Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 171




Hắn mơ một giấc mơ, trong mơ nàng mặc váy lụa màu xanh nhạt, vẫn ngồi trên xích đu, bóng cây vẫn loang lổ trên người nàng, bên tai là tiếng ve tiếng chim. "Nếu như người đó mang đến gánh nặng cho đệ, nếu như người đó khiến đệ đau khổ, vì sao không buông tay chứ?"

Nàng nghiêng đầu, có vẻ khó hiểu.

Ninh Úc đưa tay chạm vào, nhưng như chạm hoa trong gương, trắng trong nước, hắn không chạm được vào nàng... Nhưng đôi mắt có chút tò mò của nàng lại nhìn hắn không hề chớp, chờ câu trả lời từ hắn. "Bởi vì... Nàng khiến ta vui vẻ.."

Ninh Úc đột nhiên mở choàng måt!

Trước mắt là tấm rèm quen thuộc, hắn ở Tề Vương phủ, hẳn đã trở về. “Điện hạ!” La Khải thấy Ninh Úc tỉnh, vô cùng mừng rỡ: "Điện hạ! Ngài có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Khi Ninh Úc được Úc Cửu Thiên đưa về, La Khải thật sự bị dọa sợ, rõ ràng nhìn qua chỉ như ngủ thiếp đi, song gọi mãi không tỉnh, không biết gì về bên ngoài, bây giờ tỉnh lại là quá tốt rồi!

Ninh Úc mờ mịt nhìn hắn ta, lại nhắm mắt lại.

Hån không nghe rõ câu nói sau cùng của Ninh Tương Y, như mộng như ảo. "Đệ nói đệ yêu tỷ, như vậy khi gặp lại, hãy thể hiện thực lực của đệ đi."

Nàng như đang cười, ngữ điệu vui vẻ như đùa ác thành công, nàng vẫn đi, nhưng chẳng biết tại sao, mặc dù trong lòng mất mát song hắn vẫn rất thỏa mãn. Đêm qua dưới kích thích luân phiên, trái tim lạnh giá của nàng đã bị hắn gõ ra một vết nứt, mặc dù chỉ là một khe hở nhỏ, nhưng hắn tin rằng, ngoại trừ hắn ra, sẽ không có ai có thể khiến cái khe đó nứt ra nữa.

Gặp lại nhau... Hãy gặp lại nhau đi, hắn tin rằng khi gặp lại, nàng chắc chắn sẽ tin phục hắn! “Điện hạ?”

La Khải lo lắng gọi một tiếng.

Ninh Úc nhằm hai mắt, mở miệng hỏi: “Hôm qua đã bắt được Nam vương chưa?"

La Khải vội nói: “Bắt được rồi, may mà phản ứng kịp thời, suýt nữa ông ta ra khỏi thành rồi!"

Lúc này, Ninh Úc chậm rãi đứng dậy, mở mắt.

Một sợi tóc đen trượt đến trước ngực, khi mở mắt, trong mắt hắn như có ánh sáng lấp lóe, sự nguy hiểm đó đẹp đến kinh tâm! Rõ ràng vẫn là dáng vẻ đó, nhưng La Khải lại cứ cảm giác điện hạ thay đổi, như thể có thứ gì đột phá, biến chất, trở nên chín chắn cứng cỏi hơn! “Mang theo Nam vương, chúng ta vào cung”

La Khải sững sờ, sau khi kịp phản ứng có chút không đồng ý, lo lắng nói: "Điện hạ, ngài còn chưa khỏi hẳn, vì sao muốn vào cung vội vã như vậy?"

Ninh Úc mỉm cười, trong mắt là ánh sáng lạnh lẽo. “Đương nhiên phải nhanh chân đến chỗ phụ hoàng chịu đòn nhận tội hơn bất cứ ai rồi..."

Sau ngày hôm qua, nhất định là Hoàng đế có ngăn cách với hắn, nhưng không sao, hắn có thể cảm nhận được, Hoàng đế vẫn thương tiếc hoàng tỷ, cho nên, hắn muốn chiếm tiên cơ, lợi dụng chút thương tiếc này để Hoàng đế có thể tạm thời tha cho hoàng tỷ!

Dù sao bây giờ bản thân nàng bị thương nặng, không chịu nổi sự giày vò của đám sài lang hổ báo ở kinh thành nữa...

Hơn nữa, hắn muốn có quyền lực! Hắn không chỉ bảo vệ lực lượng của Ninh Tương Y, mà còn phải đi tấn công kẻ khác, có thực lực khiến tất cả mọi người e ngại!

Nghĩ đến đây, hắn nắm chặt nằm đấm, ý chí ngợp trời!

Lúc gặp lại, hẳn nhất định phải cho nàng sự yên tâm, phải khiến tất cả mọi người thần phục, mặc cho hoàng tỷ chà đạp!

Khi Ninh Tương Y mở mắt ra, phát hiện mình ở trên xe ngựa, giật nảy mình!

Lúc ấy nàng không nhịn được nữa, vậy là hôn mê, cảm giác người mình đã được bằng bó cẩn thận, nàng được ai cứu vậy? "À... cuối cùng cô cũng tỉnh!”

Một giọng nói quen quen vang lên, Ninh Tương Y vừa mở ra mắt đã bị khuôn mặt đẹp hơn cả nữ nhân của đối phương làm cho hoa mắt.

Mắt hắn ta sóng sánh, xe như sáng hắn lên. Hắn ta thở dài xa xăm: "Còn không tỉnh nữa thì giao dịch lúc trước phải làm sao giờ? Đống bạc trắng lóa của ta cũng không thể trôi theo dòng nước được."

Ninh Tương Y giật khóe môi: “Yên tâm đi, chỉ cần ta còn một hơi thở, không thiếu... khụ... tiền của người được đâu!"

Tiêu Uyên khẽ cười một tiếng, lại cố ý nhìn nàng với vẻ mặt khinh bỉ: “Gáy to quá không tốt đâu, ta chỉ nhìn thấy một bé gái không có đồng nào lại có không nhà để về thôi, cô nói xem cô lấy đâu ra tiền?"

Ninh Tương Y im lặng nghẹn lời.

Đúng vậy, bây giờ nàng không những không có nơi sống yên ở Đại Dục, mà tiền và người trong tay lại còn ở chỗ Ninh Úc, vì ngăn cho Ninh Úc tìm nàng, nàng chắc chắn sẽ không lợi dụng những tài nguyên này, cho nên đúng thật là nghèo nàn trắng tay, không có gì cả!

Nàng trợn trắng mắt, nằm ngửa than trời. "Quả nhiên phú quý như mây bay với ta, không còn nữa rồi.."

Dáng vẻ khoa trương này của nàng khiến Tiêu Uyên cười phá lên, nam tử trưởng thành như hắn có thể nói bây giờ là thời điểm hoàn mỹ nhất, thêm một phần ngại cứng rắn, thiếu một phần ngại mềm, cuối cùng khuôn mặt khôi ngô đó cũng khiến trong lòng Ninh Tương Y có chút an ủi.

Cũng may, mặc dù nghèo nàn trắng tay, nhưng vẫn có mỹ nam để ngắm, không lỗ không lỗ.

Nàng sờ lên bụng, cảm giác hơi đói bụng, nhìn thấy trên bàn con bên cạnh có đồ ăn và rượu, nàng vội mừng rỡ, ngồi dậy ăn như hổ đói. Thấy Tiêu Uyên có chút ghét bỏ nhìn nàng, nàng cười hì hì. “Nói mới nhớ, sao ngươi tìm được ta, ta hôn mê bao lâu rồi?”

Tiêu Uyên sẽ không nói cho nàng rằng hắn ta trốn trong đám người Ngọc Hành đi chúc thọ, vốn không định bại lộ, nhưng khi hắn ta ở dịch trạm, vừa nghe thấy có người nói hình như Ninh Tương Y còn sống, hắn ta lập tức ngồi không yên, dẫn người chạy đi, nhưng hắn không mò được phương hướng, chỉ có thể dùng cách ngu nhất tìm xung quanh kinh thành. Cũng nhờ hắn ta may mắn, khi rất nhiều người cho rằng Ninh Tương Y đã rơi vào Úc Cửu Thiên, cũng chính là trong tay Hoàng đế, hắn lại nhặt được nàng trong một đống cỏ.

Cho nên hắn không thèm để ý nói nói: “Ta chỉ muốn trở về nước, ai dè lại gặp cô, bèn thuận tay mang đi, về phần hôn mê bao lâu, chắc khoảng bốn năm ngày đi."

Ninh Tương Y nghe vậy sờ bụng, bảo sao nàng đói như vậy.

Khoan đã! "Ngươi nói về nước?

Tiêu Uyên liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt sóng sánh quyến rũ. "Không thì sao? Đại Dục đã không còn nơi để cô sống yên ổn, cô đi Ngọc Hành chơi đùa với ta đi!"

Ninh Tương Y kinh ngạc, nhưng ngẫm lại, hắn ta nói cũng không sai, chỗ chết tiệt đó khiến tâm trạng nàng hỗn loạn, không thể ở được nữa!

Cho nên nàng giận dữ cắn bánh xốp, miệng ú ớ nói. "Được! Đi Ngọc Hành!"

Tiêu Uyên cười đắc ý.

Ngọc Hành... Một quốc gia hình bầu dục kẹp giữa Lâu Diệp và Đại Dục, nhỏ nhất trong bốn nước lớn, phong tục dung hợp, vừa có sự trâu bò của dân du mục, lại có sự nho nhã của người Hán phương nam, rất đặc biệt.

Có điều hoàng thất Ngọc Hành tôn trọng sự phồn hoa của Đại Dục mù quáng, lại chỉ học được một mặt xa hoa lãng phí, có phần đồi bại.

Xe ngựa thuận lợi đi vào Ngọc Hành, vừa thấy là xe ngựa của Tiêu Uyên, không ít người dân hoan hô. "Nhị hoàng tử về rồi!"

Mọi người truyền lời cho nhau, không ít tiểu cô nương còn ném khăn lụa trên tay vào xe, Ninh Tương Y thấy vậy chậc chậc, "Không ngờ ngươi cũng nổi tiếng trong nước đấy..."