào thành, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút”
Tại Chính Hiên gật đầu, hắn đã sớm sai người của mình đề phòng cẩn thận nếu có bất thường gì thì liền lập tức báo cho hắn biết
“Yến tiệc sắp tới ta cũng phải xuất hiện, nhưng để tránh sự chú ý chúng ta sẽ cáo lui trước, nhân cơ hội đó đến chỗ mẫu hậu của ta, ta lo lắng cho nàng, mặc dù ở trong cung có ca ca nhưng ta vẫn lo”
Ngôn Tuấn Hàn bận tâm đến mẫu hậu y, sợ mẹ con Quý phi lại giở trò
“Đừng lo lắng người của ta sẽ cố gắng trà trộn vào hoàng cung trước âm thầm bảo vệ mẫu hậu của ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, y sắp xếp mọi thứ ổn thoả, cũng như theo như y biết Tống Kỳ Nam sắp trở lại Bình Thiên quốc như lời hẹn mang y đi y phải nhanh chóng đẩy nhanh tất cả thuận lợi để Ngôn Tuấn Vỹ lên ngôi sau đó đi theo Tống Kỳ Nam
Nhưng y vẫn còn lo lắng chỗ Chu Đình, chuyện của Chu Đình và Từ Chấn Thiên quả thật khó mà nói được, y chỉ có ba vị bằng hữu này mà thôi cho nên trước khi y rời đi phải sắp xếp chu toàn mọi thứ
Tại Chính Hiên thấy y phân tâm liền thở dài, kiếp này mặc dù bọn họ có thể ở bên cạnh nhau nhưng trên vai Ngôn Tuấn Hàn vẫn còn quá nhiều gánh nặng, hắn khó thể phân ưu cùng y, hơn nữa kiếp này sống lại hắn phát hiện ra rất nhiều việc cũng như hối hận rất nhiều, kiếp trước là hắn phụ y kiếp này hắn bù đắp lại cho y, điều hắn sợ nhất là Ngôn Tuấn Hàn ngày đó rời bỏ hắn, suốt nhiều năm sau đó hắn cứ như vậy không lập hậu cung, không nạp thê thiếp cho đến khi hắn truyền ngôi cho cháu mình, nghĩ lại nếu lần nữa mất đi Ngôn Tuấn Hàn hắn e là hắn sống không nổi mất
Vài ngày sau, cũng đến lúc sứ thần các nước đến, Ngôn Tuấn Hàn lấy lý do thân thể chưa hồi phục cho nên không đến cổng thành tiếp đón sứ thần, trọng trách liền cứ thể đổ lưen trên đầu Ngôn Đình Anh
Ở trong vương phủ lúc này y đang bình tĩnh vẽ tranh, bên cạnh là Tại Chính Hiên đang mài mực cho y
“Bên ngoài náo nhiệt thật”
Tại Chính Hiên nghe vậy gật đầu
“Đây là lần đầu tiền rất nhiều sứ thần đến Bình Thiên quốc cho nên náo nhiệt cũng phải, có muốn ra ngoài xem thử không”
Ngôn Tuấn Hàn lắc đầu, hắn không thích ồn ào ngoài kia, y càng muốn ở trong đình viện vẽ tranh còn hơn
“Ngươi nghĩ xem lần này nhiều sứ thần đến như vậy là có mục đích gì”
Ngôn Tuấn Hàn lại hỏi
“Mục đích gì ta vẫn chưa rõ nhưng một trong nhưng nước đế mang theo chiếu cầu thân, mong cầu thân với các hoàng tử của chúng ta, trong đó có cả thái tử”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu hiểu rõ ý của Tại Chính Hiên
“Ngươi yên tâm ta sẽ không lập vương phi, cũng không nạp thiếp thất”
Mặc dù tình cảm hiện tại của hai người đã rõ ràng nhưng Ngôn Tuấn Hàn biết Tại Chính Hiên chính là lo lắng, mỗi lần nhức đến việc vương phi hay thiếp thất hắn đều làm bộ mặt không vui, hỏi gì cũng gật đầu
“Nhưng mà lệnh vua khó cãi, hơn nữa nếu ngươi được chỉ định ban hôn thì sao”
Tại Chính Hiên lo lắng không thôi
“An tâm không có việc đó đâu, ngươi đừng nghĩ nhiểu, tiếng xấu đồn xa, dang tiếng của ta sớm đã không còn, ai mà không biết Lục vương gia là đoạn tụ nữa chứ, còn mang nữ nhân cho ta chả khác nào thiệt thòi nữ nhân cả”
Ngôn Tuấn Hàn giải thích, Tại Chính Hiên không biết vì sao lại ôm lấy y, Ngôn Tuấn Hàn cũng im lặng để hắn ôm