Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 195




Cho nên, hắn vừa xuất hiện, nàng ta liếc mắt đã thấy hắn, không thể rời mắt đi được nữa.

Lúc này, một nữ tử bị người kéo ra ngoài cửa, nàng ta khóc lệ hoa đái vũ, liều mạng giãy dụa, nhất là trong nháy mắt nhìn thấy Ninh Úc, không biết nàng ta lấy sức từ đâu ra, thoát khỏi cấm quân, trực tiếp nhào tới dưới chân Ninh Úc, ôm chặt chân hắn.

Cuối cùng ánh mắt Ninh Úc cũng rời khỏi sổ sách chuyển sang nàng ta, nét mặt hắn lạnh tanh, cúi thấp mặt xuống nhìn nàng ta, cảm giác lạnh lẽo đó như giai công tử trong thời hỗn loạn, mà không phải kẻ ác đến khám nhà diệt tộc!

Nữ tử nhìn hắn, nức nở thống khổ. “Điện hạ! Xin ngài hãy bỏ qua cho ta đi! Ta không muốn đi Giáo Phường ti! Van xin ngài!”

Nàng ta khóc nát tim nát phổi, có thể nói không hề có vẻ giả vờ, nhưng Ninh Úc chỉ lạnh nhạt nhìn nàng ta, không hề nhúc nhích.

Lúc này, nữ tử kia cũng không thèm quan tâm gì nữa, dùng tay áo lau qua mặt, ngẩng đầu nói: "Hoặc cầu điện hạ thu nhận ta làm nô làm tỳ đi, ta làm gì cũng được!”

Nàng ta cố gắng để cho ngoại hình của mình nhìn đỡ hơn, nhưng khuôn mặt khóc sưng lên không hề có vẻ đẹp gì đáng nói.

Vốn cẩm quân túm nàng ta thấy Ninh Úc không có động tác, tự nhiên hắn ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ dám đứng ở một bên nhìn, đã thấy Ninh Úc cúi người đỡ nữ tử dậy.

Nữ tử kia ngỡ ngàng, kinh hoảng, thút tha thút thít, đôi mắt đầy hoảng sợ nhìn hắn, không phát ra chút âm thanh nào, trong mắt dần hiện lên chờ mong.

Nhưng mà, nàng ta lại bị Ninh Úc đẩy vào trong ngực cấm quân! “Đưa đi Giáo Phường ti." “Đại nhân!”

Nữ tử kia tái nhợt, hét thảm một tiếng! Nhưng lần này, nàng ta bị người túm rất chặt, trực tiếp kéo đi!

Rõ ràng là hành vi cực kỳ tàn nhẫn, thế nhưng Long Hàm Yến thấy vậy lại không hề cảm thấy ghét!

Nhất là lúc đối phương đưa tay, có người đưa một chiếc khăn tay trắng lên, hắn cẩn thận lau sạch hai tay... Đốt ngón tay thon dài, đầu ngón tay như tỏa ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, ưu nhã thong dong, lạnh lùng tự phụ, khiến người ta mê muội...

Có lẽ trong lòng sẽ còn tìm lý do cho hành vi của hắn, rõ ràng một câu của hắn là có thể thay đổi vận mệnh một nữ nhân, thế nhưng hắn không làm vậy, nhất định là có nỗi khổ tâm!

Chí ít lúc trước Long Hàm Yến trong lòng nghĩ như vậy, đồng thời vừa gặp đã yêu, thề phải gả cho hắn!

Bất kể hắn có địa vị gì!

Về sau Thái hậu biết tâm tư của nàng ta, không chỉ không phản đối, ngược lại còn có chút mừng rỡ, lúc trước, cháu gái bà ta muốn gán cho Ninh Úc lại bị người ta dụ dỗ bỏ trốn! Đến mức bà ấy không còn mặt mũi nhắc tới việc kết hôn với Ninh Úc, thế nhưng thấy Long Hàm Yến, tâm tư bà ta lại sống lại, ủng hộ nàng chủ động.

Còn hứa hẹn, bất kể xảy ra chuyện gì, bà ấy sẽ giúp Long Hàm Yến, đến mức lá gan nàng ta càng lúc càng lớn, trong đầu, còn sinh ra một suy nghĩ không thể tưởng tượng nổi!

Trong rừng cây yên tĩnh, Long Hàm Yến trốn sau bụi cây, bởi vì suy nghĩ đó mà trái tim đập thình thịch! Trong tai toàn là âm thanh mạch máu sôi sục.

Đột nhiên, nơi xa có người tới gần, hơn nữa số lượng còn không ít!

Đám La Khải lập tức tỉnh táo, sau đó dẫn người nghênh đón!

Thế nhưng những người này chẳng qua là sơn dân Long Hàm Yến bỏ ra nhiều tiền mời tới, thấy có người đuổi theo, bọn họ liền quay đầu bỏ chạy, khién La Khải cảm thấy rất kỳ lạ.

Sau đó, làn sương mù bảng lảng tràn ngập trên không trung, Long Hàm Yến đắc ý nghĩ, đây chính là mê hương tự chế trên núi Vân Đỉnh, cũng không tin không chuốc mê nổi bọn họ!

Quả nhiên, những người ở lại thi nhau trúng chiêu, ngã xuống đất không dậy nổi!

Lần này, không còn ai ngăn cản nữa!

Long Hàm Yến vội chạy đến nhân lúc những người kia chưa về, nhanh chóng chạy về phía xe ngựa...

Rõ ràng đã hạ quyết tâm, nhưng khi nàng ta thật sự đi tới trước xe ngựa lại do dự, khuôn mặt đỏ bừng, nhảy cẫng lại hơi sợ hãi.

Nếu như nàng ta thật sự dùng thuốc dâng hiến bản thân, Ninh Úc... sẽ lấy nàng ta chứ?

Hắn sẽ không thể làm gì hơn là cưới nàng ta, hay sẽ đối xử như với nữ nhân kia?

Không biết vì sao, trong đầu Long Hàm Yến đột nhiên nhớ tới nữ tử bị đưa đi Giáo Phường ti lúc mới gặp, lúc ấy nàng ta khóc thảm như vậy, ánh mắt nhìn Ninh Úc tràn ngập không thể tin, sau đó biến thành sợ hãi, tuyệt vọng, phần hận!

Giây phút bị lôi ra ngoài, trong mắt nữ tử đó gần như chảy xuống huyết lệ!

Giọng nói khàn đặc chói tai lúc ấy khiến nàng ta coi trộm cũng cảm thấy lưng run lên!

Ninh Úc! Ta nguyền rủa người chết không được yên! Ta nguyền rủa ngươi! Mong muốn mà không chiếm được, đau khổ thê thảm cả đời! Sau khi chết lửa nghiệp đốt người! Ta nguyền rủa ngươi!!"

Long Hàm Yến nghĩ đến hai mắt dữ tợn của nàng ta lúc nói những câu đó, không khỏi run lên, càng do dự hơn.

Nhưng nhìn xe ngựa gần trong gang tấc, nội tâm nàng ta quyết tâm! Dù sao cũng đã làm đến nước này, nàng ta không thể lui được nữa!

Nghĩ vậy, nàng ta bỗng nhiên vén rèm xe lên!

Dưới ánh trăng, bóng dáng Ninh Úc được chiếu sáng, thế nhưng lúc này, hắn không hề trúng khói mê, mà là mở to mắt lạnh lùng nhìn nàng ta.

Long Hàm Yến hoảng sợ mở to hai mắt! Sau đó, còn chưa mở miệng, đã bị Ninh Úc đưa tay bóp cổ!! "Khôn."

Long Hàm Yến vội vàng đưa tay hai gỡ tay hắn ra, nhưng bàn tay đó như đúc từ sắt thép không nhúc nhích tí nào, nàng ta há to miệng, lại chỉ có thể phát ra âm thanh vỡ vụn.

Chuyện gì đây, nàng ta là quận chúa mà! Sao hắn dám?! Rõ ràng ở kinh thành, mặc dù hắn cũng lạnh lùng với nàng ta, nhưng không muốn giết nàng ta mà!

Lúc này, một tay hắn bóp cổ Long Hàm Yến, chậm rãi nghiêng người đứng dậy từ trong kiệu.

Dáng người hắn thon dài khiến hai chân Long Hàm Yến trực tiếp rời mặt đất, cả người đau khổ nức nở.

Hắn nhìn nàng, ở góc độ này, ánh trăng chỉ có thể chiếu sáng một nửa mặt hắn, khiến một nửa mặt hắn tuấn mỹ như tiên, một nửa mặt bởi vì chìm trong bóng đêm mà khó dò nét mặt.

Người này rõ ràng là ma quỷ! Hắn không hề như dáng vẻ nàng ta nghĩ!!

Đáng tiếc, nhận thức này thật sự quá muộn, hai mắt Long Hàm Yến trắng dã, cảm thấy mình sắp phải chết! Hắn thật sự muốn giết nàng ta không chút do dự!

Vì sao... Vì sao? Nàng ta chỉ muốn gả cho hắn thôi mà!

Lúc này, đột nhiên một luồng khí đánh tới! Ninh Úc nghiêng người tránh đi, Long Hàm Yến rơi vào trong ngực Thu Hành Phong.

Có trời mới biết, hắn vốn muốn đi kinh thành tìm nàng, không ngờ lại gặp nàng ở đây, hơn nữa lại còn có người muốn giết nàng!

Như thế, vẻ mặt Thu Hành Phong nhìn Ninh Úc trở nên phẫn hận, cảm thấy đây nhất định là cái người xấu!

Long Hàm Yến ho dữ dội, vừa nhìn thấy người cứu được nàng ta là Thu Hành Phong, vội vàng túm hắn khóc lên. "Hu hu hu, sư phụ... Đau quá, cổ ta đau quá..."

Nàng ta khóc như này khiến Thu Hành Phong càng tức giận hơn: "Ngươi là ai! Tại sao ngươi lại muốn giết đồ đệ của ta!?”

Mà Ninh Úc lại chỉ đứng trên xe ngựa, xoay người lại, bởi vì khuất bóng, cho nên bọn họ không nhìn thấy nét mặt của hắn, lại có thể cảm giác được ánh mắt soi mói của hắn.

Người này... luồng khí một chưởng hắn ta vừa tung ra vậy mà rất giống công pháp tu luyện của hắn và cả hoàng tỷ?