Kiếp Này Anh Nợ Em Một Tình Yêu

Chương 1: Cứu giúp




Hai thân ảnh nam nhân đi ra từ phòng vip tại một nhà hàng nổi tiếng thì ngay lặp tức bị một nữ nhân trên người dính đầy máu đâm sầm vào, người đàn ông bị đâm vào liền cau mày đưa ánh mắt sắc lạnh màn dình người con gái đang dựa vào mình.

Cô gái kia khi gã vào người đàn ông đó thì cũng ngất đi không hề biết ánh mắt của ai đó đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống lấy cô gái đó.

Sáng hôm sau, cô gái trên chiếc giường khẽ nheo mí mở ra thì nhìn thấy bản thân đang nằm trong một căn phòng xa hoa rồi nhớ lại kí ức tối qua, lom khom người ngồi dậy thì va phải vào vết thương đương băng bó kĩ càng tại phần bụng khẽ cau mày vì đau một cái.

"Xem ra nam nhân đó cũng tốt bụng nhỉ...?"

Vừa nói xong thì tên nam nhân tối qua cứu giúp mở cửa đi vào "cạch", nhìn thấy cô đang ngồi đưa mắt nhìn mình thì cau mày.

"Nếu tỉnh rồi thì mau rời khỏi đi... ở đây không có ai tốt bụng cho cô ở lại đâu."

Cô gái khẽ mỉm cười nhìn nam nhân đó, gắng gượng bước xuống giường rồi đi đến trước mặt anh ta đưa tay ra trước mặt.

"Cảm ơn vì đã cứu mạng... tôi sẽ ở lại đây để trả ơn cho anh..."

Khi tên đó nhìn thấy nụ cười huyền ảo mờ nhạt của cô gái thì tim nhảy tăng lên một nhịp rồi đưa mắt nhìn xuống cô gái nhỏ đứng trước mắt sau đó thì nhìn lơ đãng đi nơi khác.

"Tôi không cần cô trả ơn..."

Nhướng mày nhìn anh ta một cái thì cô mỉm cười một cách thuần khiết.

"Tôi tên Yến Phong... còn anh tên gì...?"

Nghe cô hỏi thì tên nam nhân đó lại nhìn cô một lần nữa, quay người rời đi nhưng trước đó không quên đáp lời.

"Phương Thiếu Nam..."

Yến Phong nghe thấy anh nói ra tên của mình thì lại mỉm cười huyền bí, quay người trở lại giường ngồi xuống đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài ban công.

"Phương Thiếu Nam... nhất định anh sẽ là của em..."



Tính cách của cô gái Yến Phong này thật sự rất khó đoán, bề ngoài nhìn cô rất giống một đứa con gái 18 tuổi nhỏ nhấn, khuôn mặt rất xinh đẹp, đôi môi, cái mắt, cái mũi đều là điểm nhấn..., đặt biệt là nụ cười ấy khiến cho con người ta khi nhìn thấy đều xao xuyến đến động lòng.

Hai ngày sau

Khi Phương Thiếu Nam đi công tác trở về, vừa bước vào bên trong liền thấy bóng dáng nhỏ bé đang ngồi trong phòng khách đưa mắt nhìn chầm vào mình, khi anh nhìn thấy dáng vẻ đang chờ đợi của Yến Phong thì không nhịn được mà đi đến trước mặt.

"Sao cô vẫn chưa rời đi... muốn ở đây đến khi nào...?"

Yến Phong khi nhìn thấy anh, nghe anh hỏi thì cô lại nở nụ cười rất tươi đưa đôi mắt dịu dàng mà nhìn hắn.

"Thiếu Nam anh về rồi... có biết tôi đợi anh về lâu lắm rồi không...?"

Giọng nói ngọt ngào có phần trách móc Phương Thiếu Nam nghe được thì lại tự trách mình, nhưng rồi anh lại hận bản thân mình vì sao lại có những chiếc cảm xúc khó hiểu như vậy.

Nhìn thấy dáng vẻ anh im lặng đưa mắt nhìn mình thì Yến Phong liền vơ tay trước mặt anh, sau đó thì tự tiện nắm lấy tay anh híp mắt.

"Thiếu Nam... tôi có thể gọi anh như thế không...?"

Bị nắm tay anh liền nhanh chóng rút ta ra khỏi, đưa chân lùi một bước ra phía sau nhìn cô.

"Muốn thế nào tùy cô..."

Phương Thiếu Nam đi lên phòng riêng của mình đưa tay kéo chiếc cavat ra rồi ngồi xuống ở chiếc ghế sofa đặt ở đó, đưa mắt nhìn ra phía bên ngoài thầm lắc.

"Rốt cuộc... cô ta tại sao lại có thể khiến cho mình phải loạn trí lên chứ...?"

Anh là một người từ trước đến nay rất ghét tiếp xúc với phụ nữ, nhưng không ngờ bây giờ lại mang theo nỗi niềm khó tả đặt lên thân hình nhỏ bé của Yến Phong, Phương Thiếu Nam là một người quyền lực nhất của cái thành phố Đế Đô này, chủ tịch tập đoàn của Phương thị, con trai đầu của Phương gia người đứng đầu ngành đá quý.

Khi anh tắm xong đi xuống lầu theo hướng vào phòng ăn thì đã nghe thấy tiếng cười đùa của Yến Phong bên trong, đi đến cửa phòng ăn thì lại thấy cô gái nhỏ ấy đang mang thức ăn đặt lên bàn.



Sau khi làm xong thì bắt chợt cô đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa liền thấy anh đang chăm chú nhìn mình, Yến Phong mỉm cười.

"Thiếu Nam sao anh lại đứng đấy... mau vào trong dùng thử những món mà tôi làm đi."

Lúc này trong bếp không chỉ có một mình cô mà còn có hai người phụ bếp, hai người kia nghe cô gọi thẳng tên của anh thì ai cũng trố mắt ra mà nhìn.

Nghe thấy cô gọi mình thì anh cũng không nhanh không chậm mà cất bước đi vào trong, dáng vẻ điềm đạm của anh đều bị cô thu hết vào tầm mắt của mình.

Anh ngồi xuống ghế thì ngay lặp tức Yến Phong cũng kéo ghế ngồi theo, cô cầm lấy đũa của mình gắp một miếng rau bỏ vào chén của anh.

"Nào mau dùng thử có hợp khẩu vị không..."

Nhìn thấy hành động này của cô thì anh lại bất giác nhướng mày một cái nhìn cô, rồi ung dung cầm lấy đũa của mình lên gắp miếng rau trong chén đưa lên miệng nếm thử.

Mùi vị của miếng rau không hề nhạt nhẽo hay đậm vị mà nó khá là vừa miệng thanh đạm với anh, nhìn thấy anh ăn miếng rau mà mình gắp thì cô cười nhìn anh.

"Mùi vị thế nào... có ngon không...?"

Nghe cô hỏi thì anh đưa mắt nhìn, gắp lấy miếng rau giống lúc nãy bỏ vào chén cô một cách lạnh nhạt.

"Ăn đi rồi biết..."

Yến Phong bặm môi nhăn mặt mà nhìn anh đưa tay gắp miếng rau lên bỏ vào miệng thì lại cười.

"Không tệ... rất ngon..."

Cũng từ đó bữa ăn hằng ngày của anh đều là do chính tay của Yến Phong chuẩn bị, hôm nay chính là ngày thứ 26 cô ở lại nhà anh, mỗi bữa cơm chiều cô cứ ngồi đợi anh về dùng cơm, Phương Thiếu Nam cũng thế từ khi có cô thì lại về sớm cùng cô dùng cơm rồi lại nói chuyện, cảm giác hay thói quen của anh đều dần thay đổi.

Hôm nay khi anh trở về đưa mắt nhìn xung quanh thì chẳng thấy cô đâu liền nhìn người hầu đang đứng cầm túi xách cho mình.

"Yến Phong cô ấy đâu rồi...?"