Kiếp Này Gặp Được Người

Chương 48: 48: Bia Mộ




Anh hơi sửng sốt khi nghe cô trả lời, không đoán ra mục đích cô muốn lên chùa là gì.

Anh nhập chùa Minh Quang vào điểm đến trên màn hình. Chú tâm lái xe, trong xe một mảnh yên tĩnh.

Suốt dọc đường, anh không hỏi, cô cũng không nói một lời.

Đỗ xe xong, cô đi về phía trước, anh đi cách cô vài bước chân về phía sau. Anh muốn đi sát cạnh cô nhưng lại lo cô tức giận.

Cô đi đến từng ban dập đầu, chắp tay thành khẩn. Đi hết một lượt xong, anh nghỉ cô muốn ra về.

Nhưng cô không đi về hướng bãi đỗ xe mà đi về phía những bức tường chia thành từng gian lộ thiên. Là nơi cất giữ tro cốt và dựng bia mộ cho người đã khuất.

Anh không biết cô muốn đi cúng bái ai, chỉ kiên nhẫn đi phía sau cô.

Cho đến khi cô dừng trước một bia mộ. Anh chưa kịp nhìn tên trên tấm bia thì đã nghe cô cất giọng khàn khàn:

''Bé con, mẹ đến thăm con đây, xin lỗi bé con của mẹ, một năm này mẹ không tới thăm con lần nào''

Sau đó cô đứng đó, một mình nói chuyện suốt 10 phút, kể vể cuộc sống suốt một năm này của cô như thế nào.

Nước mắt kiềm chế suốt một buổi chiều đến giờ này không giữ được nữa.

Mọi người không biết, ngày đó cô đã tránh mọi người, đến nơi này lập bia mộ cho đứa con mới thành hình của bọn họ.



Trên tấm bia chỉ ghi đơn giản tên bé con, ngày mất, ngoài ra không có thông tin gì cả.

Trong hũ cũng không có tro cốt gì, chỉ có tấm ảnh siêu âm màu ngày đó của cô.

Anh tiến tới ôm cô từ phía sau, vòng tay của anh vẫn mạnh mẽ như ngày nào, ngày đó vòng tay của anh khiến cô luôn thấy yên tâm, mà giờ này chỉ thấy đau đớn.

''Tôi muốn về nhà.''

Anh vẫn ôm chặt khiến cô muốn vùng ra cũng không được. Anh ôm thêm một lúc rồi mới miễn cưỡng thả cô ra.

Vẫn là con đường lúc đi tới, trên xe cũng không có ai nói chuyện.

Có lẽ là không muốn nói chuyện với anh, từ lúc lên xe cô ngả người ra ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thỉnh thoảng anh nhìn qua cô, nhưng không nói gì cả.

Cô không nói muốn đi đâu tiếp theo, anh liền lái xe hướng về biệt thự của họ.

Một năm nay hai người không về, người làm cũng quay lại nhà ba mẹ Quý. Hàng tuần chỉ cho người đến dọn dẹp một lượt.

Cảm giác xe chậm dần rồi dừng lại. Lý Mộng Nghiên mở mắt ra, cảnh vật vừa gần gũi vừa xa lạ đập thẳng vào tim.



''Anh đưa tôi tới đây làm gì, tôi muốn về nhà.''

''Đây cũng là nhà em.''

''Từ một năm trước đây đã không còn là nhà của tôi nữa.''

''Ngôi nhà này luôn luôn là của em. Đã lâu em không về, vào nhà xem xét một chút đi. Mọi thứ trong nhà anh không thay đổi cái gì cả. Vẫn luôn chờ em chở về.''

Lý Mộng Nghiên chua sót trong lòng. Ngồi im trên ghế phụ không muốn xuống xe.

Quý Thừa An nhân lúc cô đang thất thần. Đi vòng sang phía ghế lái phụ, ôm cô xuống xe. Bế kiểu công chúa mang cô vào trong nhà.

Cô kinh sợ hô lên:''Quý Thừa An, mau thả tôi xuống''

Anh coi như không nghe thấy, vững vàng bế cô tới đặt trên sofa.

Sau đó anh nửa quỳ dưới đất, một tay vòng qua eo cô, một tay chống lên thành sofa, giam cô vào lồng ngực.

Hai tay cô chống lên vai anh. Người ngửa ra sau kéo dãn khoảng cách.

''Vợ à, một năm rồi, em đừng giận nữa, cho anh cơ hội chuộc tội nhé.''

Anh nhận anh có tội chứ không phải có lỗi. Tội mà anh gây ra thật sự quá lớn. Chỉ biết dùng mọi cách để cô tha thứ cho anh.