Kiếp Nào Mình Bên Nhau

Chương 27: Che giấu thâm tâm




Thiên Huyền sững sờ: “Tại sao lại tò mò về tôi?”

“Vì biết đâu… tôi được biết anh đã nằm trong phần nào ký ức tiền kiếp của tôi.”

Trông thấy dáng vẻ phấn khởi muốn được biết đến vậy, Thiên Huyền có chọn không trả lời cũng không được. Cô lắng nghe anh tâm sự, thi thoảng có cúi xuống nhìn mặt hồ dưới chân mà chung quanh được bao bọc bởi hang động. Nếu từ trên cao quan sát xuống hay ở dưới nhìn lên đều thông qua một khoảng không trống rỗng rộng lớn.

Anh bắt đầu kể ngắn gọn về cuộc đời mình với xuất thân là một bán Hồ Yêu: “Người mẹ thân sinh ra tôi tên là Trương Thị Ánh, bà là một con người bình thường lớn lên trong một ngôi làng nghèo thuộc đất nước Đại Pháp. Sau khi tàn quân Tiểu Kỳ Quốc được dẹp loạn, hoàng đế trị vì lúc đó của Đại Pháp có đi ngang qua làng của mẹ tôi và thấy được vẻ đẹp ngây ngất động lòng của bà, nên lấy về làm vợ lẽ. Nhưng đó là hành động bắt ép, vì bản thân bà đã thề ước với một người đàn ông. Bà đã không an phận làm vợ vua mà lén lút qua lại với gã kia. Y chính là Cửu Vỹ Hồ thuần chủng. Sau kết quả cuộc tình vụng trộm đó bà sinh ra tôi, khiến tôi vừa mang một nửa con người, một nửa của hồ yêu. Lúc đó bà mới cảm thấy kinh tởm và muốn quẳng tôi đi. Một ngày, việc bà làm cũng bị vua phát giác, nên đã tước đi danh phận và cho tống cổ về quê. Ở quê, mặc tôi có bị dân làng xông vào đánh đập, bà ta cũng mặc kệ, đóng cửa ở trong nhà…”

Thiên Huyền dừng kể ở đó, thấy Nhung tựa vào thân cây ngủ từ bao giờ. Câu chuyện mà cô nằng nặc muốn nghe đã trở nên dở dang.

Bản thân cô trong kiếp này chỉ mang mỗi ký ức thuộc về Hồng Nhung mà thôi, còn Chiêu Phượng đã trở thành quá khứ tàn tro, đã bị thiêu rụi trong ký ức của những người ở lại. Nhưng với Thiên Huyền, Chiêu Phượng là mảnh ghép to lớn nhất trong cuộc đời anh. Khâu vá và làm xoa dịu những truân chuyên mà anh từng đi qua. Chỉ mong Hồng Nhung cũng được như Chiêu Phượng, hiểu thấu một bán Vỹ Hồ như anh, bị người đời hất hủi và coi như tội đồ.

Một đời dài, làm sao có thể gói gọn qua những câu nói, huống hồ là tám trăm năm thì có biết bao nhiêu câu chuyện để kể.

Thiên Huyền xích đến bên, vuốt từng sợi tóc đen tuyền rồi kéo chúng về sau. Bàn tay anh khẽ khàng đặt sau gáy, nhấc ngón cái xoa lên gương mặt kiều diễm của cô. Sắc mặt cô lúc ngủ cũng trở nên đẹp dịu dàng, hơn nữa còn là bên ánh trăng khiến dung mạo càng thêm nổi bật. Bấy giờ anh mới nhận ra, dẫu đầu thai, Hồng Nhung đâu đó vẫn mang các đặc điểm và đường nét của Chiêu Phượng.

Thiên Huyền kề sát vào mặt Hồng Nhung và nghiêng người khiến cả hai rơi xuống, một tay vẫn giữ lấy gương mặt của Nhung, tay còn lại thì vòng qua eo ôm lấy cô.

Phải chăng chỉ khi cô không nhìn thấy anh, thì cặp mắt anh mới đột dưng trở nên trìu mến như vậy? Bất kể làm hành động gì, ở trạng thái nào, Thiên Huyền vẫn bất chấp mang vẻ đẹp ma mị xáo động lòng phàm.



Chìm trong màn đêm tăm tối tĩnh mịch, chỉ có vầng trăng là vật thể soi sáng duy nhất. Bóng đen của cả hai nhanh chóng lướt qua ánh sáng mờ nhạt, gieo mình xuống lòng hồ bên dưới.

Khi nước còn chưa chạm được đến một cọng tóc của Nhung thì anh đã nhanh chóng giải thoát bản thể Cửu Vỹ Hồ. Chín chiếc đuôi dài ngoằng trắng muốt tụm lại thành một chiếc kén bảo vệ. Diệu kỳ là chín chiếc đuôi này còn có khả năng thiên biến dị hóa, làm hàng rào chống nước và tạo khí thở.

Hồng Nhung được ôm gọn trong thân thể của Cửu Vỹ.

Dưới mực nước sâu, bọt bong bóng nổi trồi lên, thi thoảng còn bắt gặp một đàn cá con lượn qua hố đá.

Mái tóc cả hai bồng bềnh trong làn nước xanh, Cửu Vỹ Thiên Huyền nhẹ nhàng đặt lên môi Hồng Nhung một nụ hôn. Đó là nụ hôn mà anh đã khao khát có được từ lâu, cũng chỉ mất có gần tám trăm năm mà thôi.

Người ở trong tay Thiên Huyền bây giờ chính là người mà anh chẳng thể nào quên, hằng giờ nhung nhớ, hằng năm đợi chờ. Dẫu vạn vật trong cõi vô thường có đổi thay theo thời khắc song lòng dạ Thiên Huyền đối với nàng vẫn vẹn nguyên. Bởi cả đời Cửu Vỹ Hồ chỉ chọn đúng một người để yêu.

Bờ môi hồng sắc của Thiên Huyền chạm lấy đôi môi mềm mại của Hồng Nhung, giữ một lúc khá lâu, anh mới rời ra.

Hồng Nhung vẫn ở trong vòng tay của Thiên Huyền, anh đưa cô từ chiếc hồ bé xíu vượt lên mặt nước của một đại dương bao la. Nơi cho thấy sự giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, giữa vầng trăng non to lớn với mặt trời nhỏ bé. Ngoài ra còn là của dãy núi trùng điệp cùng màn kính trong suốt của đại hải.

Thiên Huyền bế Nhung từ cổng thời không về đến bên nhà, sau đó trả lại cô trên chiếc giường ngủ, thận trọng đắp cho cô tấm chăn. Trước khi rời đi, anh còn ngoái lại nhìn chiếc chuông đồng đặt bên trên quyển sách.

Thiên Huyền thầm nghĩ: “Nàng chỉ nên giữ giấc mộng đẹp. Nếu có nhớ tới những điều từng khiến bản thân bận lòng, nhất định chỉ cảm nhận và rồi mau chóng quên lãng nó đi.”