*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit& Beta: Kim Chi
Mọi việc đều có nhân quả, nhân quả không thể giải thích liền bị nói thành thiên ý, thiên ý cũng không thể bao dung, ước chừng chỉ có thể quy cho kiếp trước tạo nghiệt.
Nhất là khi ngay cả nguyên nhân của tội nghiệt cũng không thể giải thích rõ.
Dân quốc năm thứ chín (năm 1920).
Năm ấy, Tôn Dật Tiên (1) đang là Tổng thống, Lương Nhiệm Công(2) vẫn còn viết báo, công nghiệp và khai thác mỏ theo thường lệ bãi công vẫn bãi công, học trò như trước gây sự vẫn gây sự, khắp cả nước trên dưới trong ngoài không thấy thái bình. Một năm kia thành Bắc Kinh quả thật mệt mỏi, giống như lão già gần đất xa trời, vợ không hiền, con bất hiếu, lại vẫn gắng gượng chống đỡ một bộ thanh niên đến thời đại trượng phu(?).
"Thói đời loạn lạc, tội nghiệt nhiều, dân chúng than ai hận ai?
Chí sĩ chết, tiểu nhân vui, không bằng làm một tên thổ phỉ chiếm sườn núi..."
Người nghệ nhân trong tay cầm nhạc cụ bằng xương bò tựa vào tường thành xướng "Thập tam thái bảo", chuông nhỏ vang thanh thúy, quả cầu nhung đỏ rực rỡ nhảy tới nhảy lui, mê loạn ánh mắt những người đứng xem.
Đứng ngoài đám đông kia là một hòa thượng.
Một thân tăng bào màu than chì, da đầu nhẵn bóng, bộ dạng thanh tú sạch sẽ. Hòa thượng nhìn qua nhiều nhất hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi mày nhíu lại, lần tràng hạt trong tay, nghe dưới lòng bàn chân là tiếng bùn nước, duy chỉ có người nghệ nhân sắc lai bảo (3) vẫn xoa cặp phiến cốt đến trắng bệch, trong miệng xướng từ, bất giác buông một tiếng than nhẹ.
"Niệm Thực." Một tiếng gọi, như người bừng tỉnh từ trong mộng.
"Sư phụ." Thu hồi tầm mắt, hơi buông xuống suy nghĩ, tăng nhân được gọi là Niệm Thực nhấc chân bước đi, rời khỏi đám đông đang vây xem.
"Thế đạo gian khổ, bể khổ không bờ bến, hắn có thể ăn nói hồ đồ kiếm cơm đã là phúc lớn, không cần vì thế mà đau buồn." Chòm râu hoa râm buông xuống trước ngực, lão hòa thượng dùng thanh âm ôn hòa trầm thấp nhẹ nhàng khuyên giải an ủi.
"Sư phụ, con chỉ là đang nghe xướng từ."
"Xướng từ? Nếu là xướng từ, lại càng không nên nghe nhiều, chúng ta là người xuất gia, chỉ cầu lòng yên tĩnh như nước, loạn thế xướng từ, nghe nhiều, suy nghĩ nhiều, làm sao có thể tiếp tục tĩnh tâm?"
"...Vâng." Không hề phản bác, Niệm Thực lúc sau lên tiếng, trực tiếp đổi đề tài: "Sư phụ, lần này hộ tống Kim Cương Kinh đến Tịnh Vân Tự, nghe nói qua nơi hiểm ác, hẳn nên là mang nhiều người bảo vệ mới tốt?"
"Càng nhiều người càng dễ dàng dẫn tới cái gọi là hiểm ác kia, không bằng ta, con cùng với Niệm Không ba người cùng đi."
Nghe sư phụ nói vậy, Niệm Thực không tiếp tục phí lời, nhưng vẫn ẩn ẩn lo lắng hiện nơi khóe mắt chân mày.
Kim Cương Kinh, Phật môn chí bảo, từ Pháp Thiên Tự ở Bắc Kinh, một đường đưa tới Tịnh Vân Tự ở Khẩu Bắc, nếu đi vòng qua nơi gọi là hiểm ác kia thì không biết tốn bao nhiêu thời gian, còn nếu đi xuyên qua nơi đó...
"Niệm Thực à, ta nhớ rõ, con gốc là người Khẩu Bắc?"
"À, con sinh ở Trương Bắc."
"Lần này coi như là trở về chốn cũ."
"Thế nào, không muốn trở về thăm?"
Sư phụ, năm đó, nếu không phải vì cố gia bị thiêu rụi bởi nạn lửa binh, con cũng không đến nỗi một đường trăn trở lưu lại kinh thành sau lại xuất gia làm tăng."
Sau khi nghe Niệm Thực nói xong, lão hòa thượng chỉ trầm ngâm, thở dài đồng thời gật gật đầu.
Quả thực là như vậy.
Ông thu lưu Niệm Thực đã mười năm, mà lí do thu lưu quả là vì hai chữ lửa binh.
Tay chân đầy vết thương, không mảnh vải che thân, thoi thóp...
"Sư phụ, trở về đi, Niệm Không sư huynh hẳn đang nôn nóng chờ." Không muốn nhắc lại chuyện xưa, Niệm Thực kết thúc câu chuyện.
Xuyên qua đám người hỗn loạn, khó khăn đi qua phố hẻm, hai người trở về nơi thanh tĩnh khó có được trong thời buổi loạn lạc, Pháp Thiên Tự.
Che lấp bởi một mảnh rừng cây nhỏ, coi giữ bởi những thanh tùng thúy bách, Pháp Thiên Tự tựa hồ tiến vào sơn môn, ngăn cách thế giới ồn ào náo động bên ngoài.
"Cuối cùng cũng trở lại!" Một đại hòa thượng cường tráng đứng trên thềm đá chính điện, mũi sư tử, râu quai nón rối loạn, khuôn mặt lớn vàng óng, nhìn thế nào cũng giống như Lỗ Đề Hạt (4) đầu thai chuyển thế. Mà bộ dáng hấp tấp kia lại càng giống Trương Phi (5), Lý Quỳ (6), "Vừa đi liền mất cả ngày! Ta còn tưởng các người gặp bất trắc gì rồi!"
"Sao lại bất trắc?" Lão hòa thượng nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đồ đệ xác thực sốt ruột kia, "Chẳng qua chỉ là đi thành đông thăm đáp lễ ông chủ Lý, thuận tiện đa tạ đầu năm đã hào phóng bố thí cho chùa."
"Aiz! Sư phụ người quả thật ở trong miếu ngây người cả đời, cũng sắp tu thành kim thân! Hiện tại bên ngoài đều loạn thành cái dạng gì, người còn thản nhiên như vậy?"
"Sư huynh, loạn thành cái dạng gì thì chí ít người xuất gia coi như an toàn đi." Thật sự bị người lớn giọng kia khiến cho hơi buồn cười, Niệm Thực nhẫn nhịn, đi lên trước vỗ vỗ cánh tay đối phương, "Này, đây là rượu chay cùng bánh gạo (7) ông chủ Lý cho chúng ta mang về, huynh đợi nửa ngày, cũng đói bụng đi."
Vừa nghe có rượu lại có bánh ngọt, đại hòa thượng lập tức ngậm miệng, nhìn thoáng qua sư phụ, phát hiện vẫn không có biểu tình gì khó chịu, vội vàng vui mừng nhận lấy cả cặp lồng màu son cùng bình rượu nhỏ bịt kín bằng cao bùn, xoay người cất bước đi vào đại điện phía sau.
"Nhớ để phần cho các sư đệ! Nếu độc chiếm, xem ta có phạt ngươi nhịn đói ba ngày ba đêm!" Lão hòa thượng vừa bước lên bậc thang vừa hướng về bóng lưng to lớn kia lớn tiếng cường điệu, nghe âm thanh hờn dỗi của đối phương, cũng thấy buồn cười. Ngay cả Niệm Thực bên cạnh cũng cười ra tiếng.
"Sư huynh ước chừng thật sự là Lỗ Đề Hạt nhập hồn."
"Hắn đó, ta thấy căn bản là Thiên Bồng Nguyên Soái giáng thế mới đúng." Trụ trì Pháp Thiên Tự bất đắc dĩ lắc đầu, hai tay chắp sau lưng, khóe miệng mang theo ý cười tiến vào đại điện.
Niệm Thực nhìn theo sự phụ rời đi, cũng trở về thiện phòng của mình.
Ngày đó, y quả thực yên bình.
Nghỉ ngơi, uống trà, quét tước, ngồi thiền, tụng kinh. Xế chiều, 'Lỗ Trí Thâm tái thế' Niệm Không đi tới thiện phòng của sư phụ xác nhận lại lần cuối việc lên đường hôm sau cùng những việc cần chú ý trên đường, thẳng đến khi đêm tối hoàn toàn, hắn mới trở về phòng ngủ.
Khi đó Niệm Thực còn không biết, đây là đêm yên ổn cuối cùng từ sau khi y xuất gia.
Hôm sau, khi gà gáy tảng sáng, y liền bị cuốn vào vòng xoáy hồng trần.
Y phải đối mặt với thiện ác rắc rối phức tạp, phải trải qua chuyện hợp tan kinh tâm động phách. Đang chờ y, có những gặp gỡ ban đầu, có những cuộc đoàn tụ, càng có nhiều đau khổ không dứt.
Phiền não, nghiệp chướng, kiếp nạn đều đang chờ y từng bước đi vào, sau đó càng tiến càng sâu.
Dân quốc năm thứ chín, nông lịch ngày 23 tháng 4, cuối xuân đầu hạ, thành Bắc Kinh đào mận điêu tàn, dương hòe xanh tươi, ngẫu nhiên có con chim khách đen trắng đậu trên đầu tường thành cổ, tiếng hót so với người khéo léo lại càng giòn giã hơn.
Tảng sáng, ba người thu thập lưu loát, vẫy biệt những tăng nhân khác trong chùa, mang theo Kim Cương Kinh, bước trên con đường một đi không trở lại.
(1)Tôn Dật Tiên (tức Tôn Trung Sơn): nhà cách mạng Trung Quốc,người đóng vai trò quan trọng trong cuộc Cách mạng Tân Hợi năm 1911 lật đổ triều đại Mãn Thanh và khai sinh ra Trung Hoa Dân Quốc.
(2)Lương Nhiệm Công (tức Lương Khải Siêu): nhà tư tưởng và là nhà hoạt động chính trị Trung Quốc thời cận đại, là một trong những người khởi xướng cuộc cải cách một trăm ngày (còn gọi là Bách nhật duy tân).
(3)Sắc lục bảo là một nghệ thuật dân gian của Trung Quốc, phổ biến ở miền bắc, nhạc cụ thường dùng là xương bò hoặc ván tre
(4)Lỗ Đề Hạt (tức Lỗ Trí Thâm): một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử.
(5)Trương Phi: danh tướng nhà Thục Hán thời Tam Quốc trong lịch sử Trung Quốc.
(6)Lý Quỳ: một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Thủy Hử.
(7)Bánh gạo là một trong những món ăn nhẹ truyền thống của Trung Quốc, được hấp với gạo nếp hoặc bột gạo.