Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 28




Hôm sau Phương Diệc Dược chuẩn bị tâm thế vững vàng, sẵn sàng đối phó Thẩm Tông tới oanh tạc văn phòng mình.

Tuy nhiên hình như hắn đã làm quá vấn đề rồi. Đến giờ nghỉ trưa, hắn và đồng nghiệp vừa ra khỏi phòng đã thấy Thẩm Tông nói chuyện vui vẻ với Đường Kiệt ở cửa thang máy, có vẻ hai người kia đang chờ hắn. Đường Nhụy cũng ở đó, khiến hắn rất ngạc nhiên.

“Diệc Dược đi ăn cơm đó à?” Đường Kiệt cười híp mắt hỏi.

“Đúng vậy,” Phương Diệc Dược nhìn thoáng qua nụ cười tươi rói của Thẩm Tông và Đường Nhụy đứng cạnh ông ta, giả đò nghi hoặc, hỏi: “Sếp Đường, sao anh lại…”

“Diệc Dược à, thằng bé Thẩm Tông này rất quan tâm đến cậu đấy,” Đường Kiệt nói, “Có một người bạn trai như này, cậu quả là may mắn.”

“…Chuyện gì vậy?” Phương Diệc Dược nghe thấy hai chữ “Bạn trai” liền biết ngay đây là trò mèo của Thẩm Tông.

“Anh Diệc Dược đáng ghét quá đi! Rõ ràng là iu đương với sếp em mà không nói! Hại em tưởng anh còn độc thân chứ!” Đường Nhụy cười đùa, “Mà sếp em đối xử với anh quá tốt rùi đó, hôm qua còn nhờ em xin bố cho anh nghỉ vài ngày, chậc chậc ~ “

“Hôm qua Nhụy Nhụy về nhà cứ đòi anh cho cậu nghỉ mấy ngày,” Đường Kiệt mỉm cười nói: “Đang lúc dự án còn chưa gấp lắm, cậu nghỉ ngơi thả lỏng mấy ngày đi, về rồi làm tiếp.”

Hắn chưa kịp đáp lời, đám cấp dưới bên cạnh hắn đã nhao nhao.

“Gì cơ gì cơ tổ trưởng? Đây là bạn trai anh á?!”

“MY GOD cậu giấu kĩ quá? Bọn anh chả được biết gì cả?!”

“Em cứ nghĩ anh Phương là giai thẳng cơ…”

“Uầyyy bạn trai cậu trông đáng yêu thế!”

“Chờ chút, chẳng lẽ chỗ hoa lần trước đều là cậu ấy tặng?”

“Vậy tờ giấy kia chính là do chị dâu viết à? Wow không ngờ tới nha há há há…”

Phương Diệc Dược nghe mà tức: “Này, đủ rồi đấy, mấy người im lặng!”

“Thật xin lỗi mọi người,” Lúc này Thẩm Tông tiến lên phía trước, cúi đầu chào cấp dưới của Phương Diệc Dược, khẩn thiết mà chân thành nói: “Diệc Dược thực sự quá bận rộn, cả năm ngoái chưa nghỉ phép ngày nào, đến một lần du lịch chúng tôi cũng chưa được đi, cho nên tôi…tôi rất xin lỗi đã yêu cầu mọi người như vậy..”

“Không sao không sao! Bọn tôi hiểu mà!”

“Đúng vậy chị dâu, em phải công nhận tổ trưởng rất bận, ngày nào anh ấy cũng ra về cuối cùng, cứ tiếp tục như vậy bọn em lo lắng lắm!”

“Lần này chị dâu phải đưa anh ấy đi nghỉ ngơi cho tốt, rảnh thì nấu canh tẩm bổ cho anh ấy hi hi hi…”

“Đúng đó nha ~ ” Đường Nhụy phụ họa: “Sếp em nấu ăn ngon lắm, nhất là mấy đồ ngọt ý, lúc em đi làm hay được anh ấy cho ăn hì hì ~ “

Xem ra tên Thẩm Tông này rất biết lấy lòng mấy cô nhóc. Phương Diệc Dược câm lặng nhìn đám người bị Thẩm Tông chinh phục cùng tẩy não, rồi câm lặng nhìn gương mặt dịu dàng thâm tình của Thẩm Tông.

“Diệc Dược này, cậu Thẩm đã phải tới đây để xin phép cho cậu, thôi thì cậu nghỉ liền mấy ngày đi.” Đường Kiệt vỗ vai hắn.

Phương Diệc Dược lập tức lễ phép gật đầu trả lời: Vậy thì cảm ơn mọi người nhiều.”

“Được rồi!” Đường Kiệt cười nói: “Đã như vậy, khó có ngày mọi người tập trung vui vẻ như hôm nay, anh sẽ mời mọi người một bữa cơm trưa, đi thôi!”

“Hay quá! Đường Sir đãi kìa!”

“Tổ trưởng ơi đúng là mình được hưởng ké chị dâu rồi! Đi thôi!”

“Bố ơi con muốn ăn bánh matcha ~ “



Đám người vui vẻ tràn vào thang máy, Phương Diệc Dược bị đẩy vào trong cùng. Hắn quay đầu thì thấy Thẩm Tông vừa lúc đứng bên cạnh, anh thấy hắn nhìn thì cười tươi rói, lặng lẽ nắm tay hắn.

Phương Diệc Dược lười hất ra, im lặng nhìn số tầng nhảy liên tục trên màn hình, bỗng bật cười.

Ngày hôm nay không tệ.

***

Đơn xin nghỉ phép của Phương Diệc Dược được phê chuẩn, Thẩm Tông nhận được tin tức bèn vui vẻ lập kế hoạch cho chuyến đi.

“Chúng mình đi thổ lâu* nha Diệc Dược? Vé đi Phúc Kiến mùa này đang rẻ, với cả không khí trong núi rất trong lành, ở nhà vườn** cũng vui nữa.” Thẩm Tông xoa cái eo bủn rủn, dựa người lên ghế sô pha vuốt điện thoại, nói.

(*) (tiếng Trung: 福建土楼; nghĩa đen: “Tòa nhà bằng đất Phúc Kiến”) là các nhà ở xây bằng đất nện của người Khách Gia ở vùng núi phía đông nam tỉnh Phúc Kiến, Trung Quốc. Thổ lâu thường được xây hình tròn, bao quanh nơi thờ cúng ở chính giữa. Nhiều hộ gia đình sống cùng nhau trong một thổ lâu.

(**) Nguyên văn 农家乐 (Nông gia lạc): là hình thức du lịch nghỉ dưỡng mới xuất hiện, là một cách du lịch nghỉ dưỡng về với thiên nhiên từ đó thư giãn thể xác và tinh thần.

“Tùy anh.” Phương Diệc Dược ngồi vắt chân trên ghế, lười nhác xem tivi, “Nhớ đặt khoang hạng nhất đấy.”

“Hả? Diệc Dược muốn ngồi khoang hạng nhất á? Mình chỉ đi mất một tiếng đồng hồ thôi mà.”

“Đủ cho tôi ngủ một giấc ngon, không phải có tiền thưởng sao? Anh muốn tiết kiệm thì anh đi mà đặt vé phổ thông cho riêng mình.”

Thẩm Tông mím môi lắc đầu như trống bỏi: “Không đặt, anh muốn ngồi cùng với em cơ.” Sau đó vội vàng đặt hai vé thương gia, đau lòng nhấn nút thanh toán.

“À còn nữa, anh định đặt homestay nào? Gửi ảnh đây tôi xem.”

“Nhà này em thấy thế nào?” Thẩm Tông dịch sát lại gần hắn, giơ điện thoại cho hắn xem: “Giường lớn, phong cảnh núi rừng và thổ lâu ngoài cửa sổ, lại còn gần đài quan sát nữa chứ.”

“Đặt trước hai phòng đi.”

Thẩm Tông lập tức tỏ vẻ thất vọng: “Sao phải hai phòng?”

Phương Diệc Dược trừng mắt lườm: “Sao là sao, có phải không có tiền đâu, hai người chen chung một phòng để làm gì?”

“Nhưng anh muốn được chung giường chung gối với Diệc Dược.”

“Biến, tự anh nhìn xem cái phòng đấy bé tới mức nào đi, tôi không muốn bị anh chèn chết.”

Kiểu nhà dân như này chắc chắn không thể sánh bằng khách sạn năm sao mà Phương Diệc Dược thường lui tới, tuy nhiên nó rất sạch sẽ, gọn gàng, trong vùng núi có một khu như này là tốt lắm rồi, nên hắn đồng ý ở.

“Nhưng phòng ngủ anh cũng chỉ tầm như này, em vẫn ngủ được cùng anh đấy thây.” Nhớ tới hồi ức tốt đẹp ấy, Thẩm Tông cười mãn nguyện.

“ĐCM lúc đó tôi được chọn chắc?!”

“Ây…Nhưng em ngủ ngon lắm mà.”

“Không cần biết, đặt hai phòng cho tôi.”

“Chúng mình thương lượng, đổi sang đặt phòng hai giường được không em.” Thẩm Tông nhún nhường xin xỏ.

“Họ Thẩm mi muốn ăn đòn à? Hai thằng đàn ông ngủ chung một phòng, muốn hù dọa chủ nhà?”

“Không đâu, bạn thân ngủ chung với nhau là chuyện bình thường mà, lại còn tiết kiệm tiền nữa chứ…”



“Thiếu gì tiền, có hẳn 1 vạn tiền thưởng thì tiết kiệm làm gì!”

“Được rồi.” Thẩm Tông ỉu xìu đặt hai căn phòng, xong việc lại mong đợi cười nói: “Anh đặt rồi, máy bay của chúng mình mai cất cánh nhá, Diệc Dược đi sắp xếp hành lý đi.”

Phương Diệc Dược nghiêng đầu nhìn vào điện thoại di động của anh ta, không nhìn còn đỡ, nhìn xong suýt chút nữa dọa hắn quăng mất cái điều khiển tivi trong tay đi, Thẩm Tông thế mà lại cài ảnh hắn làm hình nền điện thoại.

“Họ Thẩm, anh có cho người khác xem điện thoại của mình không?”

“Hở? Anh không.”

“Liệu hồn mà đổi hình nền cho ông, đừng để người ta nhìn thấy.”

“Sao phải đổi vậy em? Đẹp mà.” Thẩm Tông quơ quơ cái hình nền trước mặt hắn: “Anh đặt ảnh này làm hình nền từ năm ngoái rồi, anh thích nó cực.” Nói xong ngọt ngào hôn chụt một cái lên màn hình.

Phương Diệc Dược rùng mình. Nếu hắn nhớ không nhầm, ảnh này chụp hắn lúc hắn mới được nhận vào công ty, mặc vest tây, đi giày da đứng thẳng lưng bên cạnh LOGO của công ty, nom nghiêm túc ra dáng lắm.

“Anh moi đâu ra cái ảnh này?”

“Này không quan trọng, Diệc Dược cứ yên tâm, anh không nỡ để người khác nhìn thấy đâu,” Thẩm Tông chân thành cam đoan: “Lỡ họ nhìn thấy rồi trở thành tình địch đáng gờm thì hỏng bét.”

Phương Diệc Dược trợn mắt, đứng dậy đi vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc.

“À, đúng rồi, Diệc Dược nhớ mang vài bộ đẹp đẹp đi nhá, anh muốn chụp ảnh cho em!” Thẩm Tông bật dậy từ ghế sô pha, phấn khởi nói.

“Chụp cái gì mà chụp, có phải đàn bà con gái đâu.”

“Anh muốn lưu lại làm kỷ niệm mừ, mà lại Phương Diệc Dược đẹp trai như này, không chụp quá phí, khó khăn lắm anh mới mượn được máy ảnh cơ đấy.”

“Tùy anh.”

Thẩm Tông mặc quần áo tử tế, đi xuống khỏi sô pha, tò mò đi theo hắn vào phòng ngủ.

Phương Diệc Dược thình lình quay đầu lại, thiếu chút nữa va vào mũi anh ta: “Ai cho anh theo vào?”

Thẩm Tông lập tức lùi lại một bước đi ra ngoài phòng ngủ, ánh mắt đáng thương nhìn Phương Diệc Dược.

Mặc dù mỗi lần ân ái Thẩm Tông đều đến nhà hắn, nhưng cuộc mây mưa chỉ giới hạn trên ghế sô pha trong phòng khách, Phương Diệc Dược chưa hề đồng ý cho anh ngủ lại qua đêm, chớ nói chi là tiến vào phòng ngủ.

Không biết có phải là do quan hệ của hai người càng lúc càng tế nhị hay không, mà dạo này lá gan Thẩm Tông rất lớn.

“Anh…Muốn nhìn xem Diệc Dược định mang những bộ nào đi thôi mà.”

“Tôi khác biết đường chọn, anh ra ngoài ngó Lang Yên đi, tí nữa đưa nó đi gửi trung tâm chăm sóc.”

Thẩm Tông lưu luyến nhìn phòng ngủ của Phương Diệc Dược, khao khát như tín đồ nhìn nhà thờ, sau đó ngoan ngoãn rời đi.

Phương Diệc Dược dõi theo bóng lưng của anh, trầm mặc đứng lặng ở đó hồi lâu mới mở tủ quần áo ra sắp xếp.

Hắn không thể nào thẳng thắn trực tiếp như vậy, đánh chết hắn cũng không chịu thừa nhận bây giờ hắn đã hơi thinh thích Thẩm Tông rồi.



------oOo------