Phòng ngự bên ngoài của Long tộc thành niên có thể xưng là số một thế gian, nếu chỉ đơn thuần dùng võ lực công kích thì chỉ có vuốt rồng mới có thể lột vảy rồng, thân rồng có thể đụng gãy sừng rồng.
Nhưng lúc ấu long chưa trưởng thành, sừng rồng vẫn còn mềm, vảy rồng vẫn còn mỏng, dùng binh khí cũng không phải là không thể cắt sừng cạo vảy.
Cố Phù Du quan sát miệng vết thương, có chút lâu năm, kết hợp với tuổi của Chung Mị Sơ, suy đoán có lẽ sừng rồng kia bị gãy khi nàng còn bé.
Nghĩ như vậy lại không khỏi đau lòng.
Chung Mị Sơ quay mặt về hướng cánh đồng hoa, hồi lâu không nói gì.
Chung Mị Sơ trả lời rất chậm, có lúc thậm chí không trả lời, nàng giống như thường ngày nhưng Cố Phù Du lại cảm thấy được một trận áy náy.
Nàng nghĩ thầm, có phải là mình hỏi điều gì không nên hỏi rồi không.
Nếu Chung Mị Sơ không muốn người khác biệt được thân phận Long tộc, chuyện sừng gãy khẳng định càng tư mật, cũng hẳn là bí mật không muốn người khác chạm vào.
Nàng tùy tiện hỏi như vậy, có vẻ rất thất lễ.
Nàng thấy đôi khi nàng không thể kiểm soát được cùng người khác kết giao đúng mực.
Bởi vì tính tình nàng ngả ngớn, ở chung với người khác, nếu chịu được tính tình này của nàng thì liền ở chung, không chịu được được tính tình này của nàng liền rời đi.
Độc lai độc vãng [1] quen rồi, liền không thích đi nhân nhượng người khác.
[1] Độc lai độc vãng: đi đâu làm gì cũng chỉ một mình.
Nhưng hiện tại, coi như Chung Mị Sơ không chịu được tính tình này của nàng, nàng cũng không muốn rời đi.
Cố Phù Du không muốn bản thân chọc cho nàng tức giận, chọc cho nàng không vui, làm nàng sinh ra ghét bỏ, nàng cố gắng hết sức che khuất khuyết điểm của mình, thu lại sự tùy hứng của mình.
Nhưng những thói hư tật xấu này đã theo nàng mười mấy hai mươi năm, làm sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều, lúc nào cũng trong lúc lơ đãng toát ra một ít, giống như hiện tại.
Cố Phù Du bất an nhìn Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ quay lưng về phía nàng, nàng không thấy rõ vẻ mặt của Chung Mị Sơ.
Nàng xoay vò rượu trên tay, cúi đầu nhìn miệng vò rượu, cắn môi, vừa định xin lỗi.
Chung Mị Sơ chợt nói: "Ta..."
Trầm mặc một lúc, nhẹ giọng nói: "Tự mình cắt."
Cố Phù Du phản ứng lại, mới rõ ràng nàng vừa nói cái gì, Cố Phù Du mở to mắt, cho rằng mình nghe nhầm: "Tại, tại sao?!"
Nàng đứng dậy, bởi vì quá gấp nên va vào bàn gỗ khiến bàn gỗ dịch sang một bên, nàng cũng bị vấp ngã, lảo đảo bước đến trước người Chung Mị Sơ.
Chung Mị Sơ di chuyển ánh mắt từ cánh đồng hoa sang gương mặt của Cố Phù Du, ánh trăng làm cho đôi mắt nàng phủ thêm một tầng sáng mông lung.
Nàng nhìn Cố Phù Du một chút, đôi mắt lại rũ xuống.
Cố Phù Du không chắc có phải là mình nhìn nhầm không, nàng cảm thấy vẻ mặt của Chung Mị Sơ có chút oan ức.
Chung Mị Sơ nói: "Bởi vì rất khó coi..."
Cố Phù Du bùng nổ, phản ứng đầu tiên chính là: "Nói bậy!"
"Nói bậy nói bạ!"
"Ai nói!" Cố Phù Du giống như là đồ vật mình yêu thích nhất bị xúc phạm quá lớn, phẫn nộ không thể kìm được, hai tay kẹp lấy gò má Chung Mị Sơ, buộc Chung Mị Sơ ngẩng đầu nhìn nàng.
Chung Mị Sơ không ngờ đến phản ứng của Cố Phù Du kịch liệt như vậy, ba phần kinh ngạc, bảy phần sững sờ nhìn Cố Phù Du.
"Đẹp! Đẹp! Đẹp nhất thế gian!"
Cố Phù Du nói liên tục ba tiếng đẹp, nói một tiếng lại cao lên một tiếng, gương mặt mỗi một tiếng lại cách gần Chung Mị Sơ hơn.
Cố Phù Du uống rượu, đôi môi ẩm ướt, mùi rượu tinh khiết xen lẫn với mùi thơm ngọt ngào kỳ lạ không rõ trên người Cố Phù Du, giống như là cam thuần rượu ngọt.
Chung Mị Sơ lui về phía sau, muốn tránh khỏi mùi vị này xâm nhập, nhưng phía sau là sườn núi nghiêng, nàng một chân đạp lên không, cả người ngả về phía sau.
Cố Phù Du một nửa sức lực dựa vào trên người nàng, Chung Mị Sơ ngã về phía sau, nàng cũng ngã theo về phía trước.
Chung Mị Sơ phản ứng nhanh chóng, ngự phong bám trụ thân hình, không có ngã quá tàn nhẫn.
Cố Phù Du nhào vào trên người nàng, hai người rơi xuống cánh đồng hoa.
Hoa quỳnh Tinh Nguyệt bị ép xuống một chút, một mảnh đốm sáng lập lánh màu trắng lập tức bay lên.
Cố Phù Du chống tay ở bên cạnh Chung Mị Sơ nửa đứng lên, tay còn lại che miệng: "Ưm..." Than nhẹ một tiếng.
Chung Mị Sơ hơi ngồi dậy, nhìn thấy nước mắt trong mắt Cố Phù Du, hỏi: "Sao vậy?"
Cố Phù Du hàm hàm hồ hồ, lớn đầu lưỡi nói chuyện: "Cắn đầu lưỡi."
Vừa rồi đột nhiên ngã xuống không kịp phòng ngừa, nàng vừa mở miệng, kéo xuống một cái, cắn trúng đầu lưỡi, đau đến chảy nước mắt.
Chung Mị Sơ ngẩn ra, ở dưới thân Cố Phù Du nghiêng người sang, cả người run lên.
Nàng đang cười.
Tuy rằng rất nhẹ, nhưng Cố Phù Du cảm thấy đây vẫn có thể được tóm gọn trong bốn chữ "không nhịn được cười".
Thấy nàng cười, Cố Phù Du liền rất vui, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười.
A Phúc cho rằng các nàng đang chơi đùa, nên cũng lao từ trên sườn núi xuống, chen vào giữa các nàng cọ lung tung.
Huỳnh quang phân tán, đêm trăng vắng lặng.
Để cho A Phúc náo loạn một lúc, Chung Mị Sơ đứng lên, sửa sang lại xiêm y.
Cố Phù Du vẫn còn ngồi xếp bằng, gối đầu l3n đỉnh đầu lông xù của A Phúc, ngẩng đầu nhìn Chung Mị Sơ, hai mắt trống rỗng không biết đang suy nghĩ cái gì, một lúc sau, đột nhiên nói: "Chung sư tỷ, nếu không tỷ theo ta trở về thành Tiêu Dao đi."
Chung Mị Sơ đảo ánh mắt qua, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc không thể hiểu được ý tứ của những lời này.
Cố Phù Du hơi khẩn trương, nhéo hai lỗ tai của A phúc, nàng nói: "Không phải, ta là muốn nói, ta...!ta làm chủ, muốn mời tỷ đi thành Tiêu Dao chơi một chuyến."
Âm thanh của nàng dần dần hạ xuống: "Phong tục tập quán của thành Tiêu Dao chúng ta cũng rất độc đáo, không thể bỏ lỡ..."
Chợ của Du Tẩu Thị Môn chia làm hai tầng.
Tầng một phần lớn là Kim Đan Nguyên Anh lão tổ tham dự, Động Hư đại năng thỉnh thoảng cũng sẽ đến đây.
Lấy tu vi của các các nàng địa phương đó, hoàn toàn là tự chuốc lấy nhục.
Tầng còn lại chính là nơi các tu sĩ Kim Đan trở xuống du ngoạn, chỗ này hai nàng đã dạo chơi đủ rồi.
Cũng đến lúc Cố Phù Du phải về nhà, dạo xong Du Tẩu Thị Môn rồi, chỉ sợ Chung Mị Sơ cũng phải trở về Huyền Diệu Môn.
Điều này cũng mang ý nghĩa đoạn lữ trình này sẽ kết thúc, nhưng mà Cố Phù Du còn chưa đã thèm, nàng không muốn lữ trình này kết thúc nhanh như vậy.
Sau khi Cố Phù Du nói xong càng khẩn trương, không tự giác siết chặt lỗ tai A Phúc.
Chung Mị Sơ cúi đầu thoáng nhìn nàng, đôi ngươi nhạt màu tối sầm ở trong màn đêm, đuôi mắt hơi rũ xuống, ánh mắt nàng có vẻ phá lệ nhu hòa: "Được."
Cố Phù Du hỏi: "Thật sao?"
"Ừm."
Cố Phù Du nhảy dựng lên, vội vàng nói: "Vậy là nói xong rồi, không được đổi ý."
Vừa được Chung Mị Sơ đáp ứng, Cố Phù Du lập tức mở lòng trở lại, loại náo nhiệt kia qua đi, tới gần cảm giác chia xa phiền muộn tịch liêu kia hiển nhiên đã không còn cách nào quấy nhiễu nàng.
Ban đêm ở lầu các trên sườn núi nghỉ ngơi, rạng sáng ngày hôm sau liền dẫn Chung Mị Sơ và A Phúc khởi hành trở về thành Tiêu Dao.
Thành Vạn Thông không có truyền tống trận pháp trực tiếp đến thành Tiêu Dao, nhưng có truyền tống trận pháp đến lãnh địa của thành Tiêu Dao, sau khi đi tới lãnh địa, đi qua một tòa thành nhỏ liền có thể đến thành Tiêu Dao.
Sau khi qua trận pháp đến lãnh địa của thành Tiêu Dao, để cho thuận tiện, vẫn là Chung Mị Sơ ngự kiếm mang theo Cố Phù Du đi trước, A Phúc được Cố Phù Du ôm vào trong lòng.
Đêm đó ở sườn núi Tinh Nguyệt, A Phúc đột phá giới hạ của Luyện Khí, tu vi lên đến Trúc Cơ sơ kỳ.
A Phúc tu vi tăng nhanh, đã đến mức độ kỳ dị, Cố Phù Du không nghĩ ra được lý do gì, bảo Chung Mị Sơ hỏi A Phúc, bản thân A Phúc cũng ngây thơ mờ mịt.
Cố Phù Du chỉ có thể đem nguyên nhân tu vi tiến bộ cực nhanh của nó quy về thiên phú, khối lôi minh thạch, cùng với lượng lớn linh thạch đan dược đã cho nó ăn.
Sau khi A Phúc Trúc Cơ, được Chung Mị Sơ dạy dỗ mấy lần liền học được cách kiểm soát hình thể của mình.
Chung Mị Sơ và Cố Phù Du muốn ngự kiếm thay đi bộ, A Phúc liền co lại thành một đoàn nho nhỏ, nép vào trong lòng ngực Cố Phù Du.
Cố Phù Du nhìn A Phúc thu nhỏ lại, không khỏi nhớ tới A Phúc gầy yếu lúc vừa mới ra đời, hiện tại lớn lên mập mạp cường tráng, ngẫm lại cũng chỉ mới mấy tháng thôi.
Cố Phù Du sờ sờ nó, trong lòng đột nhiên tò mò, khi Chung Mị Sơ hóa thành long thân có phải cũng có thể biến lớn thu nhỏ lại không?
Không kìm được tò mò mà hỏi ra, thật lâu sau thật lâu sau, được một tiếng đáp lại khẳng định của Chung Mị Sơ.
Tim của Cố Phù Du đập loạn một nhịp.
Muốn thấy!
Chung sư tỷ ở trong lòng bàn tay!
Còn không cho nàng suy nghĩ lung tung nhiều, bay qua một khu rừng đã có thể nhìn thấy cửa thành ở đằng xa.
Chỉ nghe một tiếng chim kêu, Tư Miểu điểu khiển Tam Túc Ô ở nơi xa nghênh đón.
Hóa ra trước khi Cố Phù Du đi liền gửi Hoa Mai Sứ truyền tin, Tư Miểu nhận được tin liền đến đón nàng.
Tòa Ninh thành này là một thành trì phụ thuộc thành Tiêu Dao, cha của Tư Miểu, Tư Cung Hầu chính là thành chủ của Ninh thành.
Khi Tư Miểu nhìn thấy Chung Mị Sơ, không giấu được kinh ngạc, gọi một tiếng: "Đại sư tỷ." Khi nhìn về phía Cố Phù Du thì lại là một ánh mắt "liền biết ngươi không yên phận".
Chung Mị Sơ gật đầu.
Tư Miểu kêu một tiếng: "Còn không qua đây."
Chung Mị Sơ cảm thấy trên kiếm nhẹ đi, khóe mắt xẹt qua một bóng đen, nhìn xem thì thấy Cố Phù Du đã nhảy lên trên Tam Túc Ô.
Tư Miểu nói với Chung Mị Sơ: "Nàng lại gây rắc rối cho đại sư tỷ."
Chung Mị Sơ sửng sốt một lúc, nói: "Vẫn chưa."
Tuy nàng nói như vậy, nhưng Tư Miểu chỉ coi đó là lời khách sáo, quở trách Cố Phù Du.
Chung Mị Sơ quay đầu nhìn thoáng qua phía sau trống rỗng, mi mắt hơi rũ xuống, không nói một lời, lại quay đầu đi.
Cố Phù Du giống như đã quen với những lời quở trách kia, lấy ra nội đan linh thú Nguyên Anh kỳ thuộc tính hỏa đưa cho Tư Miểu: "Đây, ta mang cho ngươi."
"Hứ, ngươi giẫm cứt chó, đi vận cứt chó gì."
"Ờ há, Chung sư tỷ lấy nó ra từ trong nguyên thạch."
Tư Miểu nhìn Chung Mị Sơ, nói: "Xin cho ta rút lại lời nói đầu."
Cố Phù Du lật túi trữ vật, lại đưa công văn của không trung cạnh tốc cho nàng xem: "Còn nữa, còn nữa, ngươi xem."
Tư Miểu vừa thấy, nhăn mũi: "Ngươi làm giả thôi, tại sao ngươi lại có nhập bàn lệnh của cạnh tốc, còn đoạt giải nhất, thế gian này quá huyền diệu, ta nhất định còn chưa tỉnh."
Hai người một hỏi một đáp, Chung Mị Sơ lẳng lặng đi theo một bên, lại có chút không dễ chịu.
Lúc này Cố Phù Du rõ ràng là càng thêm nhảy nhót hơn khi ở cùng với nàng.
Nàng không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào.
Khi chỉ có nàng cùng Cố Phù Du, Cố Phù Du luôn luôn là đang nói chuyện với nàng, cứ việc nàng không trả lời, Cố Phù Du cũng luôn là tràn đầy phấn khởi.
Giờ phút này có Tư Miểu ở đây, Cố Phù Du nói càng nhiều hơn so với bình thường, cũng càng rất cởi mở, nàng nói chuyện với Tư Miểu, vẫn luôn đang nói chuyện với Tư Miểu.
Bên kia trò chuyện sôi nổi, bên này an an tĩnh tĩnh.
Rõ ràng là ba người đi chung với nhau, ngược lại giống như chỉ có một mình nàng lẻ loi.
Mãi cho đến khi Tư Miểu nói ra câu kia, Chung Mị Sơ đã là không nhịn được mở miệng, gượng gạo nói chen vào: "Cố Phù Du quả thật đoạt giải nhất."
"Ngươi xem đi.
Chung sư tỷ cũng không đến mức nói dối chứ." Cố Phù Du ngẩng cao đầu, đắc ý nói: "Hàng thật giá thật, ta còn có phần thưởng của cạnh tốc đây, nửa quyển《 Kỳ Môn 》."
Tư Miểu bỗng nhiên không nói lời nào, vẻ mặt nàng hơi trầm xuống, mày nhíu lại.
Cố Phù Du nhận ra được không đúng, hỏi: "Tư Miểu, làm sao vậy?"
Tư Miểu thở dài một hơi, nói: "A Man, không biết nên nói ngươi trở về thật đúng lúc hay không, lần này ngươi có thể đến khoe khoang trận pháp của ngươi."
"Có phải là xảy ra chuyện gì không? Nhị ca đâu?"
Tư Miểu nói: "Cố Hoài Ưu đang ở trong thành giúp đỡ xử lý chính vụ.
Việc này nói ra thì rất dài, chờ trở về phủ, ta nói tỉ mỉ với ngươi."
Ba người đã tới cửa thành, người trên tháp canh ở cửa thành nhìn thấy Tư Miểu, mở phòng ngự trận pháp ra, ba người từ trên không trung vào thành, một đường đến phủ thành chủ, vừa đáp xuống.
Một người trung niên nam tử mặc trường bào xám chạy tới, nói với Tư Miểu: "Tiểu thư, không ổn rồi, Tả Thiên Y lại đến đưa sính lễ."
Tác giả có lời muốn nói:
Sư tỷ sẽ không tán gẫu..