Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 174




Ninh Tương Y liếc mắt nhìn trời: “Có thể đừng khóc được không? Bà có biết bà mang đến gánh nặng lớn cỡ nào cho con bà không? Lại còn khóc! Nếu như không có bà, hắn vốn có thể tiêu sái tự tại, thể thiếp thành đàn, thậm chí có cơ hội tranh giành vị trí đó, nhưng vì bà mà hắn bị người ta xem thường, bị người ta giày xéo.

Mà bà, bà thì hay rồi, chui rúc vào lãnh cung, không cần nghĩ gì cũng không cần nhìn thấy gì, nhìn thấy hắn bị thương thì khóc sướt mướt rơi lệ, chỉ sợ còn cần hắn phải quay sang an ủi bà, ta hỏi bà, trước giờ bà không nghĩ sâu không thấy xấu hổ à? Rốt cuộc trong đầu bà chứa gì vậy?"

Nàng bộc trực lại cay nghiệt, thật sự khiến Vân Cẩm không chịu nổi! Phải, bà ấy còn sống ngoại trừ liên lụy người khác ra thì chẳng còn tác dụng gì, bây giờ chút tơ tưởng sau cùng cũng bị Ninh Tương Y vô tình chà đạp, bà ấy đột nhiên kêu lên một tiếng nhào xuống đất, muốn cướp lấy con dao trên đất!

Ninh Tương Y trơ mắt nhìn bà ấy ngã xuống đất cũng mặc kệ, ngược lại chạy đi khóa cửa với tốc độ cực nhanh. Nghe thấy tiếng vang lớn như thế, Tiêu Uyên vội vàng gõ cửa, nhưng Ninh Tương Y không quan tâm đến giọng truy hỏi dồn dập của Tiêu Uyên đăng sau, ngược lại chặn ở cửa ra vào, mắt lạnh nhìn Vân Cẩm kề dao vào cổ, dáng vẻ ung dung, như đang chờ bà ấy xuống tay. "Đâm xuống đi, bà còn chờ gì nữa?"

Ninh Tương Y đứng trước cửa, nhìn nữ nhân trên mặt đất.

Lúc này đôi mắt đẹp của bà ấy trợn trừng lên, con dao kề vào cổ run run, không sao đâm xuống được.

Ninh Tương Y cười, đúng là một kẻ mềm yếu, cái gì cũng sợ, còn đi oán trời trách đất. “Bà đang chờ hắn đi vào cứu bà à? Đừng nghĩ nữa, ta canh cửa cho bà, bà muốn chết thì chết đi."

Tiêu Uyên không nghe được bên trong đang nói gì, hắn không ngừng gõ cửa, nhưng không ai đáp lại.

Vân Cẩm cắn răng mấy lần, sinh ra mấy phần phẫn hận với sự máu lạnh của Ninh Tương Y, thôi thôi, người trên thế giới này đã không chứa nổi bà ấy nữa, bà ấy thà chết đi cho xong!

Nghĩ đến đây, bà ấy bỗng nhiên đâm xuống, vào phút chót lại bị Ninh Tương Y bắt dừng tay!

Bà ấy dùng sức, nhưng chút sức lực của bà ấy chẳng thấm vào đâu, con dao không nhúc nhích tí nào, Ninh Tương Y bóp tay, bà ấy bị đau, con dao rơi xuống. "Ngươi làm càn!"

Lúc này tóc tai bà ấy rối bời, có cảm giác bị người lăng nhục, bà ấy khóc lớn: “Ngươi là ai! Dựa vào đâu mà người quản ta! Chẳng phải ngươi muốn ta chết sao, ta chết cho ngươi xem!"

Ninh Tương Y không còn hùng hổ dọa người như vừa rồi nữa, nàng đưa tay vuốt tóc Vân Cẩm, có thể là động tác của nàng vượt ngoài sức tưởng tượng, lại cho người ta cảm giác quá mạnh mẽ, Vân Cẩm khóc vài tiếng, sau đó không dám khóc nữa.

Bởi vì bà ấy biết, Ninh Tương Y sẽ không dỗ bà ấy.

Ninh Tương Y lại vuốt tóc bà ấy, khẽ cười nói. "Ngay cả chết còn không sợ, bà còn sợ bị Hoàng đế chạm vào người à?"

Một câu của nàng khiến mặt Vân Cẩm vừa trắng vừa đỏ, hình như muốn phản bác, nhưng lại không biết phản bác như thế nào. “Ngay cả chết còn không sợ, bà lại sợ hãi nữ nhân hậu cung? Ngay cả chết còn không sợ, vì sao bà không thể lấy lòng Hoàng đế, bù đắp thiệt thòi cho con trai bà? Ngay cả chết còn không sợ, vì sao bà không thể kiên cường một chút, ra khỏi lãnh cung đi tìm nam nhân kia?” “Bà chờ người tới cứu bà, vì sao không thể nghĩ đến khả năng tự cứu lấy mình?”

Tay Ninh Tương Y vỗ vỗ mặt bà ấy, cười nói: “Ta thấy, bà đúng là lòng cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy, bà ở lãnh cung Hoàng đế còn tới tìm bà, có thể thấy vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay, nhưng bà làm bộ từ chối thì cũng thôi đi, còn phải liên lụy con của bà, bà nghe xem, bà nghe xem hắn ở bên ngoài sốt ruột cỡ nào?"

Ninh Tương Y túm vai bà ấy bắt bà ấy tỉnh táo nghe, lúc này Tiêu Uyên đang xô cửa, hắn vô cùng lo lắng, như thể sợ Ninh Tương Y sẽ làm khó bà ấy.

Hån như này khiến Vân Cẩm lần đầu tiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Ninh Tương nhặt con dao lên, nhét lại vào tay bà ta. "Này, trả lại cho bà, bất kể bà muốn tự sát hay muốn giết người, ta mặc kệ”

Nói rồi, nàng vỗ vỗ tay đứng dậy, đi mở cửa.

Sau khi mở cửa, Tiêu Uyên xông vào, không hề nhìn Ninh Tương Y lần nào, mà nhào về phía Vân Cẩm phu nhân trên đất. "Mẫu phi, mẫu phi? Người sao rồi?!"

Như còn đang nằm mơ bỗng nhiên bị người ta gạt bỏ, Vân Cẩm túm lấy tay Tiêu Uyên, sợ hãi nhìn qua Ninh Tương Y, trốn ra sau hắn sợ hãi hỏi. "Uyên Nhi, con ở bên ngoài có phải vất vả lắm không?!"

Tiêu Uyên thấy hơi lạ, vội nói: “Không khổ, không khổ."

Bà ấy còn chưa nói thêm gì, con trai đã một mực nói không khổ, có thể thấy đúng là đang lừa bà ấy, Vân Cẩm lại lệ như suối trào lần nữa, rốt cuộc bà ấy ngốc nghếch ngây thơ đến mức nào, ở lãnh cung hơn chục năm, một lòng đắm chìm trong những tâm tư buồn cười kia, không để ý đến người quan trọng nhất?

Hôm nay, nếu không có người này cảnh tỉnh bà ấy, không biết bà ấy còn ngơ ngơ ngác ngác bao lâu.

Thấy bà ấy khóc, Tiêu Uyên cảm thấy kinh ngạc, vội vàng dỗ bà ấy, mà Vân Cẩm nhìn qua Ninh Tương Y, đứng thẳng đi về phía nàng. “Vị đại nhân này."

Bà ấy thi lễ một cái, rưng rưng nói: “Đời này của nô gia coi như xong, không trông cậy gì nữa, chỉ cầu cầu xin đại nhân có thể giúp đỡ con ta, lúc trước là nô gia sai, nhưng hối hận cũng đã muộn, xin đại nhân hãy giúp nó với!”

Bà ấy vốn tưởng rằng nói với nàng như vậy, sẽ dụng tâm lương khổ kích thích nàng, cảnh tỉnh bà ấy, tất nhiên sẽ giúp đỡ con trai bà ấy, ai ngờ Ninh Tương Y nhếch môi cười một tiếng. "Muốn giúp thì bà tự giúp đi!”

Nàng vẫn không nhúc nhích, Ninh Tương Y nói những câu này là muốn bà ấy tự mình ra tay, đáng tiếc, có người nhu nhược thành quen, không phải dăm ba câu là có thể trỗi dậy được.

Nàng không phải chúa cứu thế, cũng không phải con của bà ấy, nàng đi buộc xích vào người làm gì!

Thấy Ninh Tương Y rời đi như vậy, hồi lâu Vân Cẩm vẫn chưa tỉnh hồn lại. Bà ấy không rõ, rõ ràng bà ấy đã thừa nhận mình sai, vì sao vị đại nhân kia vẫn có vẻ bất mãn vậy?

Bà ấy không biết rằng tính tình bà ấy mềm yếu như vậy, dù có người thức tỉnh song vẫn dựa vào người khác theo bản năng, điểm này, Ninh Tương Y hài lòng mới là lạ.

Nhưng Vân Cẩm có vẻ vô cùng bội phục Ninh Tương Y, bà ấy cho rằng nhất định là đối phương mưu sĩ có đại năng lực, không thể bởi vì tính cách mềm yếu của mình mà chọc giận đối phương bỏ đi được, cho nên lau khô nước mắt, liên tục giục Tiêu Uyên đi tìm nàng.

Tiêu Uyên nói: “Mẫu phi, nàng là bạn của ta, không sao đâu."

Thế Vân Cẩm mới thoáng an tâm, sau đó lại nghĩ tới lời Ninh Tương Y nói trước đó, cả người ngẩn ra, chắc là chưa từng chịu đả kích lớn như vậy.

Tiêu Uyên có chút bất an: "Mẫu phi, rốt cuộc nàng ấy nói gì với người?”

Vừa nói đến đây, Vân Cẩm lại muốn rơi lệ, nhưng cũng may đã bị Ninh Tương Y dọa, trong lòng có bóng ma, khóc vài tiếng rồi không khóc nữa, chỉ nói nàng là người tốt, muốn Tiêu Uyên đối xử tốt với nàng.

Mà ở Kim Đường điện, Tiêu Thắng đuổi hết tất cả nữ nhân ra ngoài, gạt hết đồ sứ xuống vẫn không sao nén được ngọn lửa trong lòng!

Rốt cuộc nữ nhân kia đang giữ thân vì ai?!