Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 126: Tan Thành Mây Khói




Trấn Yêu Tháp khói đen cuồn cuộn, ánh lửa lập lòe.



Dưới chân tháp bầy yêu hỗn chiến. Cây rừng nghiêng ngả, tiếng chém giết rung trời.



Nếu bàn về sức mạnh, kích thước khổng lồ của yêu thân bản thể, Hắc Sơn Đại Vương chiếm ưu thế; nhưng bàn về nghiêm chỉnh huấn luyện, chiến pháp linh hoạt, Hổ tướng lại đi trước một bước. Dưới sự khích lệ của việc trọng thưởng, song phương đánh đến bất phân thắng bại.



Yêu tộc đánh nhau, không chú trọng chiêu thức như tu sĩ nhân tộc, các loại pháp khí phù lục chói lọi lóe sáng, xuất hiện liên tục.



Yêu thân khổng lồ, xông ngang đánh thẳng, nanh vuốt sắc bén, bất chấp cắn xé, ngươi đập bể đầu lâu của ta, ta dựt đứt chân sau của ngươi, tình cảnh máu thịt tung tóe, hết sức tàn nhẫn.



Gấu đen, hổ vàng không hẹn mà cũng nghĩ: “Đồng bọn của phản bội yêu cực kỳ lợi hại, chả trách không sợ, dám đến cướp ngục!”



Thủ vệ xoay quanh Trấn Yêu Tháp, như kiến bò chảo nóng, hô to nói: “Lửa cháy lớn, yêu lực của ai có thể phun nước?”



Hổ tướng cả giận: “Ngu xuẩn, tháp là vật chết, yêu là vật sống, tội yêu cũng chạy mất, bây giờ cứu tháp có ích lợi gì? Các ngươi còn đợi gì nữa, nhanh tới giúp ta bắt đồng bọn của phản bội yêu, tra hỏi hướng đi của tội yêu!”



Gấu đen đấm ngực mắng: “Ngươi mới là đồng bọn của phản bội yêu, cả nhà ngươi đều là đồng bọn! Ông đây là Hắc Sơn Đại Vương, ngươi là ai?”



“Ta là thủ hạ của Linh Sơn Đại Vương, một trong Ngũ tướng, Hổ vàng!”



Thủ lĩnh hai bên gọi hàng, chiến cuộc lại không dừng lại, đều sợ bên mình dừng tay trước, bị đối diện tổn hại.



Gấu đen cả kinh, túm lấy yêu binh ban ngày núp ban đêm bò ra, khả năng nhìn vào ban đêm cực mạnh: “Đối diện là cái gì?”



Yêu binh cú mèo nói: “Đại Vương, đích xác là một con hổ.”



Gấu đen thầm mắng một tiếng xui xẻo, nhưng nghĩ, ngươi tới địa bàn của ta ngang ngược tranh công, thủ hạ của ta bị ngươi đả thương nhiều như vậy, đem mặt mũi chúa tể một phương của ta vứt đi đâu?





Đánh cũng đã đánh, đối phương cũng không giống yêu có tấm lòng khoan dung độ lượng, nếu sống núi đã kết, chỉ đành cắn ngược lại, chắc chắn ngươi có lỗi trước, mới dễ dàng ăn nói với Linh Sơn Đại Vương.



Hắn hô: “Ngươi nói phải thì phải sao? Lấy gì chứng minh, ngươi có ấn giám của Linh Sơn Đại Vương sao?”



Hổ tướng tự mình xuất binh, lấy đâu ra ấn giám, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, hét: “Thanh Ưng ở đâu? Ra đây gặp ta!”



Hắn và Thanh Ưng đều là yêu tướng dưới cờ Linh Sơn Đại Vương, mặc dù nhìn nhau không vừa mắt, nhưng nếu Thanh Ưng ở đây, có thể chứng minh thân phận của hắn.




Qua thật lâu cũng không có động tĩnh, hổ yêu tức giận mắng to: “Thanh Ưng lại không có mặt ở Trấn Yêu Tháp? Dám cả gan chểnh mảnh cương vị, ta nhất định phải bẩm báo đúng sự thật với Đại Vương!”



Thanh Ưng bị oan, hắn một đường truy kích kiếm quang, đã xa ngoài trăm dặm, đang bị hạc trắng, hồ ly tím mắng đến máu chó đầy đầu.



Gấu đen: “Nói tới nói lui, vẫn là không có ấn giám! Ta thấy ngươi chính là đồng bọn của phản bội yêu, giả mạo Hổ tướng! Đánh cho ta!”



Hổ yêu có lý mà không thể nói rõ, thầm hận nghĩ ta là yêu tướng tâm phúc của Linh Sơn Đại Vương, ở tại Phong Nguyệt Thành, ngươi chỉ là một ” yêu địa phương”, cũng dám kêu la với ta, còn đánh bị thương nhiều thủ hạ của ta như vậy.



Đúng vào lúc bày, phía tây truyền đến sấm gió chấn động, như vạn thú chạy nhanh, thoáng cái ép tới gần, thì ra là tiếng nước chảy ầm ầm.



Hắc Sơn nhiều năm làm láng giềng với Bạch Hà, thỉnh thoáng sẽ có va chạm lớn nhỏ, Hắc Sơn Đại Vương vô cùng quen với tiếng động này, cả kinh nói: “Không tốt, Bạch Hà dâng nước, Bạch Hà Đại Vương cũng đến?!”



Gấu đen, Hổ tướng mới đấu đến lưỡng bại câu thương, Bạch Hà thủy tộc lững thững tới muộn, đúng lúc tinh thần sung mãn, chiến ý sôi sục, cá chép tổng quản ra lệnh: “Phụng lệnh Bạch Hà Đại Vương, bắt lại phản bội yêu! Cứu viện Trấn Yêu Tháp!”



Binh tôm tướng cá của Thủy Tinh Cung chen nhau mà lên, thấy yêu liền đánh, như ngư ông đắc lợi.



Thủ vệ của Trấn Yêu Tháp nhìn xung quanh, mờ mịt luống cuống: “Một bên là Bạch Hà thủy tộc, một bên là Hắc Sơn Đại Vương, một bên là Hổ tướng Phong Nguyệt Thành, cho nên ai rốt cuộc mới là đồng bọn của phản bội yêu?!”




Thủ vệ đều sắp sụp đổ: “….Hình như phản bội yêu, không có đồng bọn?”



Bạch Hà Đại Vương hai tay giơ lên, thúc giục yêu lực. Bầu trời đêm gió nổ mây vần, nước sông Bạch Hà cuồn cuộn dâng lên thành sóng lớn mười trượng, nâng đỡ thân hình nhỏ bé của nàng lên cao.



Nàng đứng trên đỉnh sóng lớn, tóc bạch kim tung bay, từ trên cao nhìn xuống cuộc chiến.



Bạch Hà Đại Vương cất giọng nói: “Ta tới cứu hỏa!”



Thủ vệ đang định cảm ơn, chợt thấy một dòng nước từ trên trời hạ xuống, thế như rồng cuốn đổ ập về phía Trấn Yêu Tháp-



“Ầm!”



Trấn Yêu Tháp run rẩy kịch liệt. Ba tầng gạch đá lăn xuống, bụi mù nổi lên bốn phía.



Bạch Hà Đại Vương hô: “Không ổn, tháp sắp sập, mau tản ra!”




Bạch Hà thủy tộc sớm có chuẩn bị, đã trốn xa, hai phe yêu binh của gấu đen, hổ vàng lúc này mới dừng tay, quay đầu bỏ chạy.



Dưới lòng đất lão thận xoay mình, nền móng bất ổn, tầng ba rừng trúc cháy hết, nhiệt độ cao khiến gạch đá nở ra, tháp cao lảo đảo muốn sập.



Trận rồng nước này đổ xuống, thúc đẩy Trấn Yêu Tháp ầm ầm sụp đổ.



Bạch Hà Đại Vương giống như áy náy: “Ôi chao, nước lớn quá.”



Cá chép tổng quản phụ họa nói: “Không trách Đại Vương, Đại Vương có lòng tốt cứu hỏa, muốn trách thì trách phản bội yêu phóng hỏa!” Chuyển chủ đề hỏi, “Hắc Sơn Đại Vương, tại sao ngươi lại ở đây, chẳng lẽ ngươi nương nhờ vào phản bội yêu?”




Bên kia, Thanh Ưng đang chửi nhau với hồ ly tím, hạc trắng tựa như có cảm giác, đột nhiên ngậm miệng quay đầu.



Dưới bầu trời đêm đen nhánh, vốn là bị quần sơn ngăn cách, bóng tháp cao như kiếm sắc nhô lên trời, đang đổ vỡ từ chính giữa, chậm rãi ngã xuống.



Bóng đen ấy trước đây uy nghiêm biết bao, cao cao không thể với tới, lúc này lại trở nên yếu ớt, không chịu nổi một kích, giống như một nhánh cây bị bẻ gãy.



Ưng tướng hai mắt đỏ đậm, hắn là thủ tướng của Trấn Yêu Tháp, chuyện này ắt sẽ bị Linh Sơn Đại Vương trách phạt.



Cơ hội xoay chuyển duy nhất, chỉ có bắt giết tội yêu, lấy công chuộc tội/



Nhóm Mạnh Tuyết Lý nhìn theo ánh mắt Ưng tướng.



Hạc trắng mắt tháy tháp cao sập xuống, trong lòng cao hứng, tựa như trở lại lúc chưa vào tháp, mang binh nam chinh bắc chiến, cười sang sảng nói: “Đêm nay phá ngục mà ra, lấy lại tự do, đây là việc đáng mừng nhất đời! Không trốn nữa, muốn chiến thì chiến!:



Hồ ly tím cũng vỗ tay cười nói: “Cao tháp bình địa khởi, Linh Sơn uy thế lập. Cao tháp nhất dạ nghiêng, Linh Sơn khôi phi khứ.” (Tháp cao dựng nên, Linh Sơn lập uy thế, tháp cao trong một đêm đổ, Linh Sơn cũng theo đó mà mất.)



Mạnh Tuyết Lý và Tễ Tiêu hai mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, hai con yêu này vừa có thể tục vừa có thể nhã.



Thanh Ưng kêu to, cánh lớn lại dài thêm một trượng, như mây rơi xuống, lúc vỗ cánh cuồng phòng nổi lên, mỏ dài bén nhọn nhào tới.



Mạnh Tuyết Lý đạp nhẹ phi kiếm, thân hình giương cao, nhảy về phía lưng chim ưng: “Tới đây!”



Sau ba năm, Mạnh Tuyết Lý trở lại Yêu giới, hành trình mới bắt đầu từ đêm nay, bắt đầu từ việc Trấn Yêu Tháp sụp đổ.