Kiến Trúc Sư

Chương 37




***



Bầu không khí nôn nóng lan tỏa trong văn phòng. Chưa tới bốn giờ Triệu Đông Văn đã bắt đầu rục rịch, cậu ta gửi meme tỏ ra đáng yêu với thầy mình, muốn tan làm đúng giờ.



Thực ra ngày lễ độc thân không phải dành cho người độc thân, còn có đủ kiểu “ngược tró độc thân”.



Thứ đầu tiên đưa tới là điện thoại, Trần Tây An cúi đầu với vẻ khó hiểu. Giây phút nhìn thấy hình ảnh, ánh mắt hắn chấn động, sắc mặt tái nhợt không còn sắc máu.



Sáng sớm nay tin tức đầu tiên Cao Viễn mang tới chính là buổi hẹn thí nghiệm của một đơn vị với đại học C bị hủy bỏ do không thông qua phê duyệt, vì vậy cuộc hẹn của bọn họ được đẩy lên trước, thứ tư tuần này có thể tham gia thí nghiệm rồi.



– Cũng phải có gì thì mới soi ra được, trước mắt mới chỉ có hệ cọc chính thôi, số liệu vẫn chưa chính xác.



Tiền Tâm Nhất cũng nhân thời gian này tìm kiếm phim điện ảnh, cái này không hứng thú, cái kia cũng không, do đồng cảm với Triệu Đông Văn nên anh đồng ý luôn. Nhưng đây là lần đầu tiên anh quan tâm tò mò chuyện của người khác, anh hỏi thăm Triệu Đông Văn đang định dẫn Ôn Hiểu Như đi xem phim gì.



Chuyện này quá bất ngờ với Trần Tây An, hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng nhìn tình hình thế này, hắn cũng chỉ đành cắn răng đi thôi. Sau khi tuyên bố tin tức xong, Cao Viễn bất ngờ bảo hắn mang theo bản vẽ tới Viện thiết kế C.



Đây là một bộ phim điện ảnh trình bày theo trật tự ngược, mở màn của bộ phim bắt đầu bằng hồi ức trong mơ của nam chính, cảnh phim vô cùng gay cấn, anh ta ôm một thi thể, ngồi trên bụi cỏ mọc lan tràn, nghiêng người nhìn ống kính, ánh mắt sắc bén như dao, tràn đầy cảm xúc. Cơn phẫn nộ qua đi cũng là lúc cảm giác bi thương đè nặng trái tim người khác ùa tới.



Anh quay đầu nhìn sang Trần Tây An trong bóng tối, đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên.



Viện thiết kế C là tên viết tắt của Viện thiết kế kiến trúc thành phố C, một viện thiết kế nằm trong top 10 vùng này. Viện thiết kế C có một tổ tính toán kết cấu riêng biệt, đóng góp rất nhiều trong phương diện kết cấu. Cao Viễn móc nối quan hệ với người phụ trách tổ kết cấu, để người ta xem giúp mô hình của Trần Tây An có tin cậy không.



– Tại sao lại không liên quan đến tôi? Trên giấy kiểm tra ký tên anh chắc…



Theo lý mà nói, bản vẽ dự án nhất là bản vẽ có cả kết cấu và phân khu chức năng không được lưu truyền trong ngành trước khi trúng thầu, thậm chí đến tận khi hoàn thành, đề phòng người khác sao chép.



Vương Nhất Phong mắng một câu “đm”, nói:



Chẳng qua Cao Viễn có suy nghĩ của riêng mình. Thứ nhất, đường đường kỹ sư trưởng của Viện thiết kế C không tới mức “tham khảo” mô hình của kỹ sư kết cấu thuộc viện thiết kế nhỏ chẳng tiếng tăm. Thứ hai, ông ta thực sự không yên tâm, cần sự khẳng định của người trong ngành.



Chưa tới mười giờ trưa bọn họ đã xuất phát, cho tới ba giờ hơn vẫn chưa về.



“Chuyện xảy ra lúc nào đấy?”



Bầu không khí nôn nóng lan tỏa trong văn phòng. Chưa tới bốn giờ Triệu Đông Văn đã bắt đầu rục rịch, cậu ta gửi meme tỏ ra đáng yêu với thầy mình, muốn tan làm đúng giờ.



Anh đang định gửi tin nhắn cho Trần Tây An, hỏi khi nào thì hắn có thể hoàn thành, bên kia đã gửi tin nhắn tới trước như thể có thần giao cách cảm.



Tiền Tâm Nhất cũng nhân thời gian này tìm kiếm phim điện ảnh, cái này không hứng thú, cái kia cũng không, do đồng cảm với Triệu Đông Văn nên anh đồng ý luôn. Nhưng đây là lần đầu tiên anh quan tâm tò mò chuyện của người khác, anh hỏi thăm Triệu Đông Văn đang định dẫn Ôn Hiểu Như đi xem phim gì.



“Nửa tiếng đồng hồ trước, người bị thương vẫn còn đang nằm trong phòng phẫu thuật khâu vết thương, gọi điện lòng vòng hết người này người khác mới tới tay anh.”



Triệu Đông Văn lập tức gửi tới một meme “tủi thân”, nói mình muốn xem phim này, Tiểu Ôn lại muốn đi xem phim kia, cho nên bọn họ quyết định đi xem phim mà Tiểu Ôn thích.



Chiếu đến một nửa, có thể suy luận được nguyên nhân kết quả. Tiền Tâm Nhất co mình trên ghế, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tiếc nuối.



Thép góc phải rơi từ độ cao bao nhiêu mới đủ lực đâm xuyên cơ thể con người? Ít nhất cũng phải từ ba mươi tầng trở lên.



Anh ấn tắt chuông, giơ lên nhìn, phát hiện ra người gọi tới là Vương Nhất Phong. Âm thanh trong rạp chiếu phim rất lớn, nói cũng khó nghe rõ, bởi vậy anh không nghe. Chẳng ngờ Vương Nhất Phong lại lập tức gọi tới, Tiền Tâm Nhất ấn nhận, còn chưa kịp “alô” đã nghe thấy âm thanh hạ giọng có vẻ vội vàng từ đầu bên kia: “Nhóc Tiền, công trường xảy ra chuyện rồi.”



Phim “này” mà cậu ta nói tới là phim hoạt hình của Dreamworks, Tiền Tâm Nhất chẳng hề do dự chọn ngay phim “kia” của Ôn Hiểu Như, một bộ phim điện ảnh đề tài bộ đội đặc chủng. Cho dù phim điện ảnh chẳng ra gì thì chí ít cũng là đề tài người lớn sẽ chọn. Dù sao hai người đàn ông hẹn nhau đi xem phim hoạt hình vào ngày lễ độc thân, nghĩ thôi đã thấy ghê người.



Chuyện này quá bất ngờ với Trần Tây An, hắn vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng nhìn tình hình thế này, hắn cũng chỉ đành cắn răng đi thôi. Sau khi tuyên bố tin tức xong, Cao Viễn bất ngờ bảo hắn mang theo bản vẽ tới Viện thiết kế C.



Anh đặt hai vé ở hàng ghế gần cuối nhưng thẳng chính giữa màn hình, xong xuôi anh tắt hết tất cả những thứ linh tinh, kiểm tra email.



Trần Thụy Hà gửi tới một email công việc, thuyết minh bọn họ đã liên hệ với một đơn vị cố vấn tường ngoài, để thúc tiến hiệu quả của việc bàn bàn nên yêu cầu anh thứ hai tuần sau tới Tây Đường họp một buổi. Tiền Tâm Nhất gửi lại email trả lời xác nhận, vừa nhìn đã thấy thời gian đã sắp đến năm giờ.



Trần Thụy Hà gửi tới một email công việc, thuyết minh bọn họ đã liên hệ với một đơn vị cố vấn tường ngoài, để thúc tiến hiệu quả của việc bàn bàn nên yêu cầu anh thứ hai tuần sau tới Tây Đường họp một buổi. Tiền Tâm Nhất gửi lại email trả lời xác nhận, vừa nhìn đã thấy thời gian đã sắp đến năm giờ.



Thực ra ngày lễ độc thân không phải dành cho người độc thân, còn có đủ kiểu “ngược tró độc thân”.



Anh đang định gửi tin nhắn cho Trần Tây An, hỏi khi nào thì hắn có thể hoàn thành, bên kia đã gửi tin nhắn tới trước như thể có thần giao cách cảm.



[Tôi mới qua lối vào cao tốc, chúng ta đi xem phim gì thế?]





Cái tát “bốp” kia vô cùng vang dội, giống như tia sét đánh thẳng vào trong lòng Trần Tây An. Hắn không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy tất cả kết thúc rồi, cho dù là sự nghiệp hay tình yêu của hắn thì cũng đều chấm dứt rồi.



[Tôi mới qua lối vào cao tốc, chúng ta đi xem phim gì thế?]



Trần Tây An xách túi KFC lên, ra hiệu cho anh ngồi vào ghế đó còn hắn thì ngồi bên cạnh bắt đầu lấy đồ ra:



Tiền Tâm Nhất kích động phát hỏa, xông lên vươn tay tát hắn một cái, cười lạnh nói:



“Trần Tây An, anh ra đây!”



Để tỏ ra bản thân khá tùy ý với chuyện đi xem phim lần này, Tiền Tâm Nhất trả lời Trần Tây An rằng bây giờ mình mới tìm xem. Vừa gửi tin nhắn anh vừa chửi bản thân đúng là có bệnh tâm lý.



Tiền Tâm Nhất cố gắng nuốt salad hương vị kỳ quái vào bụng. Lời khen của anh xuất phát từ sâu trong lòng, cho nên cũng không để ý mấy, chỉ nói đại một câu:



Hai người nói chuyện qua tin nhắn, hẹn gặp mặt ở cổng rạp chiếu phim vào lúc sáu rưỡi.



Theo lý mà nói, bản vẽ dự án nhất là bản vẽ có cả kết cấu và phân khu chức năng không được lưu truyền trong ngành trước khi trúng thầu, thậm chí đến tận khi hoàn thành, đề phòng người khác sao chép.



Viện thiết kế C là tên viết tắt của Viện thiết kế kiến trúc thành phố C, một viện thiết kế nằm trong top 10 vùng này. Viện thiết kế C có một tổ tính toán kết cấu riêng biệt, đóng góp rất nhiều trong phương diện kết cấu. Cao Viễn móc nối quan hệ với người phụ trách tổ kết cấu, để người ta xem giúp mô hình của Trần Tây An có tin cậy không.



Trần Tây An đi ngược dòng xe tan làm lại là người đến trước, lúc Tiền Tâm Nhất nhìn thấy hắn, hắn đã ngồi ở khu chờ đối diện quầy bán vé, trên chiếc ghế bên cạnh có một gói KFC. Nhận thấy Tiền Tâm Nhất đến gần thì lập tức quay đầu, mỉm cười đứng dậy, hệt như anh bạn trai đang đợi cô bạn gái của mình.




Trần Tây An có thể là anh em của anh, nhưng làm người yêu cũng không mâu thuẫn gì hết.



Tiền Tâm Nhất vẫn còn cảm thấy chột dạ, nhìn trái nhìn phải phát hiện ra không có ai chú ý tới mình, lại thầm khinh thường mình không nên do dự như vậy, cuối cùng mới cất bước về phía hắn.



Trần Tây An xách túi KFC lên, ra hiệu cho anh ngồi vào ghế đó còn hắn thì ngồi bên cạnh bắt đầu lấy đồ ra:



Nhưng Trần Tây An chỉ nhìn mặt đất, không chịu nhìn anh, hắn nói:



Nghe giọng Tiền Tâm Nhất thôi cũng biết đã xảy ra chuyện, cánh cửa mở ra, biểu cảm Tiền Tâm Nhất lúc này chẳng khác nào hôm anh chất vấn rằng có phải Trần Tây An sẽ không từ chối bất cứ ai không.



– Không kịp ăn cơm nữa rồi, ăn tạm cái này lót dạ trước đã, lát nữa ăn sau.



Hết chương 37



Thực ra cho dù hai người đàn ông đi xem phim cùng nhau thì cũng chẳng ai quan tâm. Bây giờ đã khác trước đây, người đi xem phim nhiều như lông trâu, hơn nữa tỉ lệ đàn ông độc thân cũng ngày một cao. Hai người soát vé xong bước vào hành lang tới phòng chiếu, bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới nhớ tới chuyện mua bỏng ngô. Anh quay sang hỏi Trần Tây An có ăn hay không, người kia cười mãi rồi mới nói không ăn, anh trợn mắt xem thường, đẩy cửa vào phòng chiếu số 5.



Tiền Tâm Nhất cầm lấy Hamburger, cười nói:



– Cảm giác như thể anh mới là người mời tôi xem phim ấy.



– Khiêm tốn có ích gì đâu, anh vốn dĩ đã rất đỉnh.



Trần Tây An bóc gói giấy ra, mỉm cười cường điệu:



Trần Tây An đi ngược dòng xe tan làm lại là người đến trước, lúc Tiền Tâm Nhất nhìn thấy hắn, hắn đã ngồi ở khu chờ đối diện quầy bán vé, trên chiếc ghế bên cạnh có một gói KFC. Nhận thấy Tiền Tâm Nhất đến gần thì lập tức quay đầu, mỉm cười đứng dậy, hệt như anh bạn trai đang đợi cô bạn gái của mình.



– Là cậu mời tôi, có qua có lại nên tôi cũng mời cậu ăn cơm.



– Đúng, đúng, đúng, tôi mời anh. – Tiền Tâm Nhất hiểu cái “ý tại ngôn ngoại” của hắn, bất đắc dĩ phụ họa theo, tiếp đó dựa vào lưng ghế gặm Hamburger – Kết cấu sao rồi, Viện thiết kế C nói gì?



Thấy anh nhặt rau xà lách dính sốt ra định vứt đi, Trần Tây An vội nói:



“Nói đi!” Thấy bên kia ngập ngừng, trong lòng Tiền Tâm Nhất nổi lên dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn tức giận thúc giục.



Hai người nói chuyện qua tin nhắn, hẹn gặp mặt ở cổng rạp chiếu phim vào lúc sáu rưỡi.



– Không ăn rau thì đưa tôi. Tạm thời kết cấu không có vấn đề gì, dù sao tất cả chỉ là giả thiết, cũng như vậy mà thôi.



– Xin lỗi, chuyện này không liên quan gì đến cậu.



Tiền Tâm Nhất không làm nổi chuyện ấy, anh nhét rau về, kỳ thực anh cũng không thích salad bèo nhèo thế này:




Trần Tây An thầm thở dài một hơi, tự nhủ: Phải bước qua khó khăn này, tôi mới xứng với lời khen của cậu.



– Ăn của anh đi. Tạm thời mà được như vậy thì cũng giỏi lắm rồi, đại ca mảng kết cấu cũng không soi mói được gì.



Trần Tây An buồn cười:



– Cũng phải có gì thì mới soi ra được, trước mắt mới chỉ có hệ cọc chính thôi, số liệu vẫn chưa chính xác.



Tiền Tâm Nhất cố gắng nuốt salad hương vị kỳ quái vào bụng. Lời khen của anh xuất phát từ sâu trong lòng, cho nên cũng không để ý mấy, chỉ nói đại một câu:



“Để anh bảo người ta chụp ảnh hiện trường, lát nữa gửi cho chú xem, xem xong chú sẽ biết thôi.”



– Khiêm tốn có ích gì đâu, anh vốn dĩ đã rất đỉnh.



Thấy anh nhặt rau xà lách dính sốt ra định vứt đi, Trần Tây An vội nói:



Trần Tây An thầm thở dài một hơi, tự nhủ: Phải bước qua khó khăn này, tôi mới xứng với lời khen của cậu.



Thực ra cho dù hai người đàn ông đi xem phim cùng nhau thì cũng chẳng ai quan tâm. Bây giờ đã khác trước đây, người đi xem phim nhiều như lông trâu, hơn nữa tỉ lệ đàn ông độc thân cũng ngày một cao. Hai người soát vé xong bước vào hành lang tới phòng chiếu, bấy giờ Tiền Tâm Nhất mới nhớ tới chuyện mua bỏng ngô. Anh quay sang hỏi Trần Tây An có ăn hay không, người kia cười mãi rồi mới nói không ăn, anh trợn mắt xem thường, đẩy cửa vào phòng chiếu số 5.



Tình anh em chính là vậy, không tiếc mạng sống để giúp đỡ nhau, không thể chối từ, vừa cảm động cũng rất chân thật. Hơn nữa khi thứ tình cảm này tăng thêm một bậc, đạt tới mức độ như hình với bóng, cẩn thận từng li từng tí, tơ bản chỉ cách đồng tính luyến ái một khái niệm mà thôi.



Đây là một bộ phim điện ảnh trình bày theo trật tự ngược, mở màn của bộ phim bắt đầu bằng hồi ức trong mơ của nam chính, cảnh phim vô cùng gay cấn, anh ta ôm một thi thể, ngồi trên bụi cỏ mọc lan tràn, nghiêng người nhìn ống kính, ánh mắt sắc bén như dao, tràn đầy cảm xúc. Cơn phẫn nộ qua đi cũng là lúc cảm giác bi thương đè nặng trái tim người khác ùa tới.



Tình tiết câu chuyện rất bình thường, người đàn ông là một bộ đội đặc chủng về hưu, sinh hoạt nơi tỉnh lẻ. Một ngày nọ, cấp trên tới tìm anh ta, nói có một cơ hội cho anh ta báo thù. Sau khi nam chính do dự và giằng xé suy tư, cuối cùng cũng bước trên con đường li3m máu đầu mũi dao.



Chiếu đến một nửa, có thể suy luận được nguyên nhân kết quả. Tiền Tâm Nhất co mình trên ghế, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác tiếc nuối.



– Không ăn rau thì đưa tôi. Tạm thời kết cấu không có vấn đề gì, dù sao tất cả chỉ là giả thiết, cũng như vậy mà thôi.



Tình anh em chính là vậy, không tiếc mạng sống để giúp đỡ nhau, không thể chối từ, vừa cảm động cũng rất chân thật. Hơn nữa khi thứ tình cảm này tăng thêm một bậc, đạt tới mức độ như hình với bóng, cẩn thận từng li từng tí, tơ bản chỉ cách đồng tính luyến ái một khái niệm mà thôi.



Tình tiết câu chuyện rất bình thường, người đàn ông là một bộ đội đặc chủng về hưu, sinh hoạt nơi tỉnh lẻ. Một ngày nọ, cấp trên tới tìm anh ta, nói có một cơ hội cho anh ta báo thù. Sau khi nam chính do dự và giằng xé suy tư, cuối cùng cũng bước trên con đường li3m máu đầu mũi dao.



Chẳng biết Vương Nhất Phong đang trốn ở góc nào gọi điện thoại, giọng rất thấp: “Đệt! Có một đoạn thép góc rơi từ trên cao xuống, đâm trúng người ta rồi.”



Trần Tây An có thể là anh em của anh, nhưng làm người yêu cũng không mâu thuẫn gì hết.



– Ăn của anh đi. Tạm thời mà được như vậy thì cũng giỏi lắm rồi, đại ca mảng kết cấu cũng không soi mói được gì.



Anh quay đầu nhìn sang Trần Tây An trong bóng tối, đúng lúc này, điện thoại đột ngột vang lên.



Anh ấn tắt chuông, giơ lên nhìn, phát hiện ra người gọi tới là Vương Nhất Phong. Âm thanh trong rạp chiếu phim rất lớn, nói cũng khó nghe rõ, bởi vậy anh không nghe. Chẳng ngờ Vương Nhất Phong lại lập tức gọi tới, Tiền Tâm Nhất ấn nhận, còn chưa kịp “alô” đã nghe thấy âm thanh hạ giọng có vẻ vội vàng từ đầu bên kia: “Nhóc Tiền, công trường xảy ra chuyện rồi.”




Thấy bộ dạng của hắn như vậy, Tiền Tâm Nhất biết ngay hắn không lên trên kiểm tra, bằng không làm gì có chuyện không phát hiện ra. Tim Tiền Tâm Nhất đập thình thịch mạnh tới mức lồng nguc cũng mơ hồ phát đau. Giờ phút này đây anh hoàn toàn thất vọng với Trần Tây An. Anh há miệng, nhưng không thể phát ra được lời nào, đầu óc hỗn loạn như bị đứt dây. Anh nhìn chằm chằm Trần Tây An, chỉ ảo tưởng hắn có thể nói ra được lời nào, cho dù là câu giảo biện thôi cũng tốt.



Tiền Tâm Nhất giật mình cái thót, bảo anh ta “đợi một lát”, sau đó chen qua hàng ghế ra ngoài, đi ra khỏi cửa phòng chiếu mới nói: “Xảy ra chuyện gì?”



Chẳng biết Vương Nhất Phong đang trốn ở góc nào gọi điện thoại, giọng rất thấp: “Đệt! Có một đoạn thép góc rơi từ trên cao xuống, đâm trúng người ta rồi.”



Tiền Tâm Nhất nhận ra anh ta đang ở đâu… là bệnh viện, anh cau mày, nói:



Tiền Tâm Nhất giật mình cái thót, bảo anh ta “đợi một lát”, sau đó chen qua hàng ghế ra ngoài, đi ra khỏi cửa phòng chiếu mới nói: “Xảy ra chuyện gì?”



“Chuyện xảy ra lúc nào đấy?”



Tiền Tâm Nhất vẫn còn cảm thấy chột dạ, nhìn trái nhìn phải phát hiện ra không có ai chú ý tới mình, lại thầm khinh thường mình không nên do dự như vậy, cuối cùng mới cất bước về phía hắn.



Vương Nhất Phong mắng một câu “đm”, nói:



Tiền Tâm Nhất cầm lấy Hamburger, cười nói:



“Nửa tiếng đồng hồ trước, người bị thương vẫn còn đang nằm trong phòng phẫu thuật khâu vết thương, gọi điện lòng vòng hết người này người khác mới tới tay anh.”




Chẳng qua Cao Viễn có suy nghĩ của riêng mình. Thứ nhất, đường đường kỹ sư trưởng của Viện thiết kế C không tới mức “tham khảo” mô hình của kỹ sư kết cấu thuộc viện thiết kế nhỏ chẳng tiếng tăm. Thứ hai, ông ta thực sự không yên tâm, cần sự khẳng định của người trong ngành.



Thép góc phải rơi từ độ cao bao nhiêu mới đủ lực đâm xuyên cơ thể con người? Ít nhất cũng phải từ ba mươi tầng trở lên.



Trần Tây An bóc gói giấy ra, mỉm cười cường điệu:



Tiền Tâm Nhất nổi nóng: “Tại sao thép góc lại rơi từ trên cao xuống?”



Trái tim Tiền Tâm Nhất như thể bị tảng đá đè lên, cảm giác hốt hoảng ngày càng nặng nề. Anh vừa tức giận vừa cảm thấy chạnh lòng, quả thực như muốn nổ tung. Anh xoay người dùng sức nện vào tường phòng chiếu, đau tới mức nháy mắt tỉnh táo lại. Anh cầm điện thoại gọi cho Trần Tây An.



“Không phải người quăng xuống đâu, hôm nay trên đó không có người, tầng tiêu chuẩn sắp hoàn thành rồi, tình huống có khả năng cao nhất là rơi từ trần thả của khoảng sân bên ngoài tường bao sân thượng. Vẫn chưa biết cụ thể rơi từ đâu. Nhưng anh đã cho người lên đó kiểm tra rồi, kết quả phát hiện ra một vấn đề nhỏ.”



“Nói đi!” Thấy bên kia ngập ngừng, trong lòng Tiền Tâm Nhất nổi lên dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn tức giận thúc giục.



Tiền Tâm Nhất bóp chặt điện thoại, mở tin nhắn QQ ra, ảnh Vương Nhất Phong gửi đang xoay tròn đợi tải xuống, sau đó lập tức b4n ra trên màn hình, vì thế anh nhìn thấy hình ảnh… trần thả tan hoang.



“Để anh bảo người ta chụp ảnh hiện trường, lát nữa gửi cho chú xem, xem xong chú sẽ biết thôi.”



Vương Nhất Phong do dự một lát mới nói: “Nhóc Tiền này, có lẽ sắp sửa đến màn trốn tránh trách nhiệm rồi, chú cũng nên chuẩn bị trước đi, phải nhanh chóng chiếm quyền chủ động để người khác không làm gì được mình. Anh đây chỉ có thể nói với chú được bấy nhiêu thôi. Anh tới phòng phẫu thuật một chuyến, cúp trước nhé.”



Nói tan hoang chẳng quá đáng chút nào, nước han gỉ chạy dọc từ bản thép cấy theo thanh thép góc chừng hai mươi centimet. Không cần độ phân giải cao cũng có thể nhìn ra mối hàn giữa các cấu kiện thép đều là hàn điểm, hàn lung ta lung tung, miếng lót giữa bu lông và đai ốc không vừa, xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng biết đã vặn vào thế nào?



Tiền Tâm Nhất bóp chặt điện thoại, mở tin nhắn QQ ra, ảnh Vương Nhất Phong gửi đang xoay tròn đợi tải xuống, sau đó lập tức b4n ra trên màn hình, vì thế anh nhìn thấy hình ảnh… trần thả tan hoang.



Trần Tây An buồn cười:



Nói tan hoang chẳng quá đáng chút nào, nước han gỉ chạy dọc từ bản thép cấy theo thanh thép góc chừng hai mươi centimet. Không cần độ phân giải cao cũng có thể nhìn ra mối hàn giữa các cấu kiện thép đều là hàn điểm, hàn lung ta lung tung, miếng lót giữa bu lông và đai ốc không vừa, xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng biết đã vặn vào thế nào?



Đây vẫn chỉ là khung thép chưa treo tường ngoài mà chất lượng thi công đã thế này rồi. Một, không có trọng lực; hai, không có áp lực gió, nhìn vết han gỉ kia thôi cũng cảm thấy nó như thể sắp gãy đến nơi. Khó mà tưởng tượng được sau khi treo vật liệu lên, nó sẽ sập thế nào.



Vậy mà trong thời gian anh đi công tác xử lý vụ “đội nón xanh”, Trần Tây An phụ trách kiểm tra lại chẳng hề nhắc tới vụ thi công rác rưởi này.



Trái tim Tiền Tâm Nhất như thể bị tảng đá đè lên, cảm giác hốt hoảng ngày càng nặng nề. Anh vừa tức giận vừa cảm thấy chạnh lòng, quả thực như muốn nổ tung. Anh xoay người dùng sức nện vào tường phòng chiếu, đau tới mức nháy mắt tỉnh táo lại. Anh cầm điện thoại gọi cho Trần Tây An.



Chưa tới mười giờ trưa bọn họ đã xuất phát, cho tới ba giờ hơn vẫn chưa về.



“Trần Tây An, anh ra đây!”



Nghe giọng Tiền Tâm Nhất thôi cũng biết đã xảy ra chuyện, cánh cửa mở ra, biểu cảm Tiền Tâm Nhất lúc này chẳng khác nào hôm anh chất vấn rằng có phải Trần Tây An sẽ không từ chối bất cứ ai không.



Thứ đầu tiên đưa tới là điện thoại, Trần Tây An cúi đầu với vẻ khó hiểu. Giây phút nhìn thấy hình ảnh, ánh mắt hắn chấn động, sắc mặt tái nhợt không còn sắc máu.



Tiền Tâm Nhất nhận ra anh ta đang ở đâu… là bệnh viện, anh cau mày, nói:



Thấy bộ dạng của hắn như vậy, Tiền Tâm Nhất biết ngay hắn không lên trên kiểm tra, bằng không làm gì có chuyện không phát hiện ra. Tim Tiền Tâm Nhất đập thình thịch mạnh tới mức lồng nguc cũng mơ hồ phát đau. Giờ phút này đây anh hoàn toàn thất vọng với Trần Tây An. Anh há miệng, nhưng không thể phát ra được lời nào, đầu óc hỗn loạn như bị đứt dây. Anh nhìn chằm chằm Trần Tây An, chỉ ảo tưởng hắn có thể nói ra được lời nào, cho dù là câu giảo biện thôi cũng tốt.



Nhưng Trần Tây An chỉ nhìn mặt đất, không chịu nhìn anh, hắn nói:



– Xin lỗi, chuyện này không liên quan gì đến cậu.



Sáng sớm nay tin tức đầu tiên Cao Viễn mang tới chính là buổi hẹn thí nghiệm của một đơn vị với đại học C bị hủy bỏ do không thông qua phê duyệt, vì vậy cuộc hẹn của bọn họ được đẩy lên trước. Thứ tư tuần này có thể tham gia thí nghiệm rồi.



Sau đó hắn xoay người định đi.



Vương Nhất Phong do dự một lát mới nói: “Nhóc Tiền này, có lẽ sắp sửa đến màn trốn tránh trách nhiệm rồi, chú cũng nên chuẩn bị trước đi, phải nhanh chóng chiếm quyền chủ động để người khác không làm gì được mình. Anh đây chỉ có thể nói với chú được bấy nhiêu thôi. Anh tới phòng phẫu thuật một chuyến, cúp trước nhé.”



Tiền Tâm Nhất kích động phát hỏa, xông lên vươn tay tát hắn một cái, cười lạnh nói:



– Tại sao lại không liên quan đến tôi? Trên giấy kiểm tra ký tên anh chắc…



Cái tát “bốp” kia vô cùng vang dội, giống như tia sét đánh thẳng vào trong lòng Trần Tây An. Hắn không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy tất cả kết thúc rồi, cho dù là sự nghiệp hay tình yêu của hắn thì cũng đều chấm dứt rồi.



Đây vẫn chỉ là khung thép chưa treo tường ngoài mà chất lượng thi công đã thế này rồi. Một, không có trọng lực; hai, không có áp lực gió, nhìn vết han gỉ kia thôi cũng cảm thấy nó như thể sắp gãy đến nơi. Khó mà tưởng tượng được sau khi treo vật liệu lên, nó sẽ sập thế nào.Hết chương 37