Kiến Sắc Khởi Ý

Chương 19




Hôm 29 tết Phương Diệc Dược mang theo Lang Yên về nhà bố mẹ để cùng họ đi sắm tết, chuẩn bị các món ăn cho bữa cơm tất niên đêm 30.

Vừa mở cửa ra, hai bác đã kích động nhảy lên như trông thấy minh tinh thần tượng.

“Bố mẹ đừng nhảy nữa, nhất là bố, cẩn thận tái phát huyết áp cao.” Phương Diệc Dược cạn lời trước hành động của bố mẹ, hắn đổi giày sang dép lê, cất túi đồ sang một bên.

“Mau đến đây cho mẹ xem mặt nào! Nhớ muốn chết rồi…” Mẹ Phương ôm chặt con giai cưng hôn chụt chụt lên mặt hắn, “Mau vào đi, làm món cá sốt chua ngọt cho con rồi đó.”

Phương Diệc Dược lau mặt, “. . . Mẹ! Con đã nói bao nhiêu lần rồi, sao mẹ vẫn chưa đổi sang son không phai màu ?!”

“Con này,” Bố Phương trịnh trọng ho khan một tiếng, khoác vai hắn nói, “Công việc con bận đến mức nào hả? Nửa năm rồi, ở cùng một thành phố mà nửa năm rồi chưa thấy được cái mặt con, có người yêu nên quên luôn bố mẹ rồi đúng không?”

“Sau này con sẽ về thường xuyên hơn, còn bạn gái thì. . . Bố, sao bố lại nghe ‘Nhất tiễn mai’*?”

(*) bài hát nổi tiếng Một cành mai, các bạn tra lời sẽ hiểu vì sao bố ảnh bật bài này ^^

“À,” Bố Phương nhanh tay cầm điều khiển từ xa tắt phụt luôn. “Bạn gái làm sao?”

“Bọn con chia tay rồi.”

“Cái gì?!” Mẹ Phương suýt làm rơi đĩa cá sốt chua ngọt đang bưng trên tay, “Con đang nói đến Phi Phi hả? Cô gái tốt như vậy? Sao lại chia tay?”

“Tình cảm phai nhạt, với cả bọn con sống không hòa hợp.” Phương Diệc Dược nhún vai, ngồi xuống ăn cơm.

Hai ông bà liếc nhìn nhau, vừa tò mò vừa mong đợi hỏi hắn: “Con ơi, con có người mới rồi phải không?”

“Là nam hay nữ?”

“Nam hay nữ không quan trọng, bố mẹ luôn ủng hộ con, nhưng mà mong con đừng đổi tới đổi lui nữa, mẹ sợ con khắt khe quá, bỏ lỡ người tốt.” Mẹ Phương gõ móng tay lên bàn, lời nói thấm thía.

“Đúng đấy con, con xem bố mẹ năm nào cũng phải lo lắng cho con…”

“Bố mẹ yên tâm, con tự biết tính toán.” Phương Diệc Dược vội nói lảng sang chuyện khác: “Đúng rồi, mai có phải đi cùng nhà bác cả sang thăm ông nội không ạ?”

Bố Phương lập tức trúng chiêu, mặt đầy hoài niệm: “Ừ đúng, còn cả anh họ con nữa, hai đứa đã lâu chưa gặp mặt. . .”

Nhưng mẹ Phương vẫn chưa buông tha: “Con nhìn anh họ con đi, từ bé đến lớn chẳng yêu ai, tự dưng năm ngoái nó dắt một người đàn ông cao lớn thô kệch về ra mắt, thôi thì đành vậy, tốt xấu gì hai đứa nó cũng yêu nhau thật lòng. . .”

“Khụ khụ, mẹ, chị dâu tốt lắm.” Phương Diệc Dược nén cười nói.

Lời này của hắn là thật lòng, coi như lời cảm ơn lần trước anh ta đã điều tra Thẩm Tông hộ.

“Thật không?” Mẹ Phương không dám tin, “Nghe đâu ngày mai anh họ con dắt nó sang đây thăm hỏi đấy, chúng ta ra ngó tí chứ nhỉ.”

Anh họ Phương Diệc Dược tên là Phương Diệc Kỳ, chỉ sinh trước hắn một tháng, anh tốt nghiệp ngành ca múa, dáng người thon dài khuôn mặt tuấn tú, hiện đang sống ở Bắc Kinh cùng người yêu Trương Thiên Tùng, phấn đấu vì mục tiêu tiến vào giới múa quốc tế.

Hai anh em đều được trời phú cho ngoại hình bắt mắt nhưng tính cách thì khác nhau như ngày với đêm, Phương Diệc Dược từ nhỏ đã khôn ranh, nào có giống anh họ của hắn vừa ngây ngô vừa trung thực.

Hôm sau một nhà ba người tới thăm ông nội Phương Diệc Dược, Phương Diệc Kỳ vừa thấy mặt Phương Diệc Dược là lao tới ôm chầm lấy hắn.

“Diệc Dược, lâu rồi chưa gặp, càng ngày em càng đẹp trai.”

“Cảm ơn anh, ồ, chị dâu cũng tới à?” Phương Diệc Dược vẫy tay chào Trương Thiên Tùng mặt đen xì đứng sau lưng anh họ.

“Muốn chết hả Phương Diệc Dược?! Đã bảo không được gọi anh mày là chị dâu cơ mà!”

“Thiên Tùng, anh đừng như vậy!” Phương Diệc Kỳ bênh em trai, can ngăn hắn.

“Hừ! Thằng nhóc thúi mày chờ đó!”

Bề trên đang bận bàn việc trong phòng nên Phương Diệc Dược và anh chị dâu ra vườn ngồi.

“Diệc Dược, dạo này. . . em có ai chưa?” Phương Diệc Dược vừa mở miệng ra đã hỏi.

“Mọi người hẹn nhau hả, sao ai cũng hỏi vậy?”

“Hả? À anh hỏi vui thôi, em không cần để ý đâu….” Phương Diệc Kỳ nói thì nói vậy, nhưng mặt lại ra vẻ ‘anh hai đang lo lắng cho út cưng’.

“Em bớt quan tâm đi đồ ngốc này,” Trương Thiên Tùng gõ nhẹ đầu Phương Diệc Kỳ, “Cái loại nó có đợi đến mùa quýt cũng không chịu yên ổn lại đâu, à, nói mới nhớ, thằng biến thái lần trước mày nhờ anh tra sao rồi?”

“May mà có anh Tùng, mọi việc xong xuôi ngon nghẻ rồi.”



“Thời buổi bây giờ đáng sợ thật, biến thái đầy rẫy ngoài đường, Diệc Dược em nhớ phải cẩn thận đấy,” Phương Diệc Kỳ càm ràm giáo dục, “Thế nên anh mới hay bảo, tốt nhất là kiếm một người bạn đời, hai người nương tựa lẫn nhau. . .”

Phương Diệc Dược im lặng nhìn trời, hắn không chỉ giải quyết xong thằng biến thái ấy mà còn chịch cho nó kêu khóc gọi cha gọi mẹ, uốn éo xoay bên này quay bên nọ vô số lần rồi ý chứ.

Đang lúc hắn nghe anh họ thao thao bất tuyệt thì tiếng nhạc chuông vang lên, lấy ra nhìn thì thấy trên màn hình là hai chữ “Họ Thẩm”.

“Gì?”

“Diệc Dược ra mở cửa cho anh đi, anh đang ở trước cửa nhà em nè.” Giọng anh vẫn dịu dàng như vậy.

“Tôi không ở nhà.”

“Thế bao giờ em về? Anh ở đây chờ em.”

“Ba mươi tết mà anh không về nhà à?”

“Ừ, anh không về, anh muốn tự tay tặng quà cho em.”

“Chắc là tối mai tôi mới về nhà, anh quay lại sau đi.”

“Nhưng em không thể tới đây một lúc được à? Cũng không xa lắm mà? Bây giờ mới là mười giờ trưa. . .”

“Tôi lái về mất hơn một tiếng, phiền lắm.”

“Vậy anh ở đây chờ em đến khi nào em tới mới thôi.”

Thể loại biến thái điên khùng như Thẩm Tông chắc là sẽ chờ đến tối hôm sau thật.

Phương Diệc Dược hít sâu một hơi, sắp sang năm mới rồi hắn không muốn nổi giận, hắn bình tĩnh lại dưới cái nhìn chăm chú của anh họ và chị dâu, nói với Thẩm Tông: “Ngày mai là tôi về rồi, mai anh đến đưa cho tôi cũng được mà, có gì khác biệt đâu, được không?”

“Mai là sang năm mới rồi, ý nghĩa không giống, ” Thẩm Tông thì thầm: “Hay là, bây giờ em đang ở đâu? Em nói đi anh qua luôn.”

“Không nói…”

Phương Diệc Dược đang từ chối nghiêm túc thì Trương Thiên Tùng nãy giờ im lặng đột nhiên dùng tốc độ đã được rèn giũa sau nhiều năm gầm thét ra lửa trong giới xã hội đen đoạt lấy di động hắn, hét vào ống nghe: “Số nhà XX đường XX phường XX, không cần cảm ơn!” Sau đó cúp máy, đắc ý nhìn Phương Diệc Dược.

Phương Diệc Dược thuận buồm xuôi gió đã quen, bây giờ gặp phải tình huống này hắn mê mang mờ mịt không biết nên xử lí như thế nào.

“Phương Diệc Dược, cho mày gọi anh là chị dâu à, biết lỗi chưa?”

“. . . ĐM, quên không tắt loa ngoài.”

“Sao anh lại làm vậy hả?” Phương Diệc Kỳ bị dọa sợ, “Xin lỗi em xin lỗi em Diệc Dược….Nhưng mà, đó là ai vậy?”

“Chả là ai cả.”

Phương Diệc Dược đáp lời anh, giật lại cái điện thoại gọi liên tục cho Thẩm Tông.

Sự thật chứng minh, sau khi Thẩm Tông biết địa chỉ sướng tới mức không thèm tiếp điện thoại, Phương Diệc Dược gọi tới ba mươi lần mà chẳng ăn thua gì, mãi tới tận hơn hai tiếng sau anh mới chịu gọi lại.

“Họ Thẩm! ĐCM bây giờ anh mới biết đường gọi lại?”

“Xin lỗi em, nãy anh không nghe thấy tiếng chuông. . . Phù, anh đang đứng ở cổng biệt thự số 6 rồi, chỗ này đẹp thật đấy…”

“Anh chạy bộ tới đấy à?”

“Anh lái xe. . . Hộc, hộc, nhưng mà lái được một nửa thì lạc đường, xe anh không có GPS nên mới chậm như này, anh cất xe xong là chạy vội tới đây, lượn một vòng mới tìm thấy nhà em….”

“GPS cũng không có, đồ ngốc.”

Phương Diệc Dược đứng từ cửa sổ nhìn xuống dưới, thấy thẩm Tông mặc áo bông dày cộp tựa lên cổng sắt, trên tay ôm một bó hoa thủy tiên.

Lúc này các bác đang ngồi hát hò cắn hạt dời trong phòng, anh họ chị dâu thì trốn ở một góc dính lấy nhau, Phương Diệc Dược chớp thời cơ không người chú ý trốn ra ngoài.

Thẩm Tông đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, trông thấy là hắn thì cười: “Diệc Dược, giao thừa vui vẻ!” Trời đông gió rét, anh nói chuyện khiến hơi nước trong miệng lan ra không khí tạo thành làn khói mờ bao quanh gương mặt trắng nõn, hoa thủy tiên trên tay càng làm nổi bật sự ôn hòa, lịch thiệp của anh.

“Họ Thẩm, tôi thấy anh nên đi phỏng vấn cho công ty chuyển phát nhanh,” Phương Diệc Dược mở cổng nhận hoa, “Đêm giao thừa anh chạy xe hơn hai tiếng đồng hồ chỉ để giao một bó hoa.”

Thẩm Tông chớp đôi mắt to, cười ẩn ý: “Đây không phải là một bó hoa bình thường đâu Diệc Dược.”



Vẻ mặt anh rất đắc ý, Phương Diệc Dược im lặng khoảng hai giây, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, thấy một vật mỏng dẹt hình lập phương thấp thoáng giữa khóm hoa, một cái móc khóa màu vàng nhạt được móc vào nó.

Hắn nhìn thoáng qua bản mặt vẫn đang nhe răng ra cười của Thẩm Tông, rút vật đó ra, là chìa khóa xe Porsche, mới tinh.

Không thể tin nổi Thẩm Tông lại tin câu nói đùa của hắn, thật sự mua tặng hắn một con xe Porsche —— Lần đó hắn chỉ nói đùa thôi, hắn từng phân vân giữa Porsche và Cayenne nhưng sau vì tài chính eo hẹp nên lựa chọn mua Cayenne, từ ấy Porsche trở thành chấp niệm hắn canh cánh trong lòng nên hắn mới buột miệng nói ra.

Quan trọng là, hắn không tin Thẩm Tông đủ tiền mua xe.

“Lấy chìa khóa xe từ đâu?”

“Anh mua xe nên có thôi,” Thẩm Tông cười nói, “Dòng Panamera, anh đỗ ở bãi đỗ xe gần đây, anh lái thử rồi, tính năng mọi mặt đều tốt…”

“Anh lấy đâu ra tiền?”

“Anh tiết kiệm.”

“Đâu ra nhiều tiền tiết kiệm như vậy?”

“Diệc Dược, em không tin anh à?”

Phương Diệc Dược gật đầu, mặc dù hắn không biết rõ tình trạng kinh tế của Thẩm Tông, nhưng anh mới 27 tuổi, phải thuê nhà ở, mua xe second-hand, mới công tác ở Thượng Hải chưa đến 5 năm, việc anh có thể mua dòng Panamera giá hơn 3 tỉ* là điều không tưởng.

(*) 3 tỉ là số đã quy đổi sang tiền việt. Mình tra google thì thấy Cayenne là một dòng xe của Porsche, không hiểu sao tác giả lại để ảnh phải phân vân giữa Porsche và Cayenne nữa =)))

“Lúc anh học đại học đã đi làm thêm kiếm tiền rồi, cửa hàng hoa buôn bán cũng lời lãi nên có khoản tiết kiệm nhất định.” Thẩm Tông nói khẽ.

“Anh trả hết trong một lần?” Phương Diệc Dược nhíu mày.

“Anh vay vài chục triệu, làm mấy năm nữa là trả hết.”

Phương Diệc Dược nhìn Thẩm Tông, cái nhìn đầy khó hiểu và hoài nghi, giống như nhìn thấy một con voi biết bơi, không biết nên bình luận gì.

“Diệc Dược, em đừng nói em không muốn, như vậy anh sẽ rất mất mặt” Thẩm Tông đột nhiên nghiêm túc: “Anh biết 3 tỉ đối với em chỉ là số tiền nhỏ chẳng thấm vào đâu, nhưng đây là món quà chân thành của anh.”

Anh ta hiểu rõ việc Phương Diệc Dược nhận món quà quý giá này sẽ có ý nghĩa gì đối với mối quan hệ của hai người.

Một người đàn ông tặng xe cho một người đàn ông khác, có giải thích như nào cũng sẽ không ai tin là mối quan hệ bình thường.

“Được, tôi nhận,” Phương Diệc Dược chợt nói, hắn nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay, mặt không biểu cảm: “Nhưng tôi sẽ không dùng nó, anh có thể lấy về bất cứ lúc nào.”

“Không sao, em nhận là tốt rồi, ” Thẩm Tông sung sướng vô cùng, đôi mắt hàm thu thủy lấp lánh, nụ cười chở nắng long lanh.

“Ai tới vậy Diệc Dược? Bạn em à?” Phương Diệc Kỳ không biết đi ra từ bao giờ, theo sau anh là Thương Thiên Tùng mặt mày hả hê.

“Bác trai bác gái mau xuống đi, bạn trai Phương Diệc Dược đến rồi!” Trương Thiên Tùng thêm dầu vào lửa gọi lớn.

“. . . Anh, chị dâu, sao hai người lại ra đây?” Phương Diệc Dược trừng mắt lườm Trương Thiên Tùng nghiến răng gọi chị dâu. Hắn nhìn ra bản thân khó thoát được kiếp nạn này, ý trời đã định cho Thẩm Tông bước chân vào nhà hắn.

Mà Thẩm Tông cũng không ngờ đến, ngơ ngác nhìn bố Phương, mẹ Phương, bác Phương phi từ trên tầng xuống, ông nội Phương chống gậy theo sau.

“Con có bạn trai từ khi nào vậy Diệc Dược? Sao không nói với bố mẹ?” Mẹ Phương vui mừng nhìn Thẩm Tông: “Ôi chao đứa nhỏ này thật xinh đẹp, mẹ vừa nhìn đã thấy thân thiết rồi! A! Còn mang tặng hoa nữa, thật có lòng!”

“Con trai, tên con là gì? Nhà con cũng ở thành phố này à?” Bố Phương hỏi thẳng.

“Bố mẹ! Bọn con không phải mối quan hệ đó đâu.” Phương Diệc Dược đỡ trán, liếc nhìn Thẩm Tông đang sợ hãi vì được mọi người chào đón: “Còn chưa đi?”

“Con nói linh tinh gì vậy Diệc Dược, người ta có lòng đến thăm con, con còn đuổi người ta đi? Mau mời cậu ấy vào nhà.” Mẹ Phương tai thính, kéo tay Thẩm Tông nói: “Con trai, con đừng về vội, giờ mới giữa trưa, vào ăn với các bác bữa cơm đã nhé?”

Phương Diệc Dược nháy mắt ra hiệu với Thẩm Tông, nhưng anh giả vờ không nhìn thấy, ra vẻ thật thà khờ khạo cười giả lả: “Con chào cô bác, con không mang quà cáp gì tới, nếu mà vào ăn thì không hợp phép lắm ạ…”

“Không sao, con mang hoa đến còn gì, nào, xấu hổ cái gì, mau vào ngồi đi!” Ông nội Phương đáp lời.

“Đúng đó con trai ngoan, mau vào ngồi chơi với các bác!” Bố Phương mẹ Phương vội vàng mời gọi.

“Vào đi, đông người càng thêm náo nhiệt, Diệc Dược nó cũng có bạn chơi cùng.” Bác cả Phương không quên bổ thêm một nhát.



------oOo------