Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 45




Cặp đôi kỳ quặc tới phòng tập thể hình. Thẩm Tông sung sướng quẹt thẻ visa, mỉm cười lịch sự với cô nhân viên lễ tân: “Chào cô, tôi muốn làm thẻ hội viên bạch kim giống cậu ấy.” chỉ chỉ Phương Diệc Dược im lặng đứng cạnh.

Nhân viên lễ tân giật mình ngắm hai anh chàng đẹp trai, nhanh chóng đưa cho Thẩm Tông một tấm thẻ bóng loáng.

“Chỗ này có huấn luyện viên tư nhân phải không? Cho tôi đăng ký giống cậu ấy luôn, cảm ơn.” Thẩm Tông tiếp tục nói.

“Dạ? Ý anh là đăng ký cùng một người với anh Phương đây phải không ạ?” Hiển nhiên cô gái nhận ra Phương Diệc Dược.

“Đúng vậy.”

“Hôm nay huấn luyện viên có đến làm, lát nữa anh vào trao đổi chi tiết cùng anh ấy, trao đổi xong thì quay trở lại đăng ký giúp em ạ.”

“Ừ, cảm ơn em.” Thẩm Tông mỉm cười cảm ơn, cùng Phương Diệc Dược đi vào.

“Họ Thẩm, mắc gì đăng ký thẻ một năm?”

“Anh muốn đi cùng em mà.” Thẩm Tông cười, “Kể cả không tập, anh cũng muốn tới ngắm Diệc Dược…”

“Bỏ ngay cái bản mặt dâm đãng ấy đi, có thấy xung quanh đông người không hở?”

“Không sao đâu, anh chú ý mà.” Thẩm Tông nhỏ giọng nói, chớp mắt vài cái với hắn, ánh mắt giảo hoạt lấp lánh.

Phương Diệc Dược phì cười nhìn vẻ mặt anh ta: “Đồ ngốc.”

Huấn luyện viên tư nhân của Phương Diệc Dược vừa lúc đi tới, là một chàng trai tóc vàng mắt xanh, dáng người cao ráo, thân hình tam giác ngược tỉ lệ vàng, nhất là thứ đồ giữa háng của cậu ta, phồng lên chọc nhìn vô cùng.

“HI Diệc Dược ~ hôm nay định tập gì nào?” chàng trai tóc vàng hỏi bằng thứ tiếng trung bập bẹ, nhìn thấy Thẩm Tông bèn cười híp mắt lộ ra hai cái lúm đồng tiền, tỏ vẻ thân thiện.

“HI, Hôm nay chúng ta luyện cơ ngực nhé.” Phương Diệc Dược trả lời bằng tiếng Anh, “Lần trước luyện xong bài tập một rồi.”

Thẩm Tông vẻ mặt phức tạp, ngắc ngứ hỏi: “Diệc Dược, em muốn, luyện cơ ngực?”

“Ừ.” Phương Diệc Dược quan sát biểu cảm lo lắng như nữ chính phim Hàn Quốc của Thẩm Tông: “Anh muốn luyện gì có thể yêu cầu huấn luyện viên.”

Thẩm Tông suy tư một lát, lấy hết dũng khí nói với huấn luyện viên người nước ngoài bằng giọng Anh-Úc: “Tôi muốn luyện eo thưa huấn luyện viên, đôi lúc Diệc Dược mãnh liệt quá nên đâm ra tôi hơi bị đau mỏi… Á đau!”

Phương Diệc Dược cốc đầu Thẩm Tông cho bõ tức: “Họ Thẩm! Ở nơi công cộng phải biết liêm sỉ chứ?”

“OH, thì ra là vậy,” huấn luyện viên sực hiểu ra, “Yên tâm, tôi sẽ dạy anh vài kĩ xảo thực dụng.”

Phương Diệc Dược hạn hán lời.

Thẩm Tông được đà bám dính lấy huấn luyện viên thể hình suốt quá trình tập.

“Huấn luyện viên, thiết bị này dùng như nào?’

“Vừa vào đã tập bài nặng đô như vậy cơ thể tôi có bị chấn thương không huấn luyện viên?”

“Huấn luyện viên nè, tôi cho rằng eo tôi đã đủ bé rồi, chủ yếu cần tăng thêm tính dẻo dai.”

“Huấn luyện viên có nuôi thú cưng không? Tôi là bác sĩ thú y, anh có thể thuê tôi chăm sóc…”



Phương Diệc Dược nằm nâng tạ bên cạnh nghe Thẩm Tông hỏi huấn luyện viên luôn mồm, gân xanh trên trán hắn đã trương phồng cả lên.

Đồ thần kinh này thực sự cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều biến thái háo sắc thích theo dõi giống mình chắc?

Một lát sau Thẩm Tông cuối cùng hết cái để hỏi, bắt đầu luyện tập đàng hoàng, huấn luyện viên lúc này mới có thời gian chăm sóc Phương Diệc Dược.

“Diệc Dược, chúng ta tăng thêm cân nhé, để tôi giúp cậu, nào thả lỏng, hít sâu, chính xác, rất tốt…”

Cậu ta vừa hướng dẫn vừa điều chỉnh tư thế giúp Phương Diệc Dược, nhưng trong mắt Thẩm Tông thì lại thành cái dạng này: Tình nhân trong mộng đẹp trai mê người của mình ra sức nâng tạ, còn gã đàn ông tóc vàng mắt xanh đô con kia thì đứng bên cạnh cổ vũ không ngừng, thình thoảng còn dám rờ mó cánh tay Phương Diệc Dược, hai người chảy mồ hôi đầm đìa…

Thẩm Tông tức giận thét lên: “Huấn luyện viên tôi bị trẹo rồi… Trẹo rồi huấn luyện viên!”

Huấn luyện viên kia nghe vậy nhảy dựng lên vội vàng xông tới: “WHAT HAPPEN??!!”

“Tôi bị trẹo rồi! Không không anh đừng đụng vào, để tôi chậm rãi, ôi…” Thẩm Tông nằm trên thiết bị diễn xuất vô cùng chuyên nghiệp, miệng lẩm bẩm, mặt đỏ bừng mồ hôi dầm dề, rất đáng thương.

“DON’T WORRY! Đừng hốt hoảng! Đừng lộn xộn! Sẽ làm bị thương!” Huấn luyện viên bập bẹ hét toáng lên.

“Để tôi thử ngồi dậy. . . Ối.” Thẩm Tông giãy giụa muốn bò dậy từ thiết bị.

“Đừng sợ, tôi giúp cậu! Chớ lộn xộn!” Huấn luyện viên vỗ vai anh ta trấn an, đôi tay cơ bắp vòng qua ngực Thẩm Tông chuẩn bị bế lên —

“Huấn luyện viên để tôi đỡ cho.” Phương Diệc đột ngột xuất hiện ở phía sau âm u nói, mỉm cười gạt cậu huấn luyện viên sang một bên, thẳng tay lôi Thẩm Tông dậy quăng xuống đất, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi.

“Ấy ấy Diệc Dược chậm đã… Ối!” Thẩm Tông mất trọng tâm vấp chân ngã đâm đầu xuống đất, may nhờ Phương Diệc Dược nhanh tay đỡ lấy mới loạng choạng đứng vững. Anh ta ngẩng đầu mỉm cười nhìn Phương Diệc Dược, nói: “Cảm ơn em Diệc Dược…”

“Họ Thẩm, mi thích ăn đòn đúng không?” Phương Diệc Dược nghiến răng nghiến lợi hỏi nhỏ.

Con mắt Thẩm Tông lóe sáng: “Diệc Dược định trừng trị anh như nào? Muốn phạt ở đây hay về nhà mới phạt?”

“…”

“Cậu Thẩm? Eo của cậu không sao chứ?” Huấn luyện viên không rõ chân tướng, lo lắng hỏi han, thậm chí muốn lại gần kiểm tra xem eo Thẩm Tông có gặp vấn đề gì không.

“Anh ta không bị gì đâu, khỏe lắm.” Phương Diệc Dược rất tự nhiên kéo Thẩm Tông dịch ra, mỉm cười nói: “Huấn luyện viên này, chúng ta sang bên kia tập đi.”

“Hả? Nhưng anh còn cần huấn luyện viên hỗ trợ mà…” Thẩm Tông vừa nghe Phương Diệc Dược muốn đi riêng với huấn luyện viên bèn gấp gáp.

“Hỗ trợ cái gì mà hỗ trợ, anh giỏi lắm cơ mà, tự tập đi.” Phương Diệc Dược lườm anh ta, ra hiệu cho huấn luyện viên đi nhanh hơn.

Đến lúc này chàng trai tóc vàng mắt xanh nọ cũng đã lờ mờ hiểu chuyện gì xảy ra, nhanh chóng thức thời đi theo Phương Diệc Dược, để lại Thẩm Tông tội nghiệp cô đơn lạc lõng trên thiết bị tự mình thực hiện động tác duỗi người.

***

Hai người mồ hôi đầm đìa về tới nhà, vừa vào nhà Phương Diệc Dược đã quơ lấy gối ôm đập liên tục mấy phát vào đầu Thẩm Tông.

“Họ Thẩm, lỗ đít của mi ngứa đến độ nào rồi? Có cần ông thọc một phát kiểm tra không hả?”

“Em nói gì vậy… Ặc anh không thở được.”

“Tôi nói, anh đcm đói khát quá lâu rồi đúng không, tập thể hình cũng nhịn không được phải rên rỉ gọi giường?”



“Rên rỉ á?” Thẩm Tông ngây ngẩn.

“Tự nghĩ xem lúc mình nằm duỗi người kêu rên như nào đi? Muốn để cho tất cả mọi người trong phòng tập biết anh thiếu nện chắc?!”

“Anh…” Tất nhiên Thẩm Tông không biết mình kêu thành cái dạng gì rồi, lúc đó anh ta còn đang bận dồn hết tâm trí vào việc làm thế nào để tách huấn luyện viên thể hình và Phương Diệc Dược ra cơ mà. Vậy nên Thẩm Tông mờ mịt lắc đầu: “Anh không nhớ nữa… Đến mức đó cơ à em?”

“Ờ, không khác gì lúc tôi thịt anh.”

Thẩm Tông xấu hổ đỏ mặt: “Thế, thế có phải mấy người xung quanh nhìn anh lạ lùng lắm đúng không…”

“Lúc đi ra không thấy à?”

“Không có, trời ạ… Này, này về sau anh làm gì còn mặt mũi mà lui tới nữa chứ!”

Phương Diệc Dược trợn trắng mắt: “Trả thẻ lại, sau này không đi nữa.”

“… Không được.” Thẩm Tông suy tư một lúc rồi từ chối, “Anh muốn xem dáng vẻ mồ hôi đầm đìa mê người của Diệc Dược.”

“…”

“Với lại nhá, nếu anh không có mặt thằng Tây ba lô kia sẽ sàm sỡ em…”

“Họ Thẩm mi gọi người ta kiểu gì vậy hả?” Phương Diệc Dược cạn lời, “Đúng là loại hai mặt, mười phút trước luôn mồm huấn luyện viên ơi huấn luyện viên à, thế mà bây giờ đã thằng này thằng nọ rồi?!”

“Ấy xin lỗi xin lỗi, tôi nhỡ miệng nói ra, xin lỗi huấn luyện viên nhé…” Thẩm Tông che miệng ngượng ngùng, “Nhưng mà gã ta thật sự sàm sỡ em đó, lúc em nằm chống đẩy gã sờ tới sờ lui tay em, lại còn định sờ xuống ngực.”

“Đó là động tác hỗ trợ của người ta, không nhìn thấy các huấn luyện viên khác cũng làm vậy à?”

“Anh vẫn cứ cảm thấy là gã ta muốn sàm sỡ, mà ánh mắt nhìn em của gã cũng lạ cơ…”

“Này, anh mắc chứng hoang tưởng bị hại à?”

“Chắc do anh quá yêu Diệc Dược, lúc nào anh cũng nghĩ em bị người ta ngấp nghé…” Thẩm Tông tủi thân nói: “Nhưng mà anh nói thật, Diệc Dược có thể đổi huấn luyện viên khác không? Đổi sang một người xấu hơn…”

“Họ Thẩm, muốn ăn đòn không?” Phương Diệc Dược nắm chặt cổ áo anh ta nói.

“Anh nói thật mà, xấu đi mới không dám trèo cao em… Gì vậy Diệc Dược?! Á!”

Phương Diệc Dược đè Thẩm Tông xuống ghế sô pha tụt quần anh ta, bao gồm cả quần thể thao lẫn quần lót ra quăng toẹt xuống đất, banh rộng cặp chân trắng mịn ra thọc tay vào.

Một thời gian dài chưa sử dụng, đường ruột lúc này rất khô khốc. Ngón tay hắn mới cắm vào được nửa đã bị kẹt lại, phần ruột già cố chấp chặn lại, kết hợp với tiếng rên rỉ thở dốc của Thẩm Tông vô cùng chọc người. Lỗ nhỏ giống như cái miệng hư hỏng cắn chặt ngón tay Phương Diệc Dược, càng đi vào càng cắn chặt hơn, rút ra bên ngoài nó quyến luyến nhô ra một chút phần ruột màu đỏ hồng, khiến hắn nhìn mà mắt tối đen lại, hô hấp dồn dập.

“Thả lỏng, tôi muốn chơi anh.”

Cái gọi là một lời không hợp liền đụ, chính là nói về hai người này.



------oOo------