Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 37: Quản Trời Quản Đất




“Các ngươi nhảy cái gì, không nỡ xa ta?” Mạnh Tuyết Lý nói với cá chép trong ao.



Y quay lại dặn dò đạo đồng: “Hai ngày gần đây, những thứ nên mua, nên đưa ngươi làm cho hết đi, sau khi ta đến bí cảnh, ngươi cố gắng đừng đi ra ngoài.”



Đạo đồng ở dưới chân Trường Xuân Phong, cách lối vào cầu treo không xa, có tiểu viện tử của riêng mình. Cậu không hỏi tại sao, chỉ trịnh trọng gật đầu đáp ứng: “Mạnh trưởng lão, ta và hai vị sư huynh chờ ngài trở lại.”



Cá chép đột nhiên vỗ vào mặt nước, nước bắn tung tóe, Tiểu Hòe khẽ kêu một tiếng, lùi về phía sau.



Mạnh Tuyết Lý mắng chuột, mắng cá đã quen: “Lại nhảy?! Muốn lên trời à?”



Mạnh Tuyết Lý có lần để đại đồ đệ cho cá ăn thay mình, từ đó về sau, ba con cá chép trong ao trở nên không bình thường. Ai cách ao gần một chút, chúng nó liền anh dũng vẫy đuôi, khiến nước văng lên tung tóe, giống như kinh hoảng sợ hãi gì đó, muốn chạy trốn.



Mạnh Tuyết Lý không biết nguyên nhân, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, ném thức ăn từ xa cũng rất thú vị.



Nhắc mới nhớ, mấy con cá chép này mặc dù do y nuôi, nhưng không biết chủng loại, lai lịch của chúng nó. Tễ Tiêu từ bên ngoài mang về, chủ nhân chân chính hẳn là Tễ Tiêu.



….



Mùa xuân của Hàn Sơn, bắt đầu từ dưới chân núi.



Luận Pháp Đường cỏ cây sống lại, hoa dại bé nhỏ nở rộ khắp nơi. Từ nơi này nhìn lại, phía sau hoa hồng lá xanh, dưới bầu trời xanh thẳm, núi tuyết liên miên chập chùng, mây mù lượn quanh.



Những nơi thế núi hơi thấp, băng tuyết hòa tan, mặt sông nổi một tầng băng đá, phập phồng theo dòng nước.



Giữa núi rừng, chim chóc ẩn núp trải qua mùa đông dài đằng đẵng, chui ra khỏi tổ, lưu lại từng hàng chân nhỏ trên mặt tuyết.



Sơn đạo trơn trượt, không thấy đồng tử bận rộn dọn tuyết, ven đường cũng không còn người tuyết cao cỡ nửa người.



Theo tiếng chim chóc côn trùng náo nhiệt kêu vang trong rừng, ba thầy trò Trường Xuân Phong đi trên sơn đạo, đến chính điện chủ phong, tham dự đại hội do Chưởng môn chân nhân mở ra.



Thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, giống như dương liễu mọc ra đầu xuân, mỗi ngày mỗi khác.



Chỉ có Mạnh trưởng lão tựa hồ đã cố định chiều cao, so với đệ tử thấp hơn vài phần. Y mặc áo khoác màu bạc lấp lánh rực rỡ dưới nắng, trong tay ôm lò sưởi nhỏ tinh xảo hoa lệ.



Ba người từ xa nhìn lại, giống như tiểu công tử của thế gia đại tộc, mang theo hai hộ viện ra ngoài đi dạo.



Mạnh Tuyết Lý quay đầu lại nói: “Sau khi vào điện, nếu như có người hỏi các ngươi, để ta trả lời là được. Hai ngươi chỉ cần hành lễ, mỉm cười.”



Tễ Tiêu cười: “Ừm.”



Ngu Khởi Sơ: “Vâng Mạnh ca.”



Mạnh Tuyết Lý: “Lát nữa không thể gọi là Mạnh ca, Tuyết Lý, gọi sư phụ!”



Mạnh Tuyết Lý vốn không định mang đệ tử cùng đi, nhất là Tiếu Đình Vân.



Khác với y, ở tu hành giới thanh danh không được tốt, từ lúc vào Hàn Sơn, Tiếu Đình Vân đặc biệt được chú ý.



Cộng thêm được Hồ Tứ “thánh nhân tính mệnh”, tất cả mọi người đều biết hắn là “người thừa kế tương lai của Tễ Tiêu chân nhân”.



Nổi tiếng là con dao hai lưỡi. Ngươi làm tốt, phù hợp với mong đợi của người khác, ngươi sẽ danh bất hư truyền, danh xứng với thực. Ngươi không đạt điều kiện, thì sẽ thành mua danh cầu lợi, hữu danh vô thực.



Tễ Tiêu cảm thấy cái này rất bình thường, lời nói của con người vốn không quan trọng.



Mạnh Tuyết Lý thân là sư phụ lại rất lo lắng cho hắn, không muốn để hắn bại lộ quá sớm, quá nhiều dưới những ánh mắt thăm dò không phân thiện ác.



Nhưng hai đệ tử biểu hiện tích cực, mãnh liệt yêu cầu đi cùng.



Tễ Tiêu: “Đây là lần đầu tiên ngươi tham gia hội nghị môn phái sau khi nhận đệ tử. Loại đại hội chính thức cỡ này, không một trưởng lão nào không mang đạo đồng theo, người khác đều có đệ tử thân truyền hầu hạ, chẳng lẽ ngươi muốn một thân một mình?”



Ngu Khởi Sơ: “Đúng vậy, Trường Xuân Phong chúng ta không thể mất chỗ đứng.”



Mạnh Tuyết Lý nghĩ, trưởng lão khác là chọn đệ tử đi theo, ta chỉ có thể mang hai ngươi, vẫn là không có chỗ đứng mà.



Trên quảng trường ngoài điện, hơn trăm vị đệ tử xếp hàng ngay ngắn, mặc đạo bào Hàn Sơn, thẳng lưng, thần thái sáng láng mong đợi đại hội bắt đầu. Bọn họ sắp đại biểu Hàn Sơn, tham gia bí cảnh thi đấu.



Mạnh Tuyết Lý đi ngang qua đám người, được Chấp Sự Trưởng tiếp đón vào điện ngồi. Chưởng môn và các phong chủ đã đến, trông thấy y từ ái cười cười.



“Tuyết Lý, ngồi bên này.”



“Gần đây thế nào?”



“Rất tốt! Đột phá?”



Mặc dù cùng bối phận, về mặt tình cảm bọn họ lại cảm thấy Mạnh Tuyết Lý vẫn còn nhỏ.



Mạnh Tuyết Lý nghiêm túc trả lời từng vấn đề. Tễ Tiêu nghe mà trong lòng bó tay, giống như mình cũng thấp đi một hàng vậy.



Lát sau, tất cả trưởng lão lục tục vào chỗ ngồi, hoặc hai ba vị, hoặc bảy tám vị đệ tử thân truyền, đứng phía sau bọn họ. Mỗi người phái ra một hoặc hai đệ tử tham gia thi đấu, lúc này đang đứng chờ ở ngoài điện.



Trong điện nhiều người, tiếng nói chuyện phiếm hàn huyên ngược lại không có mấy, bầu không khí khá nghiêm túc.



Mạnh Tuyết Lý âm thầm quan sát, phát hiện lúc này đây không giống với khảo hạch cuối năm nhận đệ tử. Trưởng lão ngồi bên cạnh năm phong chủ, cùng trưởng lão mang họ Chu, hoặc có quan hệ với Chu gia, cực ít đáp lời với nhau, giống như có một đường phân cách vô hình.




Người khác cũng đang quan sát thầy trò ba người Trường Xuân Phong, ngạc nhiên nghi ngờ, âm thầm truyền âm:



“Mạnh Tuyết Lý đột phá? Ngưng Thần cảnh?”



“Nếu là bế quan lên cấp, y đương nhiên phải tìm người hộ pháp, lại chỉ có thể tìm ở ngoài Trường Xuân Phong. Nhưng không ai nghe được tin tức gì.”



“Ta nghe nói y đến gặp Tiền Dự Chi, chẳng lẽ là đòi linh đan?”



Hai tháng trước, Mạnh Tuyết Lý vẫn còn là Luyện Khí viên mãn, không hề có tin tức gì về việc y muốn bế quan, trước đó còn có người bắt gặp y ở Hàn Môn Thành, mang theo đệ tử dạo phố ăn hàng quán ven đường, có thể thấy đích xác không bế quan. Lần này gặp mặt đã là Ngưng Thần cảnh.



Có thể vượt cảnh giới mà chiến, có thể tùy tiện đột phá, chẳng lẽ nói Mạnh Tuyết Lý là một thiên tài?



Điều này hoàn toàn trái ngược với ấn tượng cố hữu về y trong lòng mọi người. Một số người càng muốn tin rằng, Mạnh Tuyết Lý vì Hãn Hải bí cảnh thi đấu, ăn đan dược trân quý cưỡng ép tăng lên cảnh giới.



– khi ấy dưới con mắt của mọi người y hướng về phía bài vị của Tễ Tiêu thề, thì ra không phải nhất thời xúc động, thật sự muốn dốc hết toàn lực, thắng được Sơ Không Vô Nhai. Như vậy quả thực khiến người ta thổn thức.



Có Mạnh Tuyết Lý ở bên ngoài trước tiên hấp dẫn ánh mắt, tuy Tiếu Đình Vân tiến cảnh nhanh chóng, đã là Luyện Khí hậu kỳ, cũng chỉ nhận được vài câu đánh giá “trong dự liệu, không hổ là tiên thiên kiếm linh thân thể, giống Tễ Tiêu chân nhân năm đó vậy”.



Tất cả trưởng lão đến đông đủ, Chưởng môn ra hiệu Chấp Sự Trưởng truyền lệnh. Các đệ tử mới xếp hàng vào điện, chỉnh tề đứng giữa đại điện.



Chưởng môn đứng lên, ánh mắt quét qua những gương mặt này. Hai mươi năm một lần, sẽ có một nhóm hậu bối ưu tú đứng ở đây, đè nèn tâm tình kích động, trên mặt hiện vẻ mong mỏi muốn thử và tự tin, tựa như không kịp chờ đợi phải lập tức lên đường.



Nhưng mà có vài người trong số đó, sẽ không quay trở lại.



Hãn Hải bí cảnh hai mươi năm mở một lần, căn cứ quy tắc thi đấu, chỉ cho phép tu sĩ cốt linh từ ba mươi tuổi trở xuống tham gia.



Tất cả mọi người đều là lần đầu tiên tiến vào bí cảnh, chỉ có thể tham khảo kinh nghiệm từ tiền bối đi trước, dựa vào trí nhớ vẽ lại bản đồ.




Đây là một cuộc thi đấu mạo hiểm giữa những người trẻ tuổi, mỗi một người đều được ký thác kỳ vọng rất lớn, dương danh tứ hải hoặc chôn xương đất vàng, ở nơi này cược một lần.



Chưởng môn chậm rãi nói:



“Chư vị, các ngươi là lứa người trẻ, là đệ tử xuất sắc nhất của Hàn Sơn. Ta tin tưởng các ngươi, vì Hàn Sơn chúng ta giành lấy vinh dự!”



Hơn trăm người vang dội đáp lời, thanh âm vang vọng trong điện: “Nhất định không phụ sư môn phó thác-”



Nghe vậy Mạnh Tuyết Lý cũng muốn cùng nhau hô đôi câu, nhưng y là trưởng lão, đành phải âm thầm truyền âm, hô cho hai đệ tử nghe.



Ngu Khởi Sơ truyền âm thở dài nói: “Ta cũng muốn đi bí cảnh! Sinh không gặp thời, không có duyên rồi.”



Mạnh Tuyết Lý an ủi hắn, chủ yếu vẫn là an ủi đại đồ đệ: “Học thành bản lĩnh xuống núi du lịch, trời đất bao la, ngao du tam giới, chỉ là một cái bí cảnh có đáng gì.”



Chưởng môn trầm giọng nói: “Bí cảnh ý nghĩa là thực tập, mà không phải tàn sát đến chết mới thôi, hy vọng các ngươi có thể tuân thủ giữ quy tắc.” Một trong những quy tắc, chính là không được tổn thương ngươi bỏ quyền.



Chúng đệ tử đáp: “Nhớ kỹ dạy bảo-”



Phàm là tranh đấu, nhất định có tổn thương, nhưng loại tổn thương này, so với trước đây ít hơn rất nhiều, khiến tu hành giới ở nhân gian được nghỉ ngơi dưỡng sức, có thừa sức mạnh chống cự hai giới yêu, ma.



Trong bí cảnh cho phép bỏ quyền, chỉ cần chờ qua bảy ngày, có thể thông qua truyền tống trận rời khỏi bí cảnh. Đây cũng là kế hoạch ban đầu mà Chưởng môn và các phong chủ vì Mạnh Tuyết Lý bố trí.



Khi chưa có Hãn Hải bí cảnh thi đấu, cường giả các môn phái ra tay tranh đoạt tài nguyên vô chủ, các hiển thần thông, hở một tý là chia sông rẽ núi, thanh thế rất lớn. Khó tránh khỏi máu chảy thành sông, tổn thương người phàm.



Chưởng môn chân nhân gật đầu, tỏ ý Chấp Sự Trưởng phát Ngọc phù.



Các đệ tử ánh mắt sáng lên.



Ngọc phù là giấy thông hành tiến vào bí cảnh. Bí cảnh số người có hạn, tổng cộng hai ngàn khối ngọc phù, mỗi người một khối.



Năm đó do Tễ Tiêu chân nhân dẫn đầu, thương nghị với đại biểu các môn phái, quyết định phân phối số lượng.



Sáu đại môn phái mỗi phái chiếm một trăm năm mươi người, các môn phái, thế gia tầm trung nhiều như sao trên trời thì lấy được số người ít hơn. Có môn phái ở nơi xa xôi, toàn bộ tông môn chỉ hơn trăm người, may ra dành được một suất, còn thường xuyên không có đệ tử đến tuổi, đành phải từ bỏ. Đem ngọc phù rao bán ở thương hành, cũng có thể đạt được một khoản thu vào không nhỏ.



Chưởng môn một lần nữa động viên mọi người, nhấn mạnh các quy tắc, cuối cùng tuyên bố:



“Năm ngày sau, giờ Mẹo canh ba tập hợp ở quảng trường ngoài điện, ngồi pháp khí phi hành đến Hãn Hải. Tử Yên phong chủ và Mạnh trưởng lão của Trường Xuân Phong, coi như là trưởng lão dẫn đội.”



Mặc dù Mạnh Tuyết Lý sắp trở thành vị trưởng lão dẫn đội đầu tiên trong lịch sử, cùng đệ tử tiến vào bí cảnh.



Mạnh Tuyết Lý có phần mất mát, truyền âm với hai đệ tử: “Ôi, ta định tự mình đi, chơi dọc đường, vừa hay đi dạo nhân gian một chút.”



Tễ Tiêu truyền âm trấn an nói: ” Đồng môn đồng hành, quy củ trước nay là vậy.”



Mạnh Tuyết Lý: “Ai quyết định ra loại quy củ nhàm chán này vậy. Quản trời quản đất, còn quản lý người ta đi như thế nào? Mất trí.”



Tễ Tiêu vẻ mặt phức tạp: “…Hẳn là đạo lữ của ngươi. Phòng ngừa có người lạc đàn, bị cướp mất ngọc phù.”



Ngu Khởi Sơ vừa nghe, vội vàng khuyên nhủ: “Thôi bỏ đi Mạnh ca.”



Mạnh Tuyết Lý nghĩ, cũng đúng, “Ai quyết định quy củ” chỉ cần mắng ra khỏi miệng, tám phần là mắng đạo lữ nhà mình.



Sau này không thể nói như vậy.