Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 615




Tuyết Thiên Trọng bị bộ dáng của nàng làm kinh hãi, hắn nuốt máu trong miệng xuống, lại cảm thấy thở dốc không thông.

Hắn chỉ là muốn lấy tác dụng là điệp hương, phá hư tình cảm của bọn họ, phá hư buổi hôn lễ này rồi mang Ninh Tương Y đi mà thôi!

Nếu Ninh Úc đã biết chân tướng rồi tự nguyện từ bỏ Ninh Tương Y là tốt nhất, như vậy nàng liền sẽ nản lòng thoái chí, hoàn toàn ruồng bỏ Đại Dục, nếu Ninh Úc không có từ bỏ nàng, như vậy hắn liền dùng thi thể hoàng đế tới uy hiếp nàng! .

||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||

Hắn biết Ninh Tương Y đối với hoàng đế Đại Dục rất hiếu kính, liền lợi dụng thi thể hoàng đế để nàng đi theo bọn họ, chỉ cần theo chân bọn họ đi rồi, bọn họ có rất nhiều biện pháp mê hoặc nàng, nhưng mà bây giờ, biểu hiện của nàng và dự đoán của hắn không giống nhau!

Rốt cuộc mất khống chế ở chỗ nào, hắn đã kích thích nàng đến mức phát cuồng rồi sao! Bộ dạng kia, hình như là cổ độc muốn phát tác?! Sao lại có thể như vậy?

Hắn biết là điệp hương có hương vị làm người sinh ra mặt trái cảm xúc, nhưng sự việc Tuyết Liên với hoàng đế, cũng không đến nỗi trực tiếp kích thích đến nàng phát cuồng chứ?!

Rõ ràng là người tính không bằng trời tính.

La điệp hương tác dụng là không lớn, chỉ có thể mang đến một cái quạt gió thêm củi cho hiệu quả thôi, nhưng hắn không biết Ninh Tương Y còn có kiếp trước! Không biết hắn kiếp trước giấu diếm việc này đến mười mấy năm, kiếp này vừa gặp mặt đã bị vạch trần!

Từ khi hắn xuất hiện, cảm xúc của Ninh Tương Y liền trở nên cực không ổn định, mà sự việc của Tuyết Liên đã kích thích nàng rồi, hiện tại, hắn dám dùng thi thể hoàng đế tới uy hiếp nàng, liền trở thành cọng rơm cuối cùng cũng đè chết con lạc đà! Làm nàng hoàn toàn điên rồi!

“Aaaa……”

Nàng đột nhiên ngửa đầu hét lên một tiếng, cắm ngón tay vào trong người Tuyết Thiên Trọng!

Tuyết Ngàn Trọng cuối cùng biết sợ hãi, nhịn đau hô to một tiếng.

“Chú ơi!”

Mà Ninh Úc trước tiên xông lên tiến đến, ý đồ đánh thức Ninh Tương Y.

Nhưng Ninh Tương Y tựa hồ biết ý đồ hắn, quay đầu lại hung ác trừng mắt nhìn hắn một cái!

Tuyết Thiên Trọng nói rất nhiều lời cũng không lọt tai nàng, nhưng là có một câu nàng nghe lọt được - Ninh Úc hiện tại yêu nàng, không thèm để ý mẫu thân nàng hại mẫu thân hắn, lại hại hắn chuyện này, hắn về sau cũng sẽ để ý!

“Cút—- đi!”

Ninh Tương Y hai mắt đỏ lên, nhưng nàng giống như còn có lý trí, chỉ là gắt gao bắt lấy tay Ninh Úc đang duỗi ra, lực đạo tựa hồ muốn bóp nát xương cốt hắn.

Ninh Úc thấy nàng còn có lý trí, vội vàng nói.

“Hoàng tỷ, ngươi nhìn ta xem, ta là Ninh Úc …… Người bình tĩnh một chút, đừng làm những mặt trái cảm xúc đó bóp nát lý trí!?

Thu Trọng Thiền cũng nhân cơ hội đem Tuyết Thiên Trọng hơi thở thoi thóp từ trong tay Ninh Tương Y cứu đi, hắn nhìn đến vết thương của Tuyết Thiên Trọng, hít hà một hơi, khó có thể tin đối với Ninh Tương Y nói.

“Ngươi làm sao vậy, hắn là ca ca duy nhất của người a!”

Ninh Tương Y chỉ cảm thấy trong cơ thể hỏa khí dâng lên! “Ca ca?” Nàng cười lạnh, khóe mắt đều bắt đầu đỏ lên, “Hắn là một cái kẻ lừa đảo! Hắn đáng chết!?”

Ninh Úc cũng phát hiện nàng đối với Tuyết Thiên Trọng dị thường phẫn nộ! Hắn không màng tới việc chính mình bị nàng bóp chặt tay, một cái tay khác xoay đầu nàng lại, để hai mắt nàng nhìn mình, ngẩng đầu nhìn về phía chính mình!

“Hoàng tỷ, nàng bình tĩnh một chút! Nàng còn có lý trí đúng không! Nàng nhìn ta xem, nàng nhìn ta đi! Nàng không nhớ rõ ta sao???”

“Ninh Úc.”

Kỳ dị, nàng thế nhưng nói ra tên Ninh Úc, Ninh Úc vui vẻ, nhịn không được cười, ai ngờ khi hắn định ôm Ninh Tương Y, nàng đột nhiên dùng một loại ngữ khí oán hận

“Ta sao có thể không nhớ rõ ngươi chứ?” Ninh Tương Y hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Ninh Úc, la điệp hương tác dụng bắt đầu phát tác, nó nhân lúc Ninh Tương Y liều mạng khắc chế cổ độc phát tác, không ngừng làm hiện ra trong đầu nàng những ký ức thù hận!

Thật ra nàng có lý trí, nhất định sẽ khống chế chính mình nói ra lời nói không nên nói, nhưng hiện tại lý trí của nàng đều sắp mất hết, là điệp hương liền theo đó tấn công, gợi lý ký ức sâu nhất trong lòng nàng, ký ức đầy máu, vết thương, và sự tàn nhẫn! Ninh Úc rõ ràng cảm giác Ninh Tương Y đang khắc chế chính mình, chính là giọng nói của nàng quỷ dị, tuy rằng lực ở tay hắn nàng đã buông lỏng, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại càng thêm hung ác!

“Ta nhớ rất rõ ràng, người đã dùng khổ hình trên người ta như thế nào, làm ta nhận đủ loại tra tấn mà chết! Ta nhớ rõ ngươi như thế nào vu oan ta, như thế nào vì đạt tới mục đích, mà bức bách ta! Giấc mộng hoàn lương, đại mộng cả đời, mà cả kiếp, ngươi chính là ác mộng của ta!”

Ninh Úc hồ đồ, hai tròng mắt gắt gao nhìn chăm chăm nữ nhân trong lòng “Hoàng tỷ! Nàng đang nói cái gì? Ta sao lại giết nàng chứ???”

“Sao lại không thể?!”

Ninh Tương Y đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra! Đình viện to như vậy, thị vệ ở đây đều bị ánh mắt của Ninh Tương Y đảo qua mà cả kinh liên tục lùi về phía sau!

Lúc này, bởi vì bọn họ ở đình viện quá lâu, Ninh Giác cuối cùng nhịn không được ra tới thì thấy tình huống này, nhưng nhìn đến trạng thái Ninh Tương Y rõ ràng không bình thường, hắn đột nhiên nhớ tới bộ dáng nàng sắp phát cuồng lúc trước!

“Xảy ra chuyện gì?”

Hắn kinh hãi, rõ ràng mới vừa rồi còn rất tốt, hiện tại đã xảy ra chuyện gì rồi?chọn lọc Giọng nói của hắn làm Ninh Tương Y nhìn qua, sau đó nàng cười, tiếng cười thê lương, một thân váy đỏ theo năng loạng choạng bước chân xoay vòng, bởi vì nàng không chú ý, xích sắt trên mặt đất ma sát, phát ra âm thanh khó nghe.

“Ngươi!” Ninh Tương Y đột nhiên mặt hướng Ninh Giác!

“Kiếp trước ta yêu người bảo vệ người, ngươi lại bởi vì tin vào lời gièm pha mà phòng bị ta, hãm hại ta…… Buồn cười! Đúng là phu quân tốt!”

Ninh Tương Y chậm rãi xoay người, tầm mắt dừng trên người Tuyết Thiên Trọng đã hôn mê, còn có những tộc nhân đang sợ hãi, đều khẩn trương nhìn chằm chằm nàng.

“Còn có các ngươi…… Những kẻ thất bại! Bị diệt quốc…… Đáng đời! Không nghĩ sinh sống cho tốt, lại hận không thể làm thiên hạ đại loạn, làm thế nhân đều thừa nhận các ngươi là người xấu, tâm thái vặn vẹo yếu đuối, thật đáng buồn đáng giận—- đáng khinh!?”

Hai chữ cuối cùng, nàng cơ hồ là từ kẽ răng nói ra!

Nàng nhìn chằm chằm Tuyết Thiên Trọng, “Chiến hữu mười mấy năm vào sinh ra tử sao, ta còn tưởng rằng các ngươi là niềm an ủi duy nhất, không ngờ rằng….. Lại là ca ca? Tốt cho một ca ca, làm cho người ghê tởm!”

Tầm mắt nàng vòng đi vòng lại, cuối cùng dừng lại trên người Ninh Úc.

Đó là ánh mắt gì, trong hai mắt sung huyết, Ninh Úc lại thấy được nàng bất lực cùng tuyệt vọng!

Hắn cho rằng hoàng tỷ là đang ăn nói khùng điên, chính là những lời này, lại làm hắn xâu chuỗi liên tưởng lại những sự việc kỳ dị, đặc biệt hắn nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Ninh Giác, hắn tựa hồ đã hiểu ra chân tướng.

Ninh Tương Y tựa hồ dần dần bình tĩnh, nàng an tĩnh làm chung quanh tất cả mọi người không dám động, không dám phát ra một chút thanh âm.

“Ngươi… Làm ta đau quá, rất đau, ……” Nàng mỗi lần nói một chữ, liền dùng ngón tay chọc ngực mình một chút.

Nghiêng đầu, hai mắt mê man đánh giá hắn, “Ta là đối thủ của ngươi, ngươi không từ thủ đoạn cũng được, nhưng…… thừa nhận chuyện này, thật thật sự là khó chịu…… Ta không có cách nào khác, không ai tin ta, chỉ im lặng thừa nhận ta!?

- ---------------------------