Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 165: Dời Núi Lấp Biển




“A a-” Trong ao sen của Trường Xuân Phong, ba con hải giao chính mắt thấy Sơ Không Vô Nhai nhảy ra khỏi mặt nước, không khỏi cùng kêu thét lên, trong ao tiếng giao ngâm quanh quẩn, gợn sóng sôi trào.



“Xảy ra chuyện gì!” Tam Giao cả kinh nói.



“Chúng ta đang bay!” Đại Giao nói.



“Nhưng mà chúng ta không biết bay, sau khi hóa rồng mới bay được.” Tam Giao yếu ớt nói.



“Ngu xuẩn, ta là nói cả Trường Xuân Phong đang bay, ngươi không cảm giác được sao?!” Đại Giao hô, “Khoan đã, cả ngọn núi….đang bay?”



“A-” Ba con hải giao lại lần nữa hét lên, ba đuôi quấn vào nhau, ôm thành một đoàn.



“Tễ Tiêu muốn làm gì? Ta không thể chết được, ta còn chưa hóa rồng, hắn đã đồng ý với chúng ta!” Nhị Giao khóc lóc nói.



Phía trước Trường Xuân Phong, Ngu Khởi Sơ vắt vẻo trên Sơ Không Vô Nhai, một kiếm dẫn đầu, xông vào trung tâm cơn bão.



Xung quanh vang lên giọng nói của Hồ Tứ: “Ngươi tới đây làm gì? Đây là chuyện của người lớn, Không liên quan gì tới ngươi.”



Tễ Tiêu cũng nói: “Cách xa ra!”



Hai câu này đều là nói với Ngu Khởi Sơ.



“Ta…” Ngu Khởi Sơ không kịp trả lời, Sơ Không Vô Nhai đã làm ra phản ứng trước, thân kiếm chấn động mạnh, khiến cánh tay Ngu Khởi Sơ tê dại. Hắn bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống, mắt thấy sắp bị cuốn vào cuồng phong sóng lớn, nhưng lại được Tễ Tiêu gọi mây mù đến nâng lên, nhẹ nhàng bay ra khỏi vân trận Thiên Hồ hơn trăm trượng. Đồng thời một vệt sáng từ xa xa rơi xuống, nhập vào mi tâm hắn, là Hồ Tứ cho hắn tăng thêm một bùa hộ mạng. Để hắn có thể vừa vặn thấy chiến trường, nhưng không bị chiến đấu ảnh hưởng đến.



“Cơ hội xem cuộc chiến khó có được, nhìn kỹ học thêm.” Ngu Khởi Sơ nghe thấy tiếng truyền âm mỏng manh của Mạnh Tuyết Lý, hô to, “Mạnh ca, ngươi ở đâu?”



Thanh âm của hắn bị tiếng gió, tiếng sấm nhấn chìm, không ai trả lời hắn.



Cùng lúc đó, năm ngón tay của Tễ Tiêu thu lại, vững vàng tiếp kiếm.



Sơ Không Vô Nhai rốt cuộc trở lại trong tay Tễ Tiêu, một lần nữa thấy mặt trời, không hân hoan nhảy nhót sao được?



Nó trường ngâm một tiếng, kiếm minh ngất trời. Nhân gian nghe thấy tiếng kiếm minh này, phàm là người tu đạo, cho dù ở đâu, tinh thần đều chấn động.



Vô số người ngửa đầu nhìn trời, phía nam bầu trời tối sầm, chỉ có một vùng mây đỏ rực cháy, ánh chớp sáng ngời lấp lóe, như cảnh tượng tận thế.



Theo chỉ dẫn của trường kiếm Tễ Tiêu, Trường Xuân Phong hung hăng đánh về phía Thiên Hồ. Trận pháp Vạn Cổ Trường Xuân bộc phát ra ánh sáng chói lọi, bừng bừng sức sống, hắn muốn đập nát vân trận kia.



Ngu Khởi Sơ khẩn trương chăm chú nhìn chiến cuộc, thấy vậy ngạc nhiên, thì ra “Ban Sơn Kiếm Thức” trong kiếm pháp của Hàn Sơn, thật sự muốn dời núi?



Vân trận không ngừng xoay tròn, nước xoáy bên bờ hồ tốc độ nhanh nhất, vô số đá lửa từ trong đó phóng ra, giống một trận mưa lửa cuồng bạo, dồn dập trút xuống Trường Xuân Phong.



Tễ Tiêu lên như diều gặp gió, chân dẫm Quan Cảnh Đài trên Trường Xuân Phong, tay áo tung bay, thân hình lần nữa giương cao, nghênh đón trận mưa bão này.



Trong cơn mưa lửa hủy thiên diệt địa, thân hình hắn trở nên vô cùng nhỏ bé, nhưng bóng dáng của hắn cực cao lớn, bao trùm cả ngọn núi sau lưng.



Kiếm thức của Tễ Tiêu lại thay đổi, từ bắc xuống nam vạch qua nửa đường cung lửa, mấy chục viên đá bị kiếm khí ảnh hưởng đến, nát bấy thành bụi, tiêu tan thành khói. Đá lửa còn lại thế đi không giảm, Ngu Khởi Sơ tâm thần run rẩy, lại thấy Trường Xuân Phong khẽ chấn động, phát ra tiếng vang ầm ầm, giống như có thứ gì đó từ dưới đất chui lên.





Một khắc sau, cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi xuất hiện, ao sen của Trường Xuân Phong nổ tung, sóng lớn vạn trượng phóng lên cao!



Một dòng nước biển từ trong ao trút xuống, như thác nước trải dài từ bắc xuống nam. Đá lửa ngập trời bị rồng nước cuốn trôi, bốc lên khói trắng mù mịt, rơi xuống mặt biển làm dậy lên sóng lớn.



Thác nước vào biển, tựa đem mặt biển đẩy lên cao, như muốn nối liền với bầu trời.



Chỉ có vài viên đá lửa xuyên thấu qua dòng nước, nhưng đụng vào trận pháp phòng vệ của Trường Xuân Phong, bởi vì số lượng quá ít, chỉ để lại từng cơn chấn động nhẹ, tốn công vô ích như kiến càng lay cây.



“Đào Hải Kiếm Thức.” Ngu Khởi Sơ kinh ngạc thì thầm, “Dời núi, lấp biển, khi nào ta có thể tu thành như vậy?”



Có lúc mượn dùng sức mạnh của cả thiên địa. Trên mượn gió lửa sấm sét, dưới mượn núi non biển hồ.



“Ta suýt chút nữa quên mất, ngươi còn giấu một vùng biển trong ao.” Hồ Tứ cười nói, “Thật nhiều ý tưởng.”



Theo nước biển đổ vào Nam Hải, rất nhiều hải đảo bị sóng lớn từ trên trời hạ xuống cọ rửa, bãi biển triều dâng, hướng về phía vách núi bên bờ.




Ba vệt sáng vàng ở trong biển chuyển động. Ba giao rời khỏi ao sen, dư thừa sức mạnh, muốn lấy giao thân dời sông lấp biển, hô mưa gọi gió, ngẩng đầu lại thấy Sơ Không Vô Nhai trong tay Tễ Tiêu, cả người mơ hồ đau nhức, hận không thể biến trở lại làm cá chép.



“Ấy, Ngu huynh đệ ở bên kia?” Tam Giao nhìn thấy Ngu Khởi Sơ ở đằng xa.



“Mau bơi qua đó, chúng ta trốn ở hải vực sau lưng hắn!” Nhị Giao hiến kế nói. Vị người quen suốt ngày cho bọn họ ăn này, có thể an toàn hơn so với Tễ Tiêu và sư huynh hắn. Cho dù hai người đánh nhau đến trời sập, Ngu Khởi Sơ cũng có thể chống đỡ giúp bọn họ.



Đại Giao lại sợ Tễ Tiêu trách tội chúng nó lâm trận chạy trốn, vì vậy hô gọi: “Ngu huynh đệ, chúng ta tới bảo vệ ngươi!”



Thật ra Tễ Tiêu không rảnh để ý đến chúng nó.



Bờ trận pháp Vạn Cổ Trường Xuân, đã giáp ranh với biên giới đang thiêu đốt của vân trận, dưới sự xung kích của sức mạnh bàng bạc, hai bên trận pháp không chịu nổi gánh nặng giằng co, nơi giao nhau bắn tóe tia lửa, lồng phòng hộ bị ép xuống, phát ra tiếng vang giòn dã như lưu ly bị vỡ.



Nhìn từ góc độ của Ngu Khởi Sơ, giống một cái chén màu xanh lá cây nhạt bị vỡ vụn, ép sát một con quay màu đỏ thẫm đang điên cuồng xoay tròn. Mặt chén bị tước thành mạt bụi, con quay bị kéo chậm tốc độ.



Hồ Tứ than thở: “Lúc ta thiết kế hai trận pháp này, Vạn Cổ Trường Xuân mang ý nghĩa sinh cơ, sức sống dồi dào, Thiên Hồ Vân Hải mang ý nghĩa tiêu diệt, vô hình. Nhất sinh nhất diệt, luân hồi qua lại, đây là quy tắc mãi mãi không thay đổi, là hai loại sức mạnh nguyên thủy nhất trong thiên địa, ai có thể từ bỏ một trong hai? Ai có thể đánh bại một trong hai?”



“Sinh diệt cùng tồn tại, giống như ngươi và Tễ Tiêu, hoặc là nhất vinh câu vinh, hoặc là lưỡng bại câu thương. Các ngươi không phân được thắng bại.” Mạnh Tuyết Lý nói.



“Vậy cũng chưa chắc.” Hồ Tứ lắc đầu.



Thắng bại khó phân, mây không thể đốt núi, núi không thể đè hồ.



Hai người không hẹn mà cùng nhận ra, lấy phương thức này tiếp tục so chiêu, ngoại trừ sông núi khuấy đảo, nhân gian gặp nạn, thì chẳng có nghĩa lý gì. Tu sĩ trên biển có thể né tránh, nhưng thôn trấn, đất nước của người phàm vùng duyên hải toàn bộ bị hủy diệt nhấn chìm.



Tễ Tiêuthu kiếm lại trước, hoặc là nói thu núi.



Trường Xuân Phong lùi lại hơn trăm trượng, bay về phía Ngu Khởi Sơ. Ngu Khởi Sơ vội vàng ngự kiếm lên núi, chỉ thấy dưới sự chấn động kịch liệt, rừng đào tan hoang, đầy đất bừa bãi, may mà không gặp phải công kích từ bên ngoài. Ngu Khởi Sơ cởi áo khoác xuống, bọc lấy một ổ chuột kim tiền đang run lẩy bẩy dưới gốc đào. Leo lên Quan Cảnh Đài xem cuộc chiến.



Hồ Tứ thấy Tễ Tiêu thu núi lại, phất tay áo đưa đến một trận sương mù dày đặc. Tễ Tiêu sừng sững bất động, thân hình dần dần biến mất trong sương mù mờ mịt.




Đây là gậy ông đập lưng ông, nhưng Tễ Tiêu không thể không vào. Nếu hắn muốn thắng, chỉ có thể phá hủy hết thảy thần thông của đối phương.



Ngu Khởi Sơ thấy thân hình Tễ Tiêu tan biến không còn vết tích, liền biết tiếp theo chiến đấu sẽ từ sáng chuyển qua tối, đương nhiên càng hung hiểm.



Ở chỗ yên tĩnh mà nghe tiếng sấm, âm thầm phân cao thấp.



Sương mù dày dặc tản đi, sấm chớp, sóng biển, Trường Xuân Phong đều không thấy, Tễ Tiêu đi tới Thiên Hồ Đại Cảnh gió êm sóng lặng. Mây trôi hững hờ, trong đình trà Hồ Tứ đang ngồi uống rượu một mình, ngắm phong cảnh.



Thiên Hồ Đại Cảnh là mới, Hồ Tứ cũng là mới, bọn họ đang ở thời không Hồ Tứ vừa sáng lập, tạm thời ngăn cách với ngoại giới.



Hồ Tứ quay đầu nhìn Tễ Tiêu, mỉm cười nâng ly: “Ngươi tới rồi. Nhìn xem chỗ này của ta thế nào?”



Trong thiên địa vang vọng, tựa như đáp trả hắn. Trong lĩnh vực của Hồ Tứ, Hồ Tứ có mặt ở khắp mọi nơi. Hắn là gió, là quỹ tích của mây, là nước hồ gợn sóng.



Tễ Tiêu rút kiếm, một luồng kiếm quang xuyên thấu tầng mây, khuấy nát một vùng nước hồ màu bạc, vụn bạc tung tóe đầy trời!



Hồ Tứ ngạc nhiên.



Tễ Tiêu đột nhiên nhận ra, Hồ Tứ ở Thiên Hồ Đại Cảnh sáng lập chưa lâu này, Hồ Tứ ở cái thời không này, không biết đến trận chiến ban nãy của họ, có lẽ tưởng rằng sư đệ tới thăm hỏi chúc mừng, liền biểu diễn trận pháp đắc ý của mình.



Nhưng Sơ Không Vô Nhai đã ra khỏi vỏ, thẳng tiến không lùi, giống như thời gian không thể quay lại, sông suối không thể chảy ngược.



Ban nãy hắn thu lại một kiếm, lại thu một kiếm này, tất hao tổn kiếm khí, sau đó mỗi một kiếm đều không thể không lui lại, nếu vậy phải lui tới khi nào?



Cho nên Tễ Tiêu không chỉ không thể lui, mà còn phải dùng kiếm này cho thấy chiến ý đoạn tuyệt.



Nước hồ gợn sóng ở trên không rơi xuống, Sơ Không Vô Nhai đã xuyên thấu ngực của “Hồ Tứ”.



Tễ Tiêu nhìn thấy bầu trời, nước hồ, tầng mây, thế gian hết thảy nứt toác, hiện ra hoa văn hình mạng nhện, ngay sau đó vỡ vụn từng mảnh, mất tăm mất tích.



Tễ Tiêu lại tới sơn đạo của Hàn Sơn, Hồ Tứ từ đầu kia sơn đạo đi ngược lại.




Đây là thời kỳ thiếu niên, tiểu Hồ Tứ vừa bái sư không lâu. Hắn còn chưa từ bỏ học kiếm, cho nên eo vẫn đeo một thanh trường kiếm, trên mặt mang theo sự ngây thơ cùng vài phần kiêu ngạo: “Ngươi là ai? Ta phải đến Tàng Thư Lâu, ngươi đừng cản đường ta.”



Tễ Tiêu nhớ lại, sau đó bọn họ sẽ chạm trán ở Tàng Thư Lâu, nghiên tập đạo kinh, rồi đến Diễn Kiếm Bình, bẻ nhánh cây so chiêu.



“Xin đừng như vậy.” Trong mắt Tễ Tiêu lóe lên sự đau đớn.



Sau khi hắn khôi phục tu vi, không giống những cường giả khác, quen với võ lực làm áp lực; cũng không giống trước lúc trọng tu, cảm thấy nắm giữ tất cả mọi chuyện. Ai mà ngờ được, thời khắc quyết chiến, cách mà Kiếm Tôn dùng để giải quyết vấn đề quan trọng nhất, lại là cầu xin.



Hồ Tứ chân chính không đóng lại thời không này, vì vậy tiểu Hồ Tứ lại hỏi: “Rốt cuộc ngươi là ai? Không mặc đạo bào Hàn Sơn, thân phận bất minh, ngươi…”



Thiếu niên giọng nói im bặt, một nhánh cây xuyên thấu ngực hắn, Tễ Tiêu rút cành cây ra, suối máu phun trào. Thiếu niên không thể tin được trợn to mắt, ầm ầm ngã xuống.



Tễ Tiêu không muốn dùng Sơ Không Vô Nhai. Mùa xuân nên lấy gió xuân giết người, mùa thu nên lấy mưa thu giết người, giết thiếu niên Hồ Tứ, sẽ dùng nhánh cây mà thiếu niên so chiêu.




Đây không phải là ảo cảnh, hoặc là Thận cảnh.



Hàn Sơn là chân thực, “thiếu niên Hồ Tứ” cũng là chân thực, bọn họ là đoạn ký ức mà Hồ Tứ cắt ra, dùng để sáng lập một tiểu thời không mới.



Nếu như nói “quá khứ” là một cái cây thẳng tắp, cái cây này hiện tại bị Hồ Tứ kéo ra cành cây, cưỡng bức sinh trưởng. Mỗi một Hồ Tứ chết, một tiểu thời không bị hủy diệt, Tễ Tiêu lại bị ném vào tiểu thời không tiếp theo.



Đối mặt quá khứ, nhân gian mạnh nhất kiếm, cũng sẽ do dự, sẽ chậm chạp lại.



Hắn không biết, mình phải đối mặt với bao nhiêu Hồ Tứ trong quá khứ, điều này quyết định bởi Hồ Tứ hiện tại có thể chống đỡ bao lâu.



Chính giữa lò luyện, trong đình trà, Hồ Tứ ma sát Ma Nguyên, “Luận chiến lực, ta xác thực không bằng hắn, ta đành phải buộc hắn không ngừng giết ta.”



Ở trận chém giết vô biên vô tận này, để xem ai là người không nhịn được, ai sợ hãi, ai sụp đổ trước.



Tay còn vững sao, kiếm còn nhanh sao, tâm ý phi thăng còn kiên định được sao?



Hồ Tứ vứt Ma Nguyên lên cao rồi tiếp lấy, trong phút chốc ấy, Tễ Tiêu lại giết “Hồ Tứ” bốn trăm sáu mươi bảy lần.



Hồ Tứ sắc mặt hơi tái nhợt.



Hàn Môn Thành, ngày mưa thu, đường phố lát đá xanh trống rỗng. Một thanh niên chống dù giấy dầu, một mình đi đường, dáng vẻ vội vã.



Tễ Tiêu từ đầu bên kia đường phố chạy tới, văng lên bọt nước, hai mắt hắn đỏ thẫm, kêu gào rống giận: “Ngươi muốn ép ta giết ngươi bao nhiêu lần? Năm trăm lần có đủ hay không, một ngàn lần có đủ hay không?”



Thanh niên “Hồ Tứ” giơ dù, ôm sách trong ngực, kinh ngạc quan sát hắn, giống như trông thấy người điên, cả người đề phòng: “Ngươi đừng tới đây, mặc dù ta không đánh lại ngươi, nhưng ta sẽ gọi người, ta muốn gọi sư đệ ta đến, ta gọi thật đấy!”



Tễ Tiêu ngã quỳ xuống đất, bùn nhuộm bẩn vạt áo hắn: “Ta hận ngươi, sư huynh, ta hận ngươi.”



Hàng triệu giọt mưa bất động giữa không trung. Từ bầu trời cao vô hạn, đến không gian vô cùng tận, hạt mưa cứ như vậy đình trệ, giống như sông dài bất động không chảy.



Tễ Tiêu chớp mắt. Màn mưa trước mặt hắn lần nữa hạ xuống, xếp thành một thanh kiếm, xuyên thấu thân thể của thanh niên Hồ Tứ.



Lại một cái tiểu thời không bị hủy diệt.







Chiến đấu chưa bao giờ gian nan như vậy, trăm trận trăm thắng, xa xa không đủ. Phải thắng vô số.



Tễ Tiêu giết Hồ Tứ chín ngìn chín trăm chín mươi chín lần, tự tay xóa bỏ hồi ức hơn hai trăm năm chung sống với nhau, giết đến mất đi tri giác.



Từ bình tĩnh, đến đau lòng, tan vỡ, điên cuồng, rồi tĩnh mịch, chết lặng, hững hờ.



“Sư huynh, ngươi thua rồi, thu tay lại đi.” Tễ Tiêu đánh tan sương mù dày dặc xung quanh, tiến về phía trước, thần sắc cực kỳ bình tĩnh.



Ở thời không hiện tại, nhìn từ góc độ của Mạnh Tuyết Lý, chỉ trong chốc lát, Tễ Tiêu đã đến biên giới vân trận, giống như Hồ Tứ để hắn tới.