Thuốc rốt cuộc cũng đã được điểu chế xong, Huỳnh Liên nhanh chóng bưng đến cho Tại Chính Hiên để hắn giúp Ngôn Tuấn Hàn uống
Tại Chính Hiên liền đỡ Ngôn Tuấn Hàn dậy từ từ đút thuốc cho y, Ngôn Tuấn Hàn sau khi uống dược sắc mặt liền hồng hào trở lại nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại, Tại Chính Hiên lo lắng nhìn sang Huỳnh Liên nhưng Huỳnh Liên chưa kịp lên tiếng Tống Kỳ Nam đã thay người tiếp lời
“Dược vừa uống vào còn phải đợi tác dụng, ngươi nghĩ là thần dược vừa uống vào sẽ tỉnh lại liền hay sao”
“Tại sao ngươi còn ở đây xong việc rồi thì cũng nên rời đi”
“Ta ở đây mặc kệ ta, người mời ta đến là Huỳnh thái y, ngươi không có quyền đuổi người”
Tống Kỳ Nam đáp lại, chợt nhận thấy không khí căng thẳng Chu Đình liền kéo Tống Kỳ Nam lại ra hiệu không nên gây chuyện ảnh hưởng đến Ngôn Tuấn Hàn
“Bây giờ người của nhị hoàng tử ở khắp nơi cho nên Tống giáo chủ và Chu công tử không thể rời đi ngay được, đợi khi điện hạ tỉnh dậy sau đó trở về vương phủ cùng đi sẽ tránh được nghi ngờ hơn”
Tôn Tình giải thích, Tại Chính Hiên sau đó cũng gật đầu, theo Dinh Lâm báo lại người của Ngôn Đình Anh đang canh giữ bên ngoài rất nhiều để xem tin tức bên trong sống chết của Ngôn Tuấn Hàn như thế nào, tình hình bây giờ bớt một chuyện còn hơn thêm nhiều chuyện
Ngôn Tuấn Hàn vẫn hôn mê như vậy cho đến ngày hôm sau, y từ từ cử động đôi mắt, hàng mi cong cong rốt cuộc cũng từ từ mở ra, Tại Chính Hiên cả đêm không ngủ bây giờ đang ngồi gục một bên giường
Ngôn Tuấn Hàn tỉnh dậy thân thể yếu ớt y cố gắng nâng cánh tay dậy để đụng vào Tại Chính Hiên, Tại Chính Hiên mơ màng cảm nhận được cử động bên người liền tỉnh dậy thấy Ngôn Tuấn Hàn đã tỉnh liền nhanh chóng gọi Tôn Tình thông báo cho Huỳnh Liên
“Ngươi tỉnh rồi sao, cảm thấy như thế nào rồi”
Ngôn Tuấn Hàn nằm đã nhiều ngày không cử động mở miệng cơ chút khó khăn, Tại Chính Hiên như hiểu được liền mang nước đến cho y uống
Uống được một ngụm nước Ngôn Tuấn Hàn mới có thể mở ra được vài lời nhưng giọng cơ chút khàn
“Ta đã nằm đây bao lâu rồi, mẫu hậu người sao rồi”
“Ngươi đã hôn mê bất tỉnh gần mười ngày rồi, yên tâm Hoàng hậu nương nương vẫn ổn chỉ là không còn được Hoàng thượng sủng ái như xưa”
Ngôn Tuấn Hàn gật nhẹ đầu, không sao chỉ cần mẫu hậu vẫn an toàn là được
Huỳnh Liên và Tống Kỳ Nam cùng Chu Đình nghe bẩm báo của Tôn Tình liền chạy đến, Huỳnh Liên định tiến đến bắt mạch nhưng Tống Kỳ Nam đã nhanh tay hơn
Bắt mạch cho Ngôn Tuấn Hàn cảm thấy y đã ổn Tống Kỳ Nam mới nhẹ lòng được một chút
“Mạch tượng của y bây giờ đã ổn nhưng cần nghỉ ngơi bồi bổ thêm vài ngày, còn nữa không thể nhiễm lạnh thêm lần nào nữa, có lẽ từ nay về sau mùa đông y cần phải cần thận hơn gấp bội lần, chỉ một cơn gió lạnh cũng khiến y sinh bệnh được”
Tại Chính Hiên mặc dù không thích Tống Kỳ Nam nhưng vẫn gật đầu
“Điện hạ đã tỉnh đợi thái tử trở về ta sẽ bẩm báo cho người”
Tôn Tình thấy Ngôn Tuấn Hàn đã tỉnh dậy cũng yên tâm hơn phần nào
“Tôn Tình khoan hãy bẩm báo chuyện này, tạm thời cứ nói tình hình của Vương gia có chút không ổn tạm thời không nguy hiểm tính mạng nhưng không biết khi nào tỉnh lại, còn nữa nói với thái tử nghĩ cách để chúng ta trở về vương phủ, nơi này không thích hợp”
Tại Chính Hiên liền nhìn Ngôn Tuấn Hàn như hiểu hết những điều y suy tính liền thay y nói cho Tôn Tình, Tôn Tình đương nhiên nghe hiểu nàng liền đợi khi Ngôn Tuấn Vỹ trở lại bẩm báo
“Lần này xem ra Ngôn Đình Anh rất đắc ý”
“Đắc ý cũng tốt, càng đắc ý càng tốt hắn đắc ý sẽ không đề phòng chúng ta nữa, dễ dàng hành động hơn”
Tại Chính Hiên nở một nụ cười quỷ dị, Ngôn Tuấn Hàn cũng cười nhẹ, Ngôn Đình Anh đắc ý cứ cho hắn đắc ý đến lúc đó hắn không còn đắc ý nổi nữa
“Tuấn Hàn ngươi đã tỉnh rồi, ta và Kỳ Nam cũng không lo lắng nữa”
Chu Đình lúc này mới lên tiếng, khi hay Ngôn Tuấn Hàn xảy ra chuyện cộng thêm thấy y nằm trên giường Chu Đình đã vô cùng lo lắng sợ y xảy ra chuyện gì đó không hay thì biết làm sao bây giờ, việc hắn làm được duy nhất cho y đó chính là nhanh chóng tìm Tống Kỳ Nam mà thôi
“Ta không sao rồi, đừng lo lắng”
Ngôn Tuấn Hàn thiều thào nói
“Điện hạ lần sau người đừng liều mạng như vậy, nếu như chỗ Tống giáo chủ không có tuyết liên hoa ta thật sự không biết người sẽ qua khỏi hay không, còn nữa người sao không để Quý phi rơi xuống hồ đi chứ, cứu bà ta ngược lại người lại rơi xuống hồ”
Huỳnh Liên trách móc, thân là thái y của riêng Ngôn Tuấn Hàn, Huỳnh Liên lần này chính là lần hắn sợ nhất, còn sợ hơn cả khi phát hiện ra bệnh tình của y nữa, cũng may lần này y không sao
“Ta cũng không nghĩ bản thân lại rơi xuống hồ, nếu biết đã không lao đến, nhưng lần này nếu như ta không rơi xuống hồ e rằng mẫu tử Ngôn Đình Anh bây giờ đã thay thế vị trí của ta và mẫu hậu cùng ca ca”
Ngôn Tuấn Hàn thiều thào nói, Tại Chính Hiên nhẹ nhàng vuốt lưng y, Ngôn Tuấn Hàn vừa tỉnh dậy không thể mệt mỏi được
“Ta cảm thấy hoàng cung thật đáng sợ so với giang hồ cũng không hơn không kém”
Chu Đình nói
“Đương nhiên một nơi tranh đấu như hoàng cung sống chết chỉ vì một chuyện so với giang hồ chém chém giết giết còn đáng sợ hơn, bởi vậy Tuấn Hàn hắn ra khỏi cung vẫn là tốt nhất”
Tống Kỳ Nam góp lời vào
“Được rồi, ta có chút mệt, các người lui xuống đi, Kỳ Nam cảm tạ ngươi, lần sau ta sẽ mang rượu ngon cho ngươi”
Ngôn Tuấn Hàn nhìn Tống Kỳ Nam ánh mắt ôn nhu cũng như biết ân vô cùng khiến Tại Chính Hiên bên cạnh cũng thấy chua chua trong lòng
“Cảm tạ gì chứ, chỉ là một tuyết liên hoa không quan trọng bằng ngươi, được rồi bọn ta ra ngoài trước ngươi nghỉ ngơi đi”
Tống Kỳ Nam gật đâu sau đó nhanh chóng lôi Chu Đình ra ngoài, Huỳnh Liên cũng hiểu chuyện mà không ở lại cản trở nữa
Người đã ra ngoài hết bên trong chỉ còn Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên mà thôi
“Những ngày qua cực khổ cho ngươi rồi”
“Đừng nói mấy lời này, cũng đừng làm ra hành động giống lần nữa có được không, ta lúc đó nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ta sẽ lập tức giết chết mẫu tử Ngôn Đình Anh”
Tại Chính Hiên nói, giọng điệu thâm trầm, hắn quả thật bây giờ rất muốn hành hạ hai mẫu tử kia nhưng hắn biết làm như vậy sẽ hỏng hết chuyện của Ngôn Tuấn Hàn cho nên thôi vậy