Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 619




Mà nhìn thấy Ninh Úc thật sự quỳ trên mặt đất, khuôn mặt vốn không còn thần trí đột nhiên rơi hai hàng nước mắt máu, miệng không thể nói gì, đôi mắt dữ tợn lăng lặng nhìn chằm chằm Ninh Úc, nước mắt máu uốn lượn, rơi xuống bãi cỏ.

Nàng thế này, giống như con rối bị điều khiển! Ở bên ngoài cuồng bạo, nhưng trong lòng nàng giãy dụa gào thét! Mỗi một lần thể xác tinh thần xung đột, bên trong đều như lửa đốt mãnh liệt, chuyện máu thịt be bét là không thể tránh khỏi.

Ninh Úc thấy nàng chảy nước mắt xuống, chỉ cảm thấy lòng đau đớn! Hoàng tỷ của hắn đã một mình chịu đựng biết bao nhiêu điều, mà bây giờ hắn mới biết!

Hắn quỳ lần tới mấy bước, cẩn thận từng li từng tí tới gần nàng.

“YY, không sao đâu…”

Trên chân nàng đã mất một cái giày, vớ lưới cũng rơi ra, đôi bàn chân như ngọc lúc này đã vết thương chi chít tím tái, giẫm trên đồng cỏ khô héo, hắn run run đưa tay đụng một cái, ngón chân nàng bỗng nhiên cuộn tròn rụt lại, dường như chống cự hắn lại gần.

Ninh Úc như không quan tâm, vùi đầu cẩn thận nhìn chân nàng, phát hiện phần lớn vết thương là vì những cục đá vụn cỏ cắt vào để lại vết máu, làm hắn đau lòng.

“YY… Nàng còn nhớ ta đúng không?”

Hắn ngẩng đầu, đưa tay đụng vào y phục của nàng, hắn không dám động quá mạnh, chỉ từng chút từng chút tới gần, Ninh Tương Y thật giống như đã chết, chỉ để lại một bộ xác không hồn, nhưng hai mắt nàng từng giọt nước mắt đỏ hoe không ngừng rơi xuống trên mu bàn tay Ninh Úc, để lại một vết tích như bị bỏng, Ninh Úc rốt cục không nhịn được, ôm lấy nàng.

Trong nháy mắt đó, hắn dường như có thể cảm nhận được vì sao nàng khóc, ở bên nhau thật là khó, nàng đau quá mệt mỏi quá còn quá uất ức.

Nhận ra điều này khiến lòng hắn chua xót không thôi!

Lúc này hắn đang quỳ, chỉ có thể ôm eo nàng, cho dù thật vất vả mới ôm được, hắn cũng không dám dùng sức, trên người nàng đều là vết thương, nếu hắn dùng sức vết thương sẽ làm nàng đau, hắn nhẹ nhàng ôm một lúc, đưa tay cẩn thận từng li từng tí sờ bụng của nàng.

“Nàng cũng biết nàng đang mang thai đúng không?”

Ninh Úc ngửa đầu nhẹ nhàng hỏi, Ninh Tương Y không cách nào trả lời hắn, chỉ giống một pho tượng đá đứng ở đó, ngực kịch liệt phập phồng, giống như thú dữ sắp lao ra, mặt của nàng, cặp mắt đều vô cùng dữ tợn! Nhưng nước mắt kia không ngừng rơi xuống lại chứng tỏ, nàng có lý trí, nàng nghe được hắn nói chuyện.

“Nàng cũng sợ làm bị thương hài tử đúng không? Không sao rồi...nó vẫn ổn...”

Ninh Úc dùng hết khả năng xoa dịu nàng, không được trả lời, cũng không giận, mặt của hắn bị máu trên người Ninh Tương Y dính vào, hắn ngẩng đầu chậm rãi đứng dậy, vươn tay đi lau nước mắt cho nàng.

Nàng yên lặng, sau khi lau nước mắt, hắn cũng đứng lên.

Bởi vì Ninh Úc cao hơn Ninh Tương Y một cái đầu, cho nên lúc này hắn lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ôm đối phương vào trong lòng, nàng có thể nghe được nhịp tim hắn nặng nề mãnh liệt.

“Không sao đâu bảo bối, ổn rồi...”

Hắn thành khẩn xin lỗi, “Mặc kệ nàng từng trải qua cái gì, ta cũng không hỏi, mặc kệ nàng có bí mật gì, ta cũng không muốn biết, đừng đau lòng bảo bối, không sao đâu...”

Ninh Úc khẩn thiết muốn giúp nàng, nhưng hắn không có cách nào, chỉ có chủ ý duy nhất là đến đánh ngất xỉu nàng.

Cho nên hắn đem hết khả năng hiền hoà xoa dịu nàng, di chuyển chú ý của nàng.

“Y Y, nàng buông lỏng một chút được chứ?”

Hắn cảm giác Ninh Tương Y toàn thân đều căng cứng, thoáng đụng một cái liền sẽ vỡ tan, tình trạng của nàng đang ở giữa tỉnh táo và điên cuồng, hắn sợ hãi sẽ kích động đến nàng, cũng không biết nàng còn có thể chịu đựng bao lâu, lúc phát cuồng, còn có thể tổn thương tới mình đến mức nào.

Cho nên hắn một lần một lần nói nàng thả lỏng.

“Y nhi, không ngờ chúng ta nhanh như vậy đã có hài tử, nàng nói, nó sẽ giống nàng, hay là giống ta?”

Ninh Úc lẩm bẩm, tay nhẹ nhàng di chuyển về sau cô nàng.

“Ta hi vọng là con trai, để con cùng ta cùng nhau bảo vệ nàng, tốt bao nhiêu phải không?”

Lúc này Ninh Tương Y đã không còn khóc, hai mắt nàng nhìn chằm chằm bả vai Ninh Úc, nhưng thân thể biểu thị nhẫn nhịn, nàng mỗi phút mỗi giây đều đang chống lại cổ độc.

Cho nên nàng biểu cảm càng ngày càng dữ tợn, tay nhỏ kia cũng nắm càng ngày càng chặt!

Ninh Úc dần dần nghẹn ngào, trán của hắn nhẹ nhàng áp vào trán Ninh Tương Y, nhẹ nhàng nói với nàng.

“Y Y, ta xin lỗi… Là ta không chăm sóc tốt cho nàng.”

Vừa nói, hắn vừa dơ tay lên, định đánh vào cổ Ninh Tương Y.

Nhưng chuyện xảy ra ngoài dự liệu, Ninh Tương Y vào lúc trước khi hắn chặt xuống hai mắt đột nhiên mở to!

Nàng cắn mạnh vào xương quai xanh Ninh Úc! Răng vô cùng dùng sức! Dường như muốn xé nát hắn!

Ninh Úc cũng bởi vì cái cắn này mà lệch tay! Đánh vào trên người nàng gần như không hề có tác dụng! Ninh Úc kinh hãi, không quan tâm nàng đang cắn mình, lại một lần nữa chém tới chỗ sau cổ, lần này, bị tay nàng bắt lấy!

Đôi mắt đỏ của nàng đã không nhìn thấy một chút nhân tính! Chỉ có khát máu!

Nàng như dã thú gầm gừ một tiếng, sau đó mạnh mẽ bóp cổ Ninh Úc, đem hắn áp vào một thân cây, há mồm, lại một lần nữa cắn vào người Ninh Úc! Hắn đau đến hít sâu vào một ngụm khí lạnh, muốn phảng kháng, lại phát hiện bất lực!

Sau khi cắn, miệng nàng đây là máu, khóe miệng hơi nhếch, rốt cục lộ ra nụ cười khát máu, ngửa đầu lên, nàng nhìn chằm chằm con mồi trong tay, tay dần dần nắm chặt, lần này, Ninh Úc lập tức cảm giác được cảm giác không thể thở!

Ninh Tương Y không hề nương tay, nàng thật sự muốn giết hắn!

Ninh Úc hai tay nắm lấy tay nàng cực lực phản kháng, nhưng sau khi Ninh Tương Y phát cuồng, sức lực của nàng lớn đến kinh người!

Trán Ninh Úc nổi gân xanh lên! Hắn... Sẽ chết ở chỗ này sao?

Hoàng tỷ... Nàng thật sự muốn giết ta.

“Y nhi!”.

Đột nhiên, giọng nói Ninh Giác vội vã truyền đến, Ninh Tương Y hung ác quay đầu, ánh mắt thú dữ kia, trực tiếp khiến đám hộ vệ vây quanh bảo vệ Ninh Giác, bọn người La Khải trước đó tìm thật lâu, thật vất vả mới nghe được âm thanh, tìm đến nơi này, không ngờ lại nhìn thấy tình cảnh như vậy.

“Buông Vương gia ra!”

Bọn họ nhao nhao rút đao ra, nhưng vô dụng, nếu Ninh Tương Y muốn ra tay những người này, không có một người là đối thủ của nàng.

Đối phương càng ngày càng nhiều, chẳng biết tại sao, Ninh Tương Y đột nhiên buông Ninh Úc sắp tắt thở ra, nhìn qua đám người bằng một biểu cảm hung ác, sau đó quay đầu chạy lên núi!

“Khụ khụ! Khụ khụ! Hoàng… Hoàng tỷ!”

Ninh Úc che lấy cổ thở hổn hển, hắn có thể cảm giác được, trong lúc mấu chốt nhất, Hoàng tỷ thả hắn, nàng vẫn biết hắn, cho dù nàng hiện tại đã rơi vào trạng thái không có lý trí!

Ninh Tương Y chạy đi, thấy Ninh Úc giãy dụa sau đó đứng dậy, còn muốn đuổi theo, Ninh Giác không khỏi kéo hắn lại nói.

“Đừng đi! Nàng đã không nhận ra ngươi nữa, không thấy nàng muốn bóp chết ngươi sao?”

Ninh Giác không hi vọng Ninh Úc chết trong tay Y nhi, nếu không sau khi Y nhi tỉnh lại, sẽ đau đớn đến không muốn sống!

Nhưng Ninh Úc lại hất tay hắn ra!

Hai mắt hắn bởi vì thiếu dưỡng khí mà đỏ bừng, lại nhìn chằm chằm về phía trên núi!

“Ta muốn ngăn cản nàng! Nàng muốn làm chuyện ngốc nghếch!”.

- ---------------------------