Chỉ trong vòng hai tiếng sau khi hôm lễ kết thúc thì giới truyền thông, báo chí lại lên sóng về cổ phiếu và vốn đầu tư của hai tập đoàn Phương Thị và Lưu Thị tụt dốc không phanh, điều này đã khiến cho những người đứng đầu của hai tập đoàn trao đảo, Phương lão gia khi nghe được tin chấn động này mà lên cơn đau tim ngất đi.
Phương Thiếu Nam dì lo cho tập đoàn nhưng vẫn phải lo cho ông liền kêu người đưa vào bệnh viện.
Các bác sĩ và y tá khi thấy anh đưa Phương lão gia vào thì không một ai dám nhận. Anh thấy bọn họ vẫn dửng dưng không quan tâm liền lớn tiếng:
"Các người thấy bệnh nhân đang nguy kịch mà không tới kiểm tra, các người muốn không được sống ở thành phố này nữa sao hả?"
Nghe anh mắng thì một vị y tá liền lên tiếng:
"Phương tổng không phải là chúng tôi không muốn cứu mà là có người ra lệnh chúng tôi không được khám chữa bệnh cho người của Phương gia và Lưu gia, với hiện tại các bác sĩ giỏi nhất ở bệnh viện đều bị điều đi nước ngoài hết rồi."
Anh nghe cô y tá nói vậy thì ngay lặp tức biết ai đã ra lệnh nhưng ngay lúc này anh không quan tâm nhiều liền gây áp lực lên các bác sĩ và y tá còn trong bệnh viện mà cấp cứu cho Phương lão gia.
Vì không chịu nổi áp lực từ anh mà các bác sĩ phải cấp cứu cho ba anh.
Ngồi trước phòng cấp cứu anh không ngừng gọi điện thoại xử lý công việc với trợ lý, không chỉ vậy anh còn cho trợ lý điều tra hiện tại cô đang ở đâu.
Khoảng nửa tiếng, thì cánh cửa phòng mở ra một vị bác sĩ khá trẻ kinh nghiệm cũng không mấy nhiều đi ra đưa mắt nhìn anh lên tiếng:
"Phương tiên sinh tạm thời Phương lão gia đã qua cơn nguy kịch nhưng tôi khuyên anh vẫn nên tìm thêm các bác sĩ giỏi để có thể phẫu thuật cho ông ấy.".
||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
Nghe bác sĩ nói vậy thì Phương phu nhân khóc nức nở nắm lấy tay của anh mà nói:
"Thiếu Nam rốt cuộc chúng ta đã đắc tội với ai mà bọn họ lại đối xử với chúng ta như vậy chứ?"
Thấy bà ta khóc như vậy thì anh cũng đưa tay vỗ về bà lên tiếng:
"Là một người mà đời này như có thế nào con cũng không thể trả được."
Anh vừa nói xong thì A Hải đi đến chỗ hai người đang đứng nhìn anh:
"Phương tiên sinh tiểu thư chúng tôi đợi anh tại quán bar K..., hi vọng anh sẽ tới."
Nói xong cậu ta rời đi để lại vẻ mặt có chút vui mừng vì cô chủ động tìm anh.
Không chỉ có ba anh nhập viện mà ba của Lưu An Kiều cũng không hề tốt hơn chút nào, ông ta cũng đang trong tình trạng rất nguy kịch.
Tối, tại quán bar K
Anh đỗ xe đi vào bên trong thì có người nhận ra anh và đưa anh đến một căn phòng vip, đưa anh đến nơi thì nhân viên lên tiếng:
"Tiên sinh bà chủ đang đợi anh bên trong."
Sau khi nhân viên rời đi thì anh đưa tay đẩy cửa đi vào, anh đưa mắt quan sát xung quanh thì thấy cô đang uống rượu một mình, có vẻ như số lượng chai rượu trên bàn cô uống cũng đã hai chai vang loại mạnh và cảm giác cô đã say.
Anh chậm rãi đi đến chỗ cô ngồi đưa tay chặn lại ly rượu cô đang cầm trên tay lên tiếng:
"Em uống nhiều rồi... đừng uống nữa."
Nghe thấy anh nói vậy thì cô bật cười đưa đôi mắt vô hồn của mình nhìn chằm vào khuôn mặt điển trai của anh rồi lên tiếng:
"Gọi anh đến đây không phải để anh nói mấy lời này với em... Phương Thiếu Nam chẳng lẽ anh không có gì để nói với em sao...?"
Anh nghe cô nói vậy thì cầm lấy ly rượu trên tay cô uống một ngụm rồi quỳ một chân xuống trước mặt cô.
"Yến Phong em muốn phá tập đoàn ra sao anh không quan tâm... nhưng anh xin em đừng lấy tính mạng của người thân anh ra đùa... xin em cho người trở về cứu ba của anh đi được không?"
Trước mặt người ngoài anh cao ngạo, lạnh lùng bao nhiêu thì bây giờ anh lại không có một chút sĩ diện nào mà quỳ xuống cầu xin cô cứu ba của mình.
Cô nghe và thấy cảnh này trước mặt mình thì lại bật cười chua chát sau đó thì đưa tay vuốt nhẹ mặt của anh mà lên tiếng:
"Cứu cũng được nhưng em có một vài điều kiện không biết anh có thể đáp ứng cho em không, nếu anh làm được thì em sẽ cho người cứu lấy ba anh."
"Được chỉ cần em có bất cứ điều kiện gì đi chăng nữa anh cũng sẽ đáp ứng."
"Nếu anh đã nói vậy thì đi theo em."
Cô đưa anh đến một căn phòng trên tầng cao nhất của quán bar, mở cửa đi vào thì đây chính là một căn phòng ngủ dành riêng cho cô.
Đi đến bàn cô cầm lấy một sắp tài liệu đưa đến trước mặt anh.
"Đọc đi nếu được thì hãy kí vào... nếu không được thì phiền anh rời đi cho."
Trong người cô bây giờ toàn là rượu, nhưng bản thân cô vẫn còn đủ tỉnh táo để có thể nói chuyện với anh.
Mở sắp tài liệu ra đọc nội dung bên trong thì anh đưa mắt nhìn cô rồi lặp tức cầm lấy chiếc bút trên bàn và kí vào, nhìn thấy sự quyết đoán của anh thì cô bật cười rồi cầm lấy điện thoại gọi cho người của mình.
Nội dung bên trong chính là tập đoàn Phương Thị sẽ thuộc về cô, không chỉ vậy bản thân anh phải bên cạnh cô trong hai tháng kế tiếp, tuyệt đối nghe theo lời cô.
Thấy anh kí tên mà không nói năng gì thì cô lại càng đau lòng hơn vì anh chưa từng vì cô mà quyết đoán như vậy, điều này càng khiến cô muốn dày vò anh nhiều hơn.
Mọi người like và comment cho mk nhé.
Còn chương cuối nữa là kết rồi ạ.